Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 52




Vừa về tới ký túc xá, Tần Hoan liền ôm chặc lấy Tiêu Mặc từ phía sau.

Tay hắn có hơi run run.

Lòng còn sợ hãi.

Tiêu Mặc đặt cờ thưởng, bằng khen và tiền treo giải trong tay lên bàn học, quay đầu hỏi: “Sao thế?”

“Sợ.” Tần Hoan vùi đầu vào vai Tiêu Mặc, giọng buồn buồn, “Cậu ẩu quá, hai tên buôn người, là người trưởng thành, đã vậy còn cầm theo dao, một mình cậu đối đầu với họ…May là cậu không sao.”

Lúc hắn đứng ở ngoài cửa nghe được, có một số việc không nghe rõ, cho nên không nghĩ nhiều, nhưng tới khi được hiệu trưởng cho phép trực tiếp vào phòng hiệu trưởng rồi thì hắn nghe được hết, có thể chấp vá ra hình ảnh hoàn chỉnh lúc đó, lập tức cảm nhận được sự sợ hãi khôn cùng.

Quá nguy hiểm.

Như hiệu trưởng nói vậy, cứu người là chuyện tốt, nhưng trước khi cứu được người, đầu tiên phải bảo đảm được an toàn của mình.

Hai tên buôn người, lại còn là tội phạm đào tẩu đang bị cảnh sát truy nã, chắc chắc là không sợ bố con thằng nào, nếu lúc ấy Tiêu Mặc không đánh nhau với họ, nếu sau đó không ai chạy tới…

Kết cục hắn cũng không muốn nghĩ tới.

Hiểu được sự sợ hãi của Tần Hoan, Tiêu Mặc đưa tay đặt lên tay của Tần Hoan đang nắm eo mình, cam kết: “Sau này tớ sẽ chú ý.”

“Ừm!”

Tần Hoan ngẩng đầu, hôn một cái lên má Tiêu Mặc.

Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu gọi điện thoại tới.

Tư thế Tần Hoan ôm Tiêu Mặc không thay đổi, chỉ là dành ra một bàn tay để lấy điện thoại, thấy rõ là điện thoại của ai, nhấn nghe thẳng thừng.

“Anh Tần, cậu với anh Mặc tới chưa?” Diệp Hiểu Hiểu thật đúng là gọi Tiêu Mặc là “Anh”.

Nhưng tiếng anh này Tiêu Mặc vẫn gánh được, mặc dù y nhỏ hơn Tần Hoan hai tháng, nhưng quả thật là y lớn hơn những bạn học khác trong lớp.

Tần Hoan buông Tiêu Mặc ra, ngược lại nắm tay của Tiêu Mặc, “Qua liền này, cậu chọn đồ ăn trước giúp bọn tớ đi.”

Hắn nói xong thì nói ra tên của mấy món.

Không bao lâu sau Diệp Hiểu Hiểu nói: “Gọi xong rồi.”

Tần Hoan cười cười, “Cảm ơn.”

Cúp điện thoại, Tần Hoan nói: “Mặc Mặc, chúng ta đi.”

Lúc Tiêu Mặc và Tần Hoan đến căn tin số 3, thì Diệp Hiểu Hiểu đã giúp gọi đủ món lên.

Mà Diệp Hiểu Hiểu đang thuật lại cho Hà Húc, Giang Hoài một cách sống động sự tích Tiêu Mặc anh dũng vô song cứu bé gái trong tay bọn buôn người như thế nào.

Cậu ta nói tới hai mắt phát sáng, dùng cả tay lẫn chân, giống như đang ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy vậy.

Nghe xong, Hà Húc và Giang Hoài sững sờ.

Một bàn bốn người, chỉ có Trương Tuân đang thành thành thật thật dùng cơm, chuẩn bị bới tới chén cơm thứ hai.

Tiêu Mặc và Tần Hoan đi tới.

Hà Húc và Giang Hoài ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mặc lại không giống nhau.

—— có thêm sự tôn sùng sâu sắc.

Hà Húc đẩy kính mắt một cái, hỏi Tiêu Mặc, “Cho nên đầu năm lúc cậu đi học mới mang cả người thương tích đi luôn sao?”

