Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 94: Chương 94:




Tô Diệm lười biếng dựa vào lối vào của khán phòng, Bùi Ngôn Chi đứng thẳng bên cạnh anh, cả hai cùng chào khách
 
Ban đầu, đáng lẽ phải là Bùi Ngôn Khanh đứng ở đó, nhưng bây giờ sợ rằng anh có đứng đây thì hồn cũng về nơi khác rồi.
 
Hôn lễ sắp bắt đầu, lúc này cũng sẽ không có người tới, Tô Diệm khép hờ hai mắt, uể oải nhìn về phương xa.
 
Anh đột nhiên bị bóng người phía xa hấp dẫn, ánh mắt hơi dừng lại.
 
Vị khách mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc đen dài uốn xoăn được gió biển mặn mòi thổi tung cao, để lộ khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp.
 
Nhưng tốc độ bước đi của người phụ nữ không phù hợp với vẻ ngoài của cô, cô bắt đầu bước đi như đi trên sàn catwalk, sải những bước dài, chiếc váy đỏ đung đưa theo gió, không bao lâu đã đi gần đến.
 
Tô Diệm và Bùi Ngôn Chi nhìn nhau, thấy anh dường như đang trầm tư, hiển nhiên anh không biết đây là ai.
 
Vẻ ngoài hung hăng của người phụ nữ dường như cho thấy vị khách không tử tế.
 
Tô Diệm vô thức đặt chân bằng phẳng đứng thẳng, ánh mắt đảo qua lông mày của người phụ nữ.
 
Cô ấy có khuôn mặt trái xoan chuẩn với làn da trắng nhưng lại ăn mặc xuề xòa, khi dự đám cưới thậm chí còn không trang điểm, có thể thấy rõ quầng thâm dưới đôi mắt sáng.
 
Người con gái khẽ nhíu mày, sau khi nhìn thấy hai người đứng ở cửa, liền lui về phía sau mấy bước, tựa hồ đang xác định lại địa điểm.
 
Thật... kỳ lạ.
 
Tô Diệm kiên nhẫn nói: "Cô, xin mời đưa thiệp mời..."

Cố Diểu mặt không cảm xúc, cũng không nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn vào trong, cau mày hỏi: "Chú rể đâu?"
 
Tô Diệm:?
 
Anh nhìn người phụ nữ thật sâu, ánh mắt trở nên cảnh giác, "Cô tìm chú rể làm gì?"
 
“Tôi không tìm anh ta, tìm anh à?” Kiểu khiêu khích này nhưng cô lại nói rất bình tĩnh. +
 
“Cô nói chú rể là Bùi Ngôn Khanh sao?" Bùi Ngôn Chi lễ phép hỏi.
 
“Ừm.” Cố Diểu khẽ gật đầu, khoanh tay đứng thẳng, như thể người không tới sẽ không rời đi.
 
"Có thiệp mời không?"
 
 “Không.” Cố Diểu đáp.
 
Vào ngày cưới trọng đại, mặc váy đỏ đi tìm chú rể mà không có thư mời, với đôi mắt thâm quầng, anh không thể nghĩ ra khả năng nào khác ngoại trừ việc giật chú rể và phá hoại đáp cưới cả.
 
Bùi Ngôn Khanh có bao giờ phong lưu!
 

Nghĩ đến tình cảnh này, sắc mặt Tô Diệm càng ngày càng khó coi, anh nhìn chằm chằm Cố Diểu dò xét, gằn từng chữ nói: "Cô…. muốn thế nào?"
 
Đến đây ngoài việc tham dự hôn lễ ra còn có thể làm gì?
 
Cố Diểu không nói chuyện, mà là liếc mắt nhìn Tô Diệm, giống như đang nhìn người ngốc.
 
Tô Diệm trong lòng hít sâu một hơi, cảnh cáo nói: "Cô dâu là em gái của tôi."
 
Để tôi xem cô có dám quậy không.
 
Nghe vậy, Cố Ciểu cụp mắt nhìn màn hình điện tử cách đó không xa.
 
Trên đó có ảnh cưới của hai vợ chồng, cô gái trên màn ảnh trông cực kì xinh đẹp.

Cố Diểu chống cằm, nghiêm mặt bình luận: "Cô ấy rất đẹp." Nói xong, khinh thường nhìn Tô Diệm từ đầu đến chân, "Nhìn không ra là em gái của anh."
 
Tô Diệm: "..."
 
