Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 34




Kỳ nghỉ quốc khánh chính thức bắt đầu.

Mặc dù thành phố Y không phải là một thành phố chuyên về du lịch, nhưng lại nghênh đón không ít khách, đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đều thấy du khách.

Tiêu Mặc đi làm ở nhà hàng, bận hơn, mỗi ngày về nhà thì đều gần mười một giờ.

Bởi vậy rất ít khi gặp Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu cũng bất ngờ ngoan ngoãn không ít, không hề cãi lại Tiêu Nguyệt Mai, cũng nghe lời, cũng không còn tỏ thái độ với y nữa.

Nhưng thật ra cũng nhiều lần muốn nói lại thôi.

Nhưng có mấy lần gặp, Quý Nghiêu không mở miệng, Tiêu Mặc cũng sẽ không chủ động đến hỏi, vì thế cũng không giải quyết được gì.

Ngày 5, nhiệt độ hơi giảm, không còn nóng như trước, nhưng thời tiết rất tốt, thích hợp đi chơi.

Mọi người hẹn chín giờ gặp ở cửa công viên giải trí.

Bảy giờ rưỡi Tiêu Mặc ra khỏi cửa, lúc tới ga tàu điện ngầm, y thấy Tần Hoan tựa vào trên lan can cửa trạm.

Tần Hoan phất phất tay với Tiêu Mặc,”Bạn cùng bàn.”

Tiêu Mặc đi tới chỗ hắn.

“Tớ đang chờ cậu,  cậu không bất ngờ à?” Tần Hoan hỏi.

Tiêu Mặc nhìn hắn, lắc lắc đầu.

“Tớ biết rồi, chúng ta có thần giao cách cảm.” Tần Hoan cười cười, lấy một chai nước ra đưa cho Tiêu Mặc, “Hai ngày trước tớ bị em gái họ kéo đi chơi, công viên giải trí chơi cũng khá được, nhưng đồ trong đó bán đắt lắm, một chai nước mất mười đồng, chúng ta vẫn nên tự mang theo nước đi.”

Hắn mở balo ra, lộ ra đồ ăn vặt bên trong, “Nhiêu đây thì họ sẽ đoạt hết mất, giờ cậu chọn đi, tớ giữ lại cho cậu.”

“Được.” Tiêu Mặc cười khẽ.

Y nghe lời chọn hai thứ.

Thấy Tiêu Mặc nở nụ cười, Tần Hoan cũng cười theo.

Hắn thoáng xoay người, kề mặt sát vào Tiêu Mặc,  “Cùng bàn này, cậu nên cười nhiều một chút, cười lên rất đẹp.”

Tiêu Mặc thoáng sửng sốt, lấy lại tinh thần, y lui về sau một bước, “Phải đi rồi.”

“Đúng ha, đã tám giờ rồi.” Tần Hoan lấy hai món mà Tiêu Mặc chọn để riêng vào ngăn khác, sau đó nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”



Tuy rằng công viên giải trí mới vừa khai trương không lâu,nhưng lúc trước cũng đã tuyên truyền nhiều lần, trên mạng, trên ti vi, đều có quảng cáo của nó, hơn nữa bây giờ là kỳ nghỉ lễ quốc khánh, rất nhiều người tới chơi.

Tám giờ mở cửa, bây giờ đã có rất nhiều người, đứng ở bên ngoài có thể thấy, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng thét chói tai.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đến không sớm cũng không muộn, vừa ngay chín giờ.

Các bạn học đến gần như là đủ, chỉ thiếu Lâm Giai Giai.

Đợi gần hai mươi phút, cô mới ung dung bước chậm rãi tới.

Hôm nay cô cũng ráng ăn diện, mặc váy ngắn và giày cao gót, đầu đội nón, hoa tai dài tới cổ, rất đẹp.

Đối với ánh mắt tươi đẹp đổ dồn về phía mình của mọi người, Lâm Giai Giai cảm thấy vô cùng sướng, cô lại quay đầu nhìn Tần Hoan, cũng muốn thấy Tần Hoan có vẻ mặt như thế.

Nhưng mà, Tần Hoan đang nói chuyện với Tiêu Mặc, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.

Mặt của Lâm Giai Giai nháy mắt liền xụ xuống.

Vào công viên giải trí thì cần xét vé trước, cũng phải mở balo ra để kiểm tra, vì thế balo toàn đồ ăn của Tần Hoan liền bị mọi người nhìn thấy.

Giống như những gì Tần Hoan suy đoán, mọi người cũng không thèm khách khí với hắn, vào trong rồi thì trực tiếp cướp đoạt, chỉ để lại kẹo mút cho hắn.