Tiêu Mặc gật đầu.

“Anh Mặc.” Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hiểu trịnh trọng nói, “Ở đây tớ muốn nói lời xin lỗi trịnh trọng với cậu. Hồi khai giảng tớ không biết cậu hăng hái làm việc nghĩa nên mới bị thương, chỉ nghĩ là cậu đánh lộn với người ta, không biết cái quần gì hết mà cũng chạy tới lớp người khác nhiều chuyện bậy bạ nói là “Giáo bá”…Thật xin lỗi!”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Không sao.”

Nghe noai thế, Diệp Hiểu Hiểu gãi gãi đầu, nở nụ cười.

Cậu ta lại tiếp tục miêu tả sinh động về việc nghĩa mà Tiêu Mặc dám làm cho Giang Hoài và Hà Húc nghe.

Ăn cơm trưa xong, mọi người cùng nhau trở về lớp.

Tiêu Mặc vào lớp, mọi người liền ngừng việc trong tay lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía y.

Tiêu Mặc: “?”

Giaay tiếp theo, Tào Di Cảnh đi đầu, tiếng vỗ tay vang lên.

“Hoan nghênh bạn học Tiêu Mặc ưu tú nhất!”

Từ lúc Tiêu Mặc và Tần Hoan về kí túc xá, Diệp Hiểu Hiểu đã tuyên dương một lần trong group lớp, sau đó lại lên Tieba trường post bài.

Một giờ trôi qua, bây giờ mọi người đã biết hết rồi.

Dù có người nghi ngờ, thì bằng khen và cờ thưởng dám làm việc nghĩa cũng có thể làm cho bọn họ câm miệng.

Tiêu Mặc lại nổi danh ở Nhất Trung một lần nữa.

Từ học bá nhảy dù đến hạng nhất khối, đến học sinh nguy hiểm ngay cả giáo viên cũng có thể bụp, tiếp đến bây giờ là thiếu niên dám làm việc nghĩa, mọi người thật sự khắc sâu ấn tượng với Tiêu Mặc.

Cho dù là sau khi tốt nghiệp, cũng chỉ sợ là thật lâu sau đó vẫn sẽ nhớ rõ.

Tiếng vỗ tay ngừng lại, Diệp Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy đến trước bục giảng, tựa như là một đàn em siêu cấp u mê giơ tay lên nói: “Tới đây, mọi người cùng nhau gọi anh Mặc đi!”

“Anh Mặc!”

Mọi người gọi thật, nhưng gọi xong thì liền chỉ vào cái bản mặt khoa trương của Diệp Hiểu Hiểu mà cười xỉu up xỉu down.

Hà Húc cười đủ rồi, mới nói: “Sao cứ như là hiện trường tẩy – não khổng lồ thế?”

Diệp Hiểu Hiểu liếc hắn, sau đó cười nói, “Tẩy thì tẩy, dù sao sau này lớp chúng ta có anh Tần và anh Mặc, có thể tung hoành!”

Nghe xong, mọi người lại nở nụ cười.

Chống lại vẻ cười tít mắt của mọi người, Tiêu Mặc cũng từ từ cong khóe môi, nở nụ cười.

Ngồi cạnh Tiêu Mặc, Tần Hoan nhìn thấy nụ cười của Tiêu Mặc không khỏi nắm thật chặc tay y ở dưới bàn.

Lúc này, Tiêu Mặc đã hoàn toàn hòa nhập vào ban ba, được mọi người thừa nhận.

Mọi người ồn quá lên, nửa ngày cũng không ngừng được.

Cho tới khi tiếng ồn lớn quá, kinh động tới Niên Đoạn Trường, Niên Đoạn Trường từ văn phòng xuống, đứng ngay cửa sổ hành lang, lúc này mới im.

Không dám la lối nữa, mọi người ai ngủ thì ngủ ai đọc sách thì đọc, trong ban trở lên im lặng trong nháy mắt.

Giờ nghỉ trưa chỉ còn nửa tiếng nữa là kết thúc.