Nhất định là cô đến để kiếm chuyện!
 
Anh  tặc lưỡi, mày mắt lộ ra vẻ tức giận, cố gắng duy trì lễ độ: "Cô, tôi hỏi cô một lần cuối cùng, côtới đây. . ."
 
Còn chưa nói xong đã bị một giọng cắt ngang, Cố Diểu liếc nhìn Bùi Ngôn Khanh đang đi cách đó không xa, từ trong túi lấy ra một phong bao màu đỏ, sau khi anh đi tới nhét vào tay người đàn ông.
 
“Không tìm thấy thiệp mời.” Cố Diểu liếc nhìn Tô Diệm bên cạnh, hất cằm: “Đây là anh rể của anh sao?”
 
"Anh ta không cho em  vào."
 
Bùi Ngôn Khanh nhẹ gật đầu với Cố Diểu, sau đó nói với Tô Diệm: "Đây là sư muội của tôi ở Hoa Kỳ, cô ấy vừa trở về Trung Quốc, cô ấy sẽ chính thức làm việc tại Khoa Gây mê của Bệnh viện Trực thuộc vào tháng Chín. Cô ấy có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, bình thường có thể nhờ cô ấy tư vấn.”
 
Tô Diệm: "..." Anh chưa bao giờ nói nên lời như vậy trong đời.
 
Bùi Ngôn Khanh lại nói với Cố Diểu, "Đây là Tô Diệm."
 
Nghe giọng điệu giáo huấn này, Cố Diểu nghiêm túc nhìn Tô Diệm, "Anh ta là anh rể hay là học trò của anh?"
 
Bùi Ngôn Khanh: "Đều phải."
 
“Em còn tưởng anh sẽ cô đơn đến cuối đời chứ.” Vẻ mặt Cố Diểu hiếm khi dao động, lại liếc nhìn người con gái non nớt trên màn hình điện tử: “Không nghĩ tới anh lại là anh như vậy.”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Anh ho nhẹ một tiếng, nói với Tô Diệm: "Dựa theo tư cách của Cố Diểu, cậu có thể gọi cô ấy là cô giáo."
 
"Mời cô giáo Cố vào."
 
Ánh mắt Cố Diểu chậm rãi rơi vào trên mặt anh.

 
Tô Diệm mấp máy môi, sắc mặt đỏ bừng, nhất thời không nói nên lời.
 
Sau khi mọi cảm xúc trôi qua, anh nuốt giận và chỉ về phía trước, "Cô giáo…Cố, đi theo tôi.”
 
Cố Diểu đi theo phía sau, liếc nhìn người thanh niên không còn trẻ lắm nhưng tính tình đanh đá này, cười nói: "Bây giờ lúc bình thường không phải anh phải gọi em gái mình một tiếng sư mẫu sao?”
 
Tô Diệm dừng lại, và không tự chủ được siết chặt tay.
 
Tại sao mọi thứ ai đó nói lại gây khó chịu như vậy?
 
Anh quay đầu lại cười nửa miệng, "Nói đến đây, Bùi lão đại nên gọi tôi là một tiếng anh thì hơn.”
 
“Cũng đúng.” Cố Diểu gật đầu, “Nhưng nếu có thể lấy một cô em như tiên nữ làm vợ, gọi ba còn được.”
 
Tô Diệm: "..."
 
Câu nào cũng nhắm chuẩn mục tiêu mà đả kích, đặc biệt là chọn ra những điểm đau của Tô Diệm trong suốt cuộc đời anh. 
 
Thật khó để mời mọi người đến chỗ ngồi của họ, hầu hết những người ngồi ở đây đều là đồng nghiệp ở bệnh viện.
 
Nhìn thấy một gương mặt mới, họ nhìn Cố Diểu mấy lần.
 
Mãi cho đến khi một bác sĩ trong khoa gây mê hồi lâu mới nhận ra, vỗ tay đứng dậy bắt tay với Cố Diểu, "Là Cố Diểu sao?"
 
Cố Diểu vui vẻ gật đầu: "Vâng, xin chào." Nói xong, cô gật đầu với mọi người xung quanh.
 
Nhiều bạn ở đây biết rằng khoa gây mê sẽ có một bác sĩ trở lại, một số bài báo nổi tiếng có chữ ký của cô ấy.
 
 “Rất vui được gặp cô!” Bác sĩ kích động nói: “Từ nay về sau được làm đồng nghiệp là vinh hạnh của tôi.”
 
