“Giang Thuật, có phải chú không hài lòng với thứ hạng 22 này không?” Uông Hữu Vi nắm tay lái, quay đầu hỏi.
Giang Thuật vò mái tóc hơi rối, đau trứng nhìn con số một triệu follow trên Weibo, thở dài trả lời, “Coi như thế ạ.”
Giang Thuật quả thực không hài lòng với thứ hạng 22 này.
Thật ra.
Thành tích mà Giang Thuật kỳ vọng đạt được, là hạng 44, hoặc hạng 88.
Hạng 22 thì…
Thật sự quá cao!
Trên ghế lái, một nụ cười vui mừng nở trên khuôn mặt Uông Hữu Vi.
Uông Hữu Vi rất thích cái tính không cao ngạo không bồng bột của Giang Thuật.
Nếu một học viên không có fan base mạnh lắm nào khác lấy được hạng 22 trong chương trình quy tụ toàn nhân vật có số má thế này, chắc hẳn người đó đã vui phát rồ rồi.
Nhưng…
Uông Hữu Vi lại không thấy mặt Giang Thuật có vẻ gì sướng vui gì.
Ngược lại, hình như Giang Thuật còn không thỏa mãn với hạng 22 này.
Quả nhiên.
Giang Thuật là một nghệ sĩ không dễ dàng thấy thỏa mãn.
Giống như lời Giang Thuật từng nói khi gia nhập công ty giải trí Phiếm Chu năm đó, muc tiêu của cu cậu, là trở thành siêu sao hàng đầu.
Uông Hữu Vi cảm thấy mình nên làm gì đó, bởi vậy chú ta mở miệng nói với Giang Thuật.
“Giang Thuật, thành tích lần này của chú đã vượt rất xa dự đoán của công ty, nên tài nguyên công ty cho chú không những không giảm mà còn tăng thêm một ít đấy.
“Mai về, anh sẽ lập tức đi gặp tổng giám đốc Lạc, coi thử công việc tiếp theo mà công ty sắp xếp cho chú là gì. Nay chú đã hot hơn nhiều nhờ “Ngôi Sao Tương Lai”, giờ chính là thời điểm vàng để củng cố danh tiếng cho chú, rèn sắt khi còn nóng.”
Uông Hữu Vi càng nói, vẻ mặt càng hưng phấn hơn, chỉ ước chi có thể quay về trụ sở chính của công ty tại Yến Kinh ngay.
Nhưng Giang Thuật nghe vậy thì lập tức ngồi ngay ngắn, cản chú ta lại ngay, “Đừng đừng đừng, anh Uông, đừng!”
Uông Hữu Vi hơi sửng sốt, “Chú không muốn nhận việc mới à?”
Giang Thuật xua tay từ chối, “Tạm thời anh đừng nhận việc mới cho em ạ, em chuẩn bị nghỉ một thời gian.”
Uông Hữu Vi gật đầu, “Cũng đúng, trong doanh trại chú phải tập luyện rất gắt, đúng là cũng cần nghỉ ngơi một thời gian thật.
“Vậy thì thế này đi, chú nghỉ ngơi đã, bao giờ chú nghỉ đủ, mình lại nhận việc mới.”
Giang Thuật thầm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hiện trên nét mặt, “Được ạ.”
…
Hôm nay.
Giang Thuật và Uông Hữu Vi tìm bừa một khách sạn ở Hải Thành để qua đêm.
Hôm sau.
Hai người về tới Yến Kinh.
Uông Hữu Vi đến công ty để bàn vấn đề phân chia tài nguyên cho Giang Thuật trong thời gian sắp tới, còn Giang Thuật thì kéo vali về căn hộ mười mấy mét vuông mà anh chàng đang thuê.
Nhìn căn hộ đơn nhỏ thó, Giang Thuật sờ tấm thẻ ngân hàng chứa 100 nghìn tệ trong túi.
“Tới lúc đổi chỗ ở mới rồi!”
Hiện tại.
Giang Thuật có tiền trong túi.
Không cần sống khổ sống sở trong căn phòng đơn mười mấy mét vuông này nữa.
Anh chàng đã không còn hy vọng được về nhà trong ngắn hạn nữa.
Cho nên, Giang Thuật rất cần đổi chỗ ở mới.
Muốn là phải làm liền.
Hôm sau.
Giang Thuật bèn đi khắp nơi xem phòng.
Sau đó anh chàng tìm được một căn hộ hơn 60m2 hai phòng ngủ một phòng khách ở vành đai 3 Yến Kinh, giá 5000 tệ/tháng, cọc một lần trả ba lần, Giang Thuật hào phóng quẹt thẻ ngay.
Khu nhà Giang Thuật mới chuyển vào tên là khu đô thị Cẩm Thành.
Nói đi cũng phải nói lại.
Khu nhà này chính là tài sản thuộc tập đoàn Trí Viễn.
Vậy mà…
Cậu chủ Giang Thuật lại túng thiếu đến độ chẳng mua nổi một căn nhà ở đây, mà phải đi thuê.
Cái đáng phải nhắc đến là.
Nhân viên sale của công ty môi giới đưa Giang Thuật đi tìm nhà hôm nay là một fan của Giang Thuật.
Giang Thuật vừa ký tên vừa chụp ảnh chung, nhưng cuối cùng, chị sale ấy cũng chẳng giảm cho Giang Thuật lấy một cắc.