Tiêu Mặc đeo tai nghe, bắt đầu vừa nghe tiếng anh vừa làm bài thi.

Tần Hoan không làm ảnh hưởng tới Tiêu Mặc, hắn lấy điện thoại ra chơi game, vừa lúc Trương Tuân và Diệp Hiểu Hiểu gửi lời mời, liền vào nhóm đánh boss.

Lần này Diệp Hiểu Hiểu đổi acc kị sĩ, trang bị dát vàng làm cậu ta tỏa hào quang trong đám người chơi, chắc là nghiện được vây xem.  Chỉ là cái acc tỏa hào quang này vừa ra trận, kỹ năng thao tác đồ không quá quen, không đợi cậu ta đánh đại chiêu, liền trực tiếp bị boss miểu sát.

Đồng đội Tần Hoan: “…”

Đồng đội Trương Tuân: “…”

Còn đang dương dương đắc ý chuẩn bị đồ sát người ta Diệp Hiểu Hiểu: “…”

Ôi dudimechi!

Diệp Hiểu Hiểu vốn đang nghĩ là ngã ở đâu thì vùng dậy tại đó, nhưng ngay tại lúc cậu ta kichs động chuẩn bị tái chiến với boss, đột nhiên tin nhắn của bạn thân hiện lên.

Vì thế tâm hồn nhiều chuyện đã chiến thắng lòng muốn chơi trò chơi, cậu ta lập tức cắm đầu vào vòng ôm ấp của bát quái.

Tần Hoan và Trương Tuân chơi mấy ván, rồi cũng off.

Không chơi game, Tần Hoan liền gục xuống bàn, dầu gối lên tay, quang minh chánh đại ngắm bạn trai nhà mình.

Tiêu Mặc làm hết một tờ đề, quay đầu lại nhìn Tần Hoan, bỏ một bên tai nghe ra nói: “Cậu cũng giải đề một lát đi.”

Giọng của Tần Hoan rất nhỏ: “Không đâu, đề không đẹp bằng cậu.”

Tiêu Mặc hết hồn, sau một lát, vẻ mặt y bình tĩnh lại, quay đầy, sau đó đeo tai nghe lên lần nữa tiếp tục cuối đầu làm bài.

Nhưng nếu nhìn kí, thì sẽ thấy lỗ tai của y đỏ ửng.

Thật đáng yêu!

Tần Hoan nhịn không được mỉm cười.

Hắn lấy điện thoại di động ra, chụp Tiêu Mặc như vậy lại.



Bên kia.

Khương Hàng tìm Dư Hải Dược một buổi sáng, cuối cùng cũng tìm được anh trong một quán rượu bán suốt 24h.

Dư Hải Dược đã uống say, lúc này đang gập đôi chân dài lại, ngồi co rúc trong băng ghế dài.

Thấy người không sao, Khương Hàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu gật gật đầu với phục vụ chăm sóc cho Dư Hải Dược, nhấc chân bước tới.

Trên bàn và trên mặt đất đều là rác chưa dọn.

Chai rượu đầy bàn đầy đất.

Khương Hàng cúi đầu liếc nhìn Dư Hải Dược say đến mơ hồ, hỏi người phục vụ kế bên, “Anh ấy tới lúc nào vậy?”

Người phục vụ nói: “Hơn một giờ sáng.”

Khương Hàng gật đầu một cái.

Cúi người xuống vỗ vỗ má của Dư Hải Dược, thấy Dư Hải Dược cau mày ưm một tiếng, nhưng vẫn không mở mắt ra, Khương Hàng thở dài, cậu đứng ngay lại, móc ví của mình ra, “Tính tiền đi, tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Trả tiền xong, dưới sự trợ giúp của người phục vụ, Khương Hàng dìu Dư Hải Dược vào trong xe taxi.

Tuy rằng Dư Hải Dược say tới hồ đồ, nhưng cũng không thể hiện ra, chờ sau khi Khương Hàng lên xe, anh liền ngã xuống, đầu gối lên đùi của Khương Hàng, tay ôm lấy eo của Khương Hàng.

Eo bị Dư Hải Dược ôm chặt lấy, Khương Hàng nhịn không được mắng một câu: “Ôi đệt!”