Tô Diệm yên lặng nhìn bọn họ chào hỏi, so với sự nhiệt tình của những người xung quanh, thái độ của Cố Diểu vẫn luôn như vậy, không quá nhiệt tình, nhưng lại có một chút thân thiết.
 
Thoạt nhìn, Cố Diểu rất ít tham gia những dịp như vậy, cô không phải là người giỏi toàn diện, thậm chí có thể nói cô không giỏi giao du.
 
Nghĩ đến thái độ mỗi lời nói đều có thể khiến người ta tức giận, Tô Diệm cười cười, xoay người rời đi.
 
        -
 
Thời gian cử hành hôn lễ càng ngày càng gần, Tô Niệm Niệm chăm chú nghe chủ hôn nhắc lại tất cả các bước quy trình với cô, trong tay nắm chặt bó hoa.
 
Cho đến khi cô đứng trước cánh cổng tinh xảo, đợi người chủ lễ bên ngoài báo cáo, mỗi một âm thanh đều giống như tiếng trống đánh vào tai cô, khiến trái tim cô dậy sóng.
 
 “Anh.” Tô Niệm Niệm quay đầu nhìn Tô Diệm đang đứng thẳng người bên cạnh.
 

Anh vẫn luôn nghiêm túc tập trung, khi nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói của Tô Diệm hiếm khi dịu dàng như vậy: “Sao vậy?”
 
Cô nắm tay Tô Diệm, lệ thuộc nhìn anh: "Em hơi căng thẳng."
 
“Lát nữa anh nắm tay em chặt một chút.”
 
Theo lý mà nói người nắm tay cô dâu bước lên phải là ba.
 
Nhưng Tô Niệm Niệm đặc biệt muốn Tô Diệm chứ không phải ai khác.
 
Tô Diệm cười cười, muốn vươn tay xoa đầu cô như thường lệ, nhưng nhìn thấy mái tóc uốn lượn tinh xảo, lại sợ làm rối tung, cuối cùng lại rút tay về.
 
Anh thở ra một hơi, "Cái này có gì mà căng thẳng chứ, không phải chỉ là đi bộ một đoạn thôi sao?"
 
“Từ nhỏ anh dắt em đi bao nhiêu đoạn đường rồi?”
 
Tô Niệm Niệm sụt sịt, quầng mắt đỏ hoe, nuốt nước bọt nói: "Nhưng em không nỡ anh."
 
Cô vừa nói xong, còn chưa kịp xem phản ứng của Tô Diệm, cửa đột nhiên bị mở ra, con đường trước mặt cô như mộng, cuối cùng, một người đàn ông tuấn tú đang lẳng lặng đứng đợi cô.
 
Bùi Điềm mở đường, giống như một yêu tinh, vui vẻ cầm giỏ hoa và rải hoa, trong khi Lục Trì Châu đi theo Tô Niệm Niệm, giữ gấu váy.
 
Những con đường trải đầy hoa, những chiếc đèn chùm rực rỡ đến chói mắt, xung quanh chật ních khách.
 
Tô Niệm Niệm nhìn mình, từng bước một, vững vàng và do dự đi đến cuối con đường.
 
Đôi mắt đen của Bùi Ngôn Khanh trong veo, đôi mắt ngấn nước dịu dàng rơi trên người cô.
 
 “Tô nha đầu.” Giọng nói của Tô Diệm có chút khàn khàn, “Anh buông tay đấy.”
 
Tô Niệm Niệm cảm thấy cổ tay mình buông lỏng ra, bị Bùi Ngôn Khanh kéo đầu ngón tay, nắm chặt rồi đan vào nhau. Và lòng bàn tay vốn khô ráo và ấm áp của anh giờ đây trở nên nóng ẩm.
 
Người chủ trì buổi lễ bắt đầu đọc lời tuyên thệ một cách nghiêm trang và trang nghiêm.
 
Tay của Tô Niệm Niệm bị người đàn ông nắm chặt hơn, và khung cảnh im lặng.
 
"Anh Bùi Ngôn Khanh, anh có bằng lòng lấy cô Tô Niệm Niệm làm vợ không? Từ giờ trở đi, hãy bảo vệ cô ấy, tôn trọng cô ấy, an ủi cô ấy, như anh yêu chính bản thân mình, bất kể cô ấy giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, mãi cho đến cuối đời."
 
