Nghe tin Tiết Dịch sẽ soạn nhạc ca khúc này cho mình, Giang Thuật đờ hết người ra.
Thầy Tiết, trước kia thầy trò mình từng có xích mích gì với nhau ư?
Sao lần nào thầy cũng phá em thế!
Lúc này.
Tiết Dịch ngồi vào chiếc piano trong phòng tập.
“Thầy rất thích phần lời của bài hát này, nên phần nhạc đệm các em cứ giao cho thầy là được.” Tiết Dịch cười nhẹ nói.
Giang Thuật đành gắng mà đứng ra mở miệng thưa, “Thầy Tiết, chuyện này… không phải nhẽ lắm đâu ạ?”
Tiết Dịch ồ lên, “Không phải nhẽ ở chỗ nào?”
Giang Thuật cười gượng, giải thích, “Bài kiểm tra giữa kỳ của vòng này là để kiểm tra trình độ tự thân của học viên, nếu thầy soạn nhạc luôn cho bọn em, thì sẽ không công bằng lắm với các học viên khác ạ.”
Giang Thuật đang cố sức khuyên bảo Tiết Dịch từ bỏ ý nghĩ soạn nhạc cho bài hát này đi.
Nhưng…
Hình như Tiết Dịch lại không suy suyển gì trước lời khuyên của Giang Thuật.
Tiết Dịch xua tay, cười ha hả nói, “Em hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này đâu, nếu học viên của đội khác có thể viết được ca từ thế này, thì thầy cũng sẽ vui vẻ soạn nhạc cho các em ấy.
“Còn nữa, trước kia chẳng phải em đã viết nhạc cho ca khúc chủ đề của chương trình mình sao. Em cho chúng thầy một bản nhạc, thì thầy trả cho em một bản nhạc thôi. Có qua có lại, thầy trò mình không nợ nhau gì cả.”
Không ai nợ ai cái đíu gì.
Lúc trước.
Giang Thuật hoàn toàn không định đưa cho họ phần nhạc gốc của bài “Tôi tin” mà.
Tại vì khứu giác nghề nghiệp của thầy Tiết nhạy bén quá, nên mới rút được giai điệu ấy ra từ đống rác đấy chứ.
Còn lần này.
Vẫn là thầy luôn!
Vào giờ khắc ấy.
Giang Thuật mới chợt nhận ra.
Trong chương trình này.
Mức độ nguy hiểm của Tiết Dịch với anh chàng thậm chí còn cao hơn anh quay phim mấy lần!
Giang Thuật đột nhiên cảm thấy rất là không ổn.
…
Nếu Tiết Dịch đã nói đến mức ấy, thì Giang Thuật còn từ chối làm sao được nữa.
Đành phải tỏ vẻ đồng ý thôi.
Hiện tại.
Giang Thuật chỉ có thể hy vọng xa vời, hy vọng xa vời là phần nhạc do Tiết Dịch viết ra cực kỳ bình thường.
Nhưng…
Tiết Dịch dù gì cũng là quán quân của giải thưởng “Nhạc sĩ Hoa Quốc”, là một trong những nhạc sĩ nằm ở top đầu thế hệ mới tại Đại Lục, làm sao phần nhạc thầy viết lại kém cho được.
Giang Thuật chỉ đành mang gương mặt tuyệt vọng nhìn Tiết Dịch ngồi trước piano, biểu diễn từng đoạn giai điệu duyên dáng.
Hiển nhiên.
Tiết Dịch đã đúng.
Khi nhìn thấy phần ca từ của Giang Thuật, quả thật trong đầu thầy đã lóe lên rất nhiều linh cảm.
Chỉ gần một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Tiết Dịch đã phổ nhạc xong cho ca khúc này.
“Thầy hát một lần cho các em, các em nghe thử coi sao nhé?”
Nói xong, Tiết Dịch chuẩn bị vài giây, rồi bắt đầu ngâm nga.
“Cười ngắm thế gian hồng trần, khoác nụ cười lên hóa hiểm nguy,
“Tiếng thở than say mùi chuếnh choáng, núi sông nay vẫn đổi dung nhan!
“…Huu~~ Sấm sét, ta thấy vận mệnh luân hồi trong giấc mộng,
“Ngọn lửa, thanh bảo kiếm trong tay là quá khứ điêu tàn đã qua!”
Lời bài hát mà Giang Thuật viết mang hơi hướng kiểu cổ.
Còn phần nhạc do Tiết Dịch soạn.
Đã hoàn toàn biến bài hát này thành một ca khúc trữ tình cổ xưa duyên dáng.
Phần nhạc vô cùng êm ái thoải mái, có thể khiến người nghe hoàn toàn đắm chìm vào khung cảnh trong bài hát.
“Hay quá!!”
Kết thúc bài hát.
Giang Thuật và Trạm Châu còn chưa kịp phát biểu ý kiến.
Anh quay phim và các nhân viên khác trong phòng tập đã vỗ tay hoan hô trước rồi.
“Thế nào?” Tiết Dịch đặt hai tay trên phím đàn piano, cười mỉm chi nhìn hai người.
Trạm Châu cực kỳ kích động, mặt đỏ lựng lên, “Thầy Tiết, phần nhạc của thầy, quả thực… quá tuyệt vời, hay hơn của em bao nhiêu ấy ạ!”
Tiết Dịch khiêm tốn xua tay, sau đấy ngước mắt nhìn về phía Giang Thuật, “Giang Thuật, em thấy sao?”
Giang Thuật ráng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em cảm thấy… rất hay ạ.”
Bản nhạc mà Tiết Dịch viết rất êm tai.