Dư Hải Dược không hề phản ứng gì cả.

Nhưng bác tài lại liếc Khương Hàng thông qua kính chiếu hậu.

Chân mày Khương Hàng nhíu chặt lại, phiền chết đi được, cậu lấy tay đẩy Dư Hải Dược ra, nhưng đẩy nửa ngày cũng không xê dịch, cuối cùng không thể không buông tha. Cậu khoanh tay, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe đang không ngừng đi ngược về sau mà ngẩn người.

Vì thế cậu cũng không phát hiện ra Dư Hải Dược vốn say đến mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt tỉnh rụi.

Sau hai mươi phút, xe taxi ngừng lại trước một tòa nhà cũ.

Khương Hàng trả tiền, kéo Dư Hải Dược xuống xe.

Nhà Khương Hàng ở tầng năm, nhà cũ nên không có thang máy. Khương Hàng vác một Dư Hải Dược nặng hơn, cao hơn cậu lên, suýt tí thì tắt thở.

Sau khi lấy chìa khóa mở cửa, cậu vứt Dư Hải Dược xuống ghế sofa.

Mình thì ngồi đại xuống, thở hồng hộc.

Mùi rượu trên người Dư Hải Dược quá nồng, Khương Hàng chịu không nổi, cho nên nghỉ đủ rồi, cậu liền động thủ cởi đồ của Dư Hải Dược ra, ném vào máy giặt, sau đso tới nhà tắm lấy một thau nước ra.

Dư Hải Dược chỉ mặc mỗi cái sịp nằm trên sofa, cơ thể thả lỏng tự nhiên, phô bày vóc người hoàn mỹ chắc nịch.

Đáng tiếc Khương Hàng hoàn toàn không, cậu chỉ lo lau người cho Dư Hải Dược.

Mất tinh thần hết nửa ngày, Khương Hàng mới lau sạch mùi rượu trên người Dư Hải Dược, cậu đổ thau nước, về phòng lấy chăn ra, đắp cho Dư Hải Dược.

Làm xong, cậu đi coi đồng hồ.

Đã hơn hai giờ chiều.

Lúc này về trường cũng đã trễ rồi, vì thế Khương Hàng đành gửi tin nhắn cho Hà Húc, nói mình xin nghỉ thêm nửa ngày nữa.

Gửi xong, Khương Hàng lại ngắm Dư Hải Dược.

Cậu cũng không biết vì sao cậu lại giữ vững được mối quan hệ bạn bè với loại người như Dư Hải Dược được nữa.

Rõ ràng là cách đó không lâu, họ vẫn là hai người chướng mắt nhau.

Lần đầu tiên Khương Hàng gặp Dư Hải Dược, đó là kì thi giữa kì học kì một của lớp mười.

Khi đó cậu làm hết bài mà cậu biết làm xong thì nộp bài thi trước thời gian, sau đó chạy tới vườn hoa dưới lầu ngủ.

Nhưng cậu vừa mới nhắm mắt lại không bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó thì nghe thấy tiếng cãi vả của hai nữ sinh, nội dung cãi nhau của hai người, chính là xoay quanh Dư Hải Dược.

Khương Hàng bị ồn nên mới ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh hai nữ sinh đang cãi nhau có một nam sinh đang đứng.

Nam sinh rất cao, giá trị nhan sắc cũng không kém, anh nghiêng đầu tựa vào thân cây, một tay đút túi còn tay kia thì cầm điếu thuốc, đang rít thuốc phun khói, vẻ mặt của anh đạm mạc, cứ thế mà nhìn hai nữ sinh kia khắc khẩu, miệng còn nở nụ cười châm biếm.

Từ ánh mắt đầu tiên, Khương Hàng liền không quá thích anh giai này.

Sau đó cậu lại nghe thấy hai nữ sinh đồng thời hỏi nam sinh ấy: “Dư Hải Dược, anh nói đi, cuối cùng thì anh thích ai hơn?”

Lúc này Khương Hàng cảm thấy hai cô này mắc cười ghê —— Dư Hải Dược rất rõ ràng là không thích ai cả, nếu không làm sao lại tùy hai cô khắc khẩu còn mình thì đứng một bên xem cuộc vui?