Tô Niệm Niệm không khỏi nhìn anh, lông mày nghiêm túc trịnh trọng, anh nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào lông mày và ánh mắt của cô, tràn ngập muôn vạn cảm xúc.
 
Chỉ với cái nhìn này, đôi mắt của Tô Niệm Niệm cảm thấy hơi nóng.
 
Cô thực sự chắc chắn rằng tình yêu bao dung và sâu nặng mà anh dành cho cô, giống như nước biển, làm dịu đi mọi lo lắng trong lòng cô.
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô, gằn từng chữ nói: "Tôi nguyện ý."
 
Người dẫn chương trình lại hỏi Tô Niệm Niệm câu hỏi này.
 
Chóp mũi Tô Niệm Niệm ửng đỏ, cô nặng nề gật đầu: “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý, chuyện quan trọng nói ba lần!
 
Bùi Ngôn Khanh mỉm cười, không đợi người chủ trì nói chuyện, anh đã trực tiếp nâng cằm Tô Niệm Niệm trước mặt mọi người, áp trán vào cô, đặt lên môi cô những nụ hôn nóng bỏng, hôn đi hôn lại.
 
Hôn nhau trước mặt mọi người, bên tai có hơi thở đàn ông, Tô Niệm Niệm đỏ bừng mặt.
 
Chủ hôn cười toe toét, còn nói đùa: "Xem ra cô dâu của chúng ta thật xinh đẹp, chú rể không thể chờ được."

 
Có một sự náo động trong khán giả, mọi người đang vỗ tay và mỉm cười.
 
Đứng ở phía trước, Bùi Điềm, ​​người được hưởng đãi ngộ VIP “a"lên, giả vờ che mắt, nghiêm túc nói: "Trẻ con không được xem."
 
Nói đến đó, nhưng bàn tay che mắt của cô bé thò ra qua một khe hở, để lộ hai con mắt phấn khích, nhìn thẳng vào sân khấu.
 
Lục Trì Châu nãy giờ vẫn nhìn cô cười lạnh một tiếng, trực tiếp vươn tay ấn chặt tay Bùi Điềm, chặn lại hai mắt đang hé ra.
 
Bùi Điềm: “…..”.
 
Bên kia, Tô Diệm tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu che mắt, không nhìn khán đài.
 
Anh chọn một vị trí an toàn, không có người quen.
 
Tô Diệm khịt mũi, lau nước mắt, giả vờ như tự nhiên nhướng mi, nhưng khi nhìn sang, lại còn hôn.
 
Nước mắt anh càng chảy dữ dội, lau không sạch, thậm chí nước mũi cũng chảy ra.
 
Vô dụng.
 
Ngược lại, Cố Diểu mượn cớ đi toilet lặng lẽ đổi chỗ.
 
Những người trong bệnh viện đó quá nhiệt tình, đối xử lịch sự với họ cũng quá mệt mỏi. Tốt hơn là thay đổi địa điểm và ăn nhiều hơn.
 
Vừa ăn, cô vừa thích thú nhìn lên sân khấu.
 
Hai người trên sân khấu rất vui mắt, giống như đang xem phim thần tượng, nhìn họ hôn nhau cũng khá mãn nhãn.
 
Kết quả là, ngay khi cô nhìn thấy hàng kia, một người ngồi ở hàng ghế đầu, che khuất toàn bộ tầm nhìn của cô.
 
Cố Diểu cau mày, có chút không nói nên lời muốn anh cút ra ngoài.
 
Cô nuốt miếng bánh ngọt vào miệng, đang định vươn tay vỗ người ngồi hàng ghế đầu thì thấy người đàn ông nhún vai, như đang khóc.
 
Cẩn thận xác định một hồi, Cố Diểu phát hiện người này hình như chính là Tô Diệm.
 
Ngay cả cái tên cũng là một cái gai trong mắt cô.
 
Bàn tay đang vươn ra của cô đột nhiên dừng lại, thay vào đó cô lấy ra một ít khăn giấy.
 
Cố Diểu vỗ vỗ vai Tô Diệm, thấy động tác của anh cứng đờ, cô chậm rãi xoay người.

Như một sự im lặng chết chóc, hai người mắt đối mắt mấy giây.
 
Biểu cảm của Tô Diệm từ khóc thành còn khó coi hơn khóc.
 
Cố Diểu đột nhiên đưa khăn cho anh, “Anh nhích qua bên kia khóc được không vậy?”
 
“Cản tầm nhìn của tôi rồi.”