Người gọi đến không phải ai khác.
Mà chính là ngài phó giám đốc Tôn nọ.
Đạo diễn và trợ lý liếc nhau.
Đạo diễn: “Có nên nghe máy không nhỉ?”
Trợ lý: “Nếu anh có dũng khí bơ cuộc gọi của phó giám đốc Tôn, thì có thể lựa chọn không nghe ạ.”
Đạo diễn: “Thế thì anh nghe máy vậy.”
Chần chờ vài giây, đạo diễn run rẩy ấn ngón tay vào nút nhận cuộc gọi.
“Alo, sếp Tôn ạ.”
“Chuyện tôi bảo cậu, cậu làm đến đâu rồi?”
“Ý sếp là gì ạ?”
“Chính là chuyện cho Tả Hạ quay lại chương trình đấy.”
“Vẫn đang tiến hành, vẫn đang tiến hành ạ.” Đạo diễn đáp bằng giọng điệu qua loa lấy lệ.
“Được rồi, cậu không cần làm chuyện ấy nữa, Tả Hạ không quay lại đâu.” Phó giám đốc Tôn dứt khoát giải quyết câu chuyện luôn.
“Hả?” Đạo diễn ngớ người, “Sếp Tôn, sếp bảo, Tả Hạ không quay lại ấy ạ?”
“Đúng vậy, không quay lại nữa, bên cậu khỏi cần nghĩ cách cứu nó về.” Giọng phó giám đốc Tôn có vẻ thiếu kiên nhẫn, “Được rồi, tôi còn có chút việc, cúp trước đây.”
Phó giám đốc Tôn nói xong câu đó thì dập máy luôn.
Đạo diễn cầm di động, đứng đờ đẫn tại chỗ, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Ơ kìa…
Ông ta là trò đùa của Tả Hạ đấy à!
Bảo quay lại là đòi quay lại ngay, nay nói thôi thì thôi đi luôn!
Chú mày coi tổ chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” là sân sau nhà mấy người chắc?
Ẹc…
Nói đi cũng phải nói lại, có dây mơ rễ má với phó giám đốc Tôn, “Ngôi Sao Tương Lai” thật sự có thể coi là sân sau nhà Tả Hạ.
Nhưng, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là đạo diễn cảm thấy tôn nghiêm của người đứng đầu một chương trình như ông ta đã bị xúc phạm.
Đạo diễn cáu lắm, nhưng cáu cũng chẳng biết xả vào đâu.
Ông ta chẳng thể nào dằn dỗi nổi với Tả Hạ và phó giám đốc Tôn.
Nhưng thôi, cũng coi như nhờ họa được phúc.
Đạo diễn không cần giằng co giữa hai bên là cộng đồng mạng với phó giám đốc Tôn nữa.
Tả Hạ đã chủ động rời khỏi cuộc chơi rồi.
“Đạo diễn, tình hình sao rồi ạ?” Trợ lý đứng cạnh hỏi.
“Phó giám đốc Tôn nói Tả Hạ không quay lại nữa.” Đạo diễn vui tươi hớn hở mở miệng.
“Thế thì đạo diễn ơi, đây là chuyện tốt đấy! Tả Hạ không quay lại, vậy là chúng ta có thể cứu cậu Giang Thuật đang hót hòn họt quay về rồi.” Trợ lý cũng rất kích động.
“Đúng vậy, không còn Tả Hạ nữa, người được cứu chắc chắn sẽ là Giang Thuật.” Đạo diễn vô cùng hài lòng với kết quả này.
Nhờ công “Mùa Hè Rực Rỡ”, danh tiếng trên mạng hiện thời của Giang Thuật đã không còn thua kém những thí sinh đứng đầu được dự đoán sẽ debut nữa.
Độ hot của chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” cũng được nâng lên một tầm cao mới nhờ “Mùa Hè Rực Rỡ”, thu hút thêm khá nhiều khán giả mới.