Nhưng…
Cái Giang Thuật muốn không phải là như thế!
Giang Thuật chỉ ước chi bản nhạc này càng khó nghe càng tốt.
Như vậy mới có thể tranh top 8 đếm ngược chớ!
“Vậy thầy cho các em dùng phần nhạc đệm này nhé, yên tâm, miễn phí, thầy không lấy tiền.” Tiết Dịch đứng dậy.
Giang Thuật lòng rét căm căm, cùng nói lời cảm ơn Tiết Dịch với Trạm Châu, “Cảm ơn thầy ạ.”
Tiết Dịch cười và xua tay, “Thầy chờ màn biểu diễn của các em trong mấy hôm tới nhé, cố lên!”
Tiết Dịch đi rồi.
Trạm Châu nhảy nhót trước mặt Giang Thuật với vẻ mặt kích động, “Nhóm trưởng, thầy Tiết Dịch quả là tài hoa ghê.”
Giang Thuật sống không còn gì luyến tiếc, “Ờ.”
Trạm Châu tràn trề sức sống, “Em cảm thấy phần nhạc do thầy Tiết viết thực sự giống như đo ni đóng giày cho ca từ của anh vậy đó.”
Mặt Giang Thuật trông như chết rồi: “Ừm.”
Trạm Châu: “Vậy thì nhóm trưởng ơi, chúng ta mau mau tập luyện đi thôi!”
Giang Thuật: “Trạm Châu.”
Trạm Châu: “Hả?”
Giang Thuật: “Lòng anh chỉ muốn tĩnh thôi.”
Trạm Châu: “Tĩnh là ai hở anh?”
…
Hai ngày sau.
Thứ Sáu.
Buổi ghi hình bài kiểm tra giữa kỳ bắt đầu.
Tập về bài kiểm tra giữa kỳ này sẽ phát sóng theo phương thức kết hợp quay trước chiếu sau và live stream.
Bài kiểm tra giữa kỳ có tổng cộng 24 đội biểu diễn.
Live stream 3 tiếng vào buổi sáng, 3 tiếng vào buổi chiều, tổng cộng 6 tiếng đồng hồ.
Vào chiều tối mai.
Tổ chương trình sẽ update bản đã biên tập chỉ còn 3 tiếng lên, để thỏa mãn nhu cầu khác nhau của khán giả.
Dựa theo trình tự lên sân khấu.
Giang Thuật và Trạm Châu được xếp biểu diễn vào buổi chiều.
Cho nên buổi sáng họ chỉ cần ngồi trong thính phòng, để camera quay mình là được.
“Trạm Châu, họng anh đau quá, chiều nay đành nhờ hết mày vậy nhé.” Trong thính phòng, Giang Thuật nói với Trạm Châu bằng chất giọng khàn khàn.
Đúng vậy.
Giang Thuật bị khản tiếng rồi.
Cái này không phải Giang Thuật cố ý đâu.
Mà là hôm đó Giang Thuật cáu quá, đã chạy trong mưa hết cả ngày để xả giận.
Sau đó…
Chẳng có gì bất giờ, anh chàng lăn ra cảm.
Giọng cũng khản đặc vì thế.
Nhưng thôi.
Cũng coi như thật tình cờ và thật bất ngờ lại được như ý.
Giọng bị khản, nên Giang Thuật bèn thuận nước đẩy thuyền, đẩy phần lớn part của mình qua cho Trạm Châu hát.
Còn anh chàng.
Chỉ cần phụ trách mấy câu vô cùng đơn giản là được.
Bị Giang Thuật đẩy trọng trách cho, Trạm Châu gật đầu thật mạnh, “Nhóm trưởng, em sẽ gắng ạ!”
Lời là Giang Thuật viết, nhạc được Tiết Dịch cho rồi.
Trạm Châu cho rằng mình chẳng có cống hiến gì trong bài hát này, cõi lòng rất lấy làm áy náy.
Bây giờ, họng Giang Thuật bị đau, rất dễ rơi vào lớp yếu kém.
‘Nhóm trưởng đối xử với mình tốt thế này, dù có phải nài ép lôi kéo, mình cũng nhất định kéo nhóm trưởng lên lớp A!’
Ở nơi mà Giang Thuật không chú ý đến, Trạm Châu siết chặt hai nắm tay.
…
“A a a, Giang Thuật biểu diễn vào buổi chiều à, nhưng chiều nay tao có tiết á!”
Trong phòng ngủ, những tiếng kêu rên rền rĩ của Thanh Địch vang lên.
Hôm nay là thứ Sáu.
Nhưng đúng chiều nay Thanh Địch lại phải học môn tự chọn.
“Thanh Địch, môn tự chọn chiều nay của mày là gì?” Cô bé mặc pijama Pikachu uống một lọ sữa đu đủ theo thói quen hằng ngày, thuận miệng hỏi.
“Giám định, thường thức và biểu đạt nhạc lý. Hồi trước nghe tên tao còn tưởng môn này vĩ mô lắm, nào ngờ thực ra chỉ là nghe nhạc thôi, lại còn toàn bật mấy cái bài bụng đói ăn quàng, xàm xí đú cho bọn tao nghe. Nghe xong còn bắt bọn tao viết cảm nghĩ nữa chứ.” Thanh Địch càu nhàu.
“Vậy mày với thể đề nghị giảng viên bật live stream “Ngôi Sao Tương Lai” vào tiết hôm nay. Nếu chỉ nghe nhạc thì nhạc nào chẳng được.”
“Ô, đề nghị này hay đấy, tao sẽ đi nũng nịu vòi giảng viên, thử coi thầy có đồng ý không.”
[HẾT CHƯƠNG 52]