Giang Thuật quay lại căn phòng trọ cũ, bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Lúc này.
Cô chủ nhà qua làm thủ tục trả phòng với Giang Thuật.
Cô chủ nhà: “Giang Thuật, cháu đi thật hả?”
Giang Thuật nở nụ cười ngại ngùng mà không kém phần lễ phép, “Vâng ạ, cháu thuê nhà mới rồi, chỉ chờ dọn qua đấy thôi ạ.”
Cô chủ nhà lấy một chùm chìa khóa ra từ túi xách, “Trước cô cũng nói rồi đấy, 5 tòa nhà quanh đây đều là của cô. Cưng à, giờ có một lựa chọn khỏi cần phấn đấu 50 năm ở ngay trước mặt cháu, cháu thật sự không suy nghĩ hả?”
Giang Thuật bất giác lui vài bước về đằng sau, chửi đmmmm ầm lên trong lòng, “Cô ơi, cháu cảm thấy cháu tự dựa vào sức mình vẫn hơn cô ạ.”
Giang Thuật thật sự không thể nhìn thẳng vào ánh mắt trần trụi của cô chủ nhà nữa.
Vì thế.
Dứt lời, Giang Thuật bèn kéo vali, rời khỏi phòng trọ như bỏ trốn.
Thời buổi này.
Con trai con đứa ở ngoài cũng phải chú ý bảo vệ bản thân!
…
Dọn vào nhà mới.
Giang Thuật thoải mái lăn lộn trên chiếc giường trong phòng ngủ.
Phê!
Cảm giác có tiền.
Đúng là đê tê mê!
Giang Thuật bỏ ra 20 nghìn tệ để thuê căn hộ này.
Sau đó lại tiêu 30 nghìn tệ mua đồ nội thất linh tinh, cuối cùng cũng trang hoàng căn hộ ra dáng nhà mình.
Nằm trên giường, Giang Thuật móc di động ra, nhắn một tin WeChat cho Mạnh Tĩnh Như, “Mẹ, mai con về nhà nhé ạ.”
Vài giây sau, Mạnh Tĩnh Như nhắn lại, “Bị loại rồi à con?”
Giang Thuật: “Dạ, bị loại rồi ạ.”
Mạnh Tĩnh Như: “Đừng buồn quá nhé, con đã làm rất tốt rồi. Mai mẹ sẽ kêu quản gia chuẩn bị một bàn tiệc lớn, khao con một bữa ra trò.”
Giang Thuật: “Dạ.”
Được loại, còn được ăn tiệc lớn, Giang Thuật không ngờ mình lại tốt số thế.
Có điều…
Nếu không có con số 1 triệu followers nổi bần bật trên Weibo kia thì càng tốt.
…
Hôm sau.
Giang Thuật lại về thăm nhà.
Lần này, về cơ bản Giang Thuật đã không còn ôm suy nghĩ được ở lại nữa.
Giang Thuật về nhà chủ yếu là để xem thử thái độ của ông bô Giang Trí Viễn trước thành tích mà anh chàng đạt được trong khoảng thời gian này thôi.
Giang Thuật có thể chắc chắn rằng.
Giang Trí Viễn có sai người giám thị mình.
Cho nên.
Tất cả những chuyện trên mạng liên quan đến Giang Thuật trong khoảng thời gian này, chẳng lý nào Giang Trí Viễn lại không biết.
Lúc anh chàng về đến nhà.
Lần này vợ chồng Giang Trí Viễn vẫn không ở nhà.
“Hai ơi, ôm cái nào, ôm cái nào!”
Biết tin Giang Thuật về, Giang Kha Kha lũn cũn chạy xuống với đôi chân ngắn ngủn, dang tay đòi ôm anh chàng.
Giang Thuật bế Giang Kha Kha lên, nâng em cao quá đầu.
“Nâng lên cao, nâng lên cao!”
Mặt Giang Kha Kha đỏ ửng, em múa may hai cánh tay nhỏ trong không trung.
“Kha Kha, làm xong bài tập về nhà chưa?” Giang Thuật hẩy mũi Giang Kha Kha.
Nghe thấy mấy chữ ‘bài tập về nhà’, khuôn mặt nhỏ của Giang Kha Kha xịu đi, “Hai ơi, bài tập về nhà hôm nay cũng khó lắm, Kha Kha không biết làm.”
Giang Thuật cười nhẹ, vỗ ngực đảm bảo, “Đừng lo, có Hai rồi mà, em không biết làm, nhưng Hai biết đấy.”
Bài tập nhà trẻ thôi mà, khó đến đâu được cơ chứ.
“Cảm ơn Hai nha.”
Giang Kha Kha tung ta tung tăng chạy lên lầu lấy bài tập về nhà xuống.
Giang Thuật tự rót một tách cà phê cho mình, ngồi tựa sofa trong phòng khách, uống từ tốn.
Lát sau.
Giang Kha Kha đi xuống.
“Hai ơi, mấy bài này này, Kha Kha không biết làm.”
Giang Kha Kha mở sách bài tập ra.
Giang Thuật thoải mái tự tin liếc qua, nhưng ngay giây tiếp theo, Giang Thuật đờ đẫn cả người.
[HẾT CHƯƠNG 68]