“Đạo diễn, nếu Tả Hạ không quay lại nữa, thì em sẽ bảo bộ phận kỹ thuật đưa tỷ lệ tăng vote của Tả Hạ về bình thường nhé ạ.” Trợ lý xoay người định đi.
“Gượm đã,” đạo diễn gọi trợ lý lại, “Không cần, cứ giữ tỷ lệ tăng vote của Tả Hạ ở mức gấp 10 lần đi, để tạo đủ sức ép cho cộng đồng fan của Giang Thuật. Phải làm thế thì mới có thể nâng cao sự gắn kết trong fandom của Giang Thuật. Fan nhà Giang Thuật càng lớn mạnh, thì sẽ có lợi cho cả cậu ta lẫn show nhà mình.”
Trợ lý suy nghĩ cẩn thận lại, giơ ngón cái với đạo diễn, “Cao tay, đạo diễn, anh quả thực cao tay quá!”
…
Khoa hậu môn trực tràng của một bệnh viện nào đó.
Tả Hạ nằm trên giường bệnh, ôm mông xuýt xoa hít hà.
Kế giường bệnh.
Mặt phó giám đốc Tôn đầy vẻ bất lực cạn lời.
Tả Hạ: “Cậu, tên đó đâu?”
Phó giám đốc Tôn: “Cậu đã sai người đưa hắn ra đồn cảnh sát rồi.”
Tả Hạ: “Hắn phạm tội hấp diêm trần trụi thế này, ít nhất phải bóc lịch mười mấy năm đúng không cậu?”
Phó giám đốc Tôn: “Theo quy định của pháp luật, nam xâm hại nam không thể bị kết tội hiếp dâm được.”
Tả Hạ: “Chẳng lẽ cháu bị thông vô ích à?”
Phó giám đốc Tôn: “Nếu mày không muốn làm rùm beng lên, khiến báo chí phóng viên biết hết chuyện, thì đành phải thế thôi.”
Tả Hạ: “…”
Phó giám đốc Tôn: “Nói đi cũng phải nói lại, sao mày lại để thằng đó đưa tới khách sạn?”
Tả Hạ: “Dạo này cháu hơi bị rảnh mà cậu, nên cháu tổ chức một buổi fan meeting nhỏ, gọi toàn fan nữ.”
Phó giám đốc Tôn: “Gọi toàn fan nữ, mày tính chịch fan à?”
Tả Hạ: “Khụ khụ, cậu ơi, cháu chỉ muốn chơi trò vận động nhiều người thôi, không có ý như cậu nói đâu. Cháu kể tiếp nhé. Vốn dĩ hôm đấy cháu chỉ gọi toàn fan nữ, nhưng một em fan nữ lại đưa bạn trai tới, bạn trai ẻm cũng là fan của cháu. Ai tới thì đều là khách cả mà! Cháu cũng không nghĩ nhiều.
“Lúc ăn cơm, tên fan nam kia toàn kính rượu cháu, cháu uống hết luôn. Hội fan nữ bên cạnh cũng ồn ào, nên cháu hơi quá chén. Sau đấy cháu bị chuốc say, bất tỉnh nhân sự.”
Kể đến đây, giọng điệu của Tả Hạ đột nhiên trở nên bi phẫn, “Ai mà ngờ nổi, gã fan nam ấy lại thừa dịp cháu uống say cõng cháu tới khách sạn, sau đấy hấp cháu, thông cháu, cưỡi cháu…”
Phó giám đốc Tôn: “… Đúng là thảm thật. Bởi vậy mới nói con trai con đứa ra ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân cẩn thận.”
Tả Hạ: “Cậu, xảy ra chuyện thế này, chắc cháu không quay lại chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” được nữa rồi.”
Phó giám đốc Tôn: “Cậu đã báo với bên ấy là mày không quay lại rồi.”
Tả Hạ: “Hầy, ban đầu cháu còn định debut theo nhóm đấy!”