Quả nhiên, tiếp đó cậu nghe Dư Hải Dược nói: “Thích? Chỉ là các cô chủ động la liếm thôi, tôi cũng chỉ chơi chút thôi mà.”

Khương Hàng vô cùng ghét loại người đùa giỡn với tình cảm của người khác, ấn tượng của cậu về Dư Hải Dược, lập tức từ không thích thành ghét cay đắng.

Cậu không chút do dự đứng lên bỏ đi.

Trong lúc đó cậu và Dư Hải Dược còn nhìn nhau một cái, đồng dạng, cậu từ trong mắt của Dư Hải Dược thấy được sự không vui và ghét bỏ.

Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng la mua ve chai khiến Khương Hàng đang từ không hồi ức lấy lại tinh thần, cậu ấn ấn huyệt thái dương, quay đầu lại nhìn Dư Hải Dược trên sofa, thấy anh đang ngủ không biết trời trăng mây đất gì nữa, đôi chân dài cong lại trên ghế sofa, ủy ủy khuất khuất.

Đoán chừng Dư Hải Dược sẽ không tỉnh trong chốc lát được, Khương Hàng đi giặt quần áo trước, rồi đi tắm, sau đó lấy đề ra giải.

Phòng khách rất im lặng, chỉ có ngòi bút của Khương Hàng xoẹt xoẹt trên giấy, để lại tiếng vang rất nhỏ.

Bốn giờ rưỡi, Khương Hàng làm xong một tờ đề.

Cùng lúc đó, Dư Hải Dược cũng tỉnh.

“Khương Hàng?” Dư Hải Dược say rượu, hơn nữa mới vừa tỉnh ngủ, giọng vô cùng khàn.

“Là tôi.” Khương Hàng thuận tay rót cho anh ly nước.

Dư Hải Dược uống nước xong, chậm chạp, cuối cùng cũng tỉnh hẳn, anh ngồi đó, không chớp mắt nhìn Khương Hàng chằm chằm, rồi bỗng nở nụ cười: “Em rất quan tâm tôi.”

Rồi anh nói: “Lần này là em chủ động tới tìm tôi, cho nên tôi cũng không trái với ước định ‘Một tháng không tìm em’.”

Giọng Khương Hàng rất thờ ơ, “Tôi sợ anh nghĩ quẩn trong lòng nên mới tới tìm anh, anh đừng nghĩ nhiều.”

Hết tiết 1 ban sáng, bỗng Khương Hàng nhận được tin nhắn Dư Hải Dược gửi tới.

—— (Em nói xem, vì sao con người ta lại muốn sống chứ?)

Nghĩ đến hành dộng của ba Dư Hải Dược, còn có trạng thái tinh thần của Dư Hải Dược, sợ anh sẽ xảy ra chuyện, Khương Hàng mới xin nghỉ.

Dư Hải Dược cúi đầu nhìn Khương Hàng sau một lúc lâu, bỗng nhiên cúi người xuống, ngay lúc Khương Hàng bất ngờ không kịp đề phòng, hôn lên bờ môi của cậu.

Khương Hàng phản ứng kịp liền đẩy Dư Hải Dược ra, lại bị Dư Hải Dược bắt tay kéo ra sau người, không động được.

“Ưm…”

Tay không nhúc nhích được, cũng không có nghĩa là Khương Hàng không có cách phản kích nào khác.

Ánh mắt của cậu lạnh đi, cắn mạnh Dư Hải Dược một cái, miệng nếm được vị máu nhàn nhạt.

Môi Dư Hải Dược đau nhói, thả Khương Hàng ra.

Khương Hàng phun mấy cái liền, lại dùng mu bàn tay lau miệng, vẻ mặt không thể tin và ghét bỏ.

Cậu mắng: “Dimeno, Dư Hải Dược anh duma bị khùng hả!”

Dư Hải Dược không giận, ngược lại cười đến vui vẻ với Khương Hàng, anh liếm vết thương trên môi một cái, bỗng nói: “Kết giao với anh đi.”