Phó giám đốc Tôn: “Đừng nhụt chí thế chứ, có cậu mày ở đây, cậu có thể đảm bảo một năm nữa mày sẽ ăn khách trong showbiz hơn bất kỳ học viên nào của “Ngôi Sao Tương Lai”!”
Tả Hạ: “Lúc đầu cháu còn định không dùng quan hệ của gia đình, tự mình lăn lộn trong giới giải trí với thân phận người thường, nhưng cậu đã nói thế, thì cháu cứ dùng tài nguyên nhà sẵn vậy. Cháu không phông bạt nữa, cháu ngả bài, cháu chính là công tử của hãng phim Cánh Cụt đây!”
…
Weibo đang trong trạng thái tăng follow không kiểm soát nổi.
Đến thời khắc này.
Giang Thuật đã có thêm tận 300 nghìn fan!
Anh chàng đã thôi giãy giụa.
Vì thế, mấy ngày nay, Giang Thuật chỉ luôn theo dõi bảng xếp hạng hồi sinh.
Weibo tăng fan thì thôi bỏ qua.
Nhưng lỡ mình còn bị hồi sinh trong “Ngôi Sao Tương Lai”, thì thế chẳng quá xôi hỏng bỏng không còn gì.
Ban đầu.
Lúc lượt bình chọn của mình vượt qua Tả Hạ, Giang Thuật không thấy xoắn.
Số vote của hai người đang ganh nhau rất dữ.
Chỉ mấy giây nữa là Tả Hạ lại vượt qua anh chàng thôi.
Sau đấy.
Lượt vote của anh chàng và Tả Hạ dần chênh nhau hẳn.
Có vẻ anh chàng đang ăn chặt vị trí số một của bảng xếp hạng hồi sinh.
Nhưng…
Giang Thuật vẫn chưa xoắn.
Người xem nhiều gameshow từ kiếp trước như Giang Thuật, hiểu rất rõ một đạo lý như sau.
Đó chính là dù thí sinh có danh tiếng cao thế nào chăng nữa, cũng chẳng tài nào thắng nổi sự sắp đặt sẵn ở sau màn.
Showbiz, nói cho rốt vẫn là cuộc chơi của tư bản.
24 tiếng trước khi cửa hồi sinh đóng lại.
Giang Thuật vẫn đứng đầu bảng hồi sinh.
Giang Thuật thấy hơi sốt ruột.
Có điều.
Dựa theo suy đoán của anh chàng, chắc hẳn tổ chương trình đang muốn xài chiêu “Trộm đồn địch” hoặc “buzzer beater”, đưa lượt vote của Tả Hạ về hạng một ở phút thứ 89.
(“Trộm đồn địch” là thuật ngữ trong các game MOBA, chỉ việc người chơi lừa cho bên địch rời khỏi căn cứ/nhà rồi tấn công phá hủy căn cứ của đối phương.
“Buzzer beater” là thuật ngữ bóng rổ chỉ pha ném ghi điểm ở những giây cuối hiệp đấu, khi đồng hồ vừa về mốc số 0 và vang âm thanh hết giờ.)
Giang Thuật như Lã Vọng buông cần, thảnh thơi ở nhà ăn dưa hấu cày phim.
(Tích Lã Vọng câu cá được xem là biểu tượng cho đức tính kiên nhẫn và khả năng nhìn xa trông rộng, biết nắm bắt thời cơ để dựng nghiệp lớn. Link đọc tích.)
Nhưng, 24 giờ trôi qua.
Cửa hồi sinh chính thức đóng lại.
Không có buzzer beater gì cả.
Càng chẳng có trộm đồn địch ở phút chót.
Giang Thuật, vẫn đứng đầu trên bảng hồi sinh.
Trở thành thí sinh được quay về chương trình.
Ở trong phòng mình, Giang Thuật nhìn kết quả này mà sốc hết cả người!
[HẾT CHƯƠNG 81]