Nháy mắt Tần Hoan ôm cái balo trống không, dở khóc dở cười, hắn quay đầu nhỏ giọng nói với Tiêu Mặc: “May là tớ đã dự kiên trước rồi, cái cậu chọn tớ đã giấu rồi.”

Hắn lấy từ kẹo cầu vồng và hạt dẻ bên trong ngăn khác ra.

Tiêu Mặc nói: “Quan hệ của các cậu tốt nhỉ.”

“Ừ, tớ đã học chung với họ từ năm lớp 10.” Tần Hoan cười một cái, rồi nói, “Cậu không biết, thật ra hồi lớp 10 quan hệ của Trương Tuân với tớ rất không tốt, thấy ngứa mắt nhau, cậu ta thấy tớ kiêu, còn tớ lại cảm thấy cậu ta ngu ngục, ai cũng không ngờ rằng sau này là bạn thân.”

Tiêu Mặc rũ mắt, “Tốt quá.”

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, lấy kẹo cầu vồng ra, một tay lại quàng vai y, “Lại đây, ăn kẹo này, ăn xong đi chơi.”

Phần lớn trò chơi trong công viên giải trí này là dành cho người già và con nít, thanh niên cũng chơi được, duy có mấy người thích chơi trò cảm giác mạnh.

Nhưng thanh thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ai lại không thích chơi trò cảm giác mạnh, vì thế  mọi người nhất trí chơi từ các trò cảm giác mạnh.

Tần Hoan: “…”

Tiêu Mặc hỏi: “Cậu có thể chơi không?”

Tần Hoan nhìn nhìn tàu lượn siêu  tốc cách đó không xa, điểm cao nhất cách mặt đất ít nhất 50 mét, không giả bình tĩnh được, “…Không thể.”

Diệp Hiểu Hiểu vốn đã chạy rất xa, thấy họ không đuổi kịp, liền vòng lại, “Các cậu làm gì vậy? Mau lên mau lên, phải đi xếp hàng nữa.”

Tiêu Mặc nói: “Tớ hơi đau đầu, các cậu đi trước đi.”

Tần Hoan nói thêm: “Tớ đi ngồi chung với bạn cùng bàn của tớ đã.”

Diệp Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, híp mắt một cái, ra vẻ nhìn thấu thiên cơ, “Có phải cậu sợ không đó?”

Cậu ta lại cười mấy cái, nói tiếp: “Được rồi, vậy các cậu đi chơi trò khác đi, chờ tụi tớ xuống rồi liên lạc sau.”

Chờ Diệp Hiểu Hiểu đi xa, Tần Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với Tiêu Mặc: “Chúng ta đi ngồi thuyền hải tặc đi, nhưng mà cũng không phải là thuyền hải tặc truyền thống trên ý nghĩa.”

Hắn thần bí liếc mắt, nắm tay Tiêu Mặc, kéo y đi tới một hướng khác.

Đi một lúc lâu, Tần Hoan mới buông tay Tiêu Mặc ra.

—— Tay của bạn cùng bàn mềm mại, ừm, cả cổ tay cũng mềm.

Thuyền hải tặc là một trong các trò chơi, Tần Hoan dắt Tiêu Mặc đi đến xếp hàng, khác với trò khác, người chỗ này cũng không tính là nhiều, nhưng đội ngũ cũng rất dài, ít nhất cũng mất mười mấy phút.

Không có gì làm nên Tần Hoan nói chuyện phiếm với Tiêu Mặc.

“Đúng rồi, sinh nhật trong phần giới thiệu trên chim cánh cụt là thật sao?” Tần Hoan tò mò hỏi.

Tiêu Mặc gật đầu, “Ừ.”

“Cậu vậy mà lại mười tám tuổi như tớ, nhưng mà vẫn là tớ lớn hơn cậu, hơn hai tháng.” Tần Hoan cười nói, “Vì hồi trước tớ nghịch quá, chết sống không chịu đến trường, mẹ tớ liền chiều tớ, để tớ đi học muộn một năm, còn cậu, vì sao lại học muộn một năm?”

Tiêu Mặc nói: “Năm đó bà nội tớ mất.”

Tần Hoan giật mình, nhẹ nói: “Xin lỗi.”

Tiêu Mặc lắc lắc đầu, “Không sao.”

Đằng trước có một nhóm người lên thuyền, đội ngũ đi phía trước không ít, Tần Hoan lôi kéo Tiêu Mặc, theo sát sau, “Sắp tới chúng ta rồi.”

Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.

Lại đợi không kém năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng tới lượt họ.

Thuyền hải tặc trong công viên giải trí bình thường đều giống như bập bênh, đung đưa tới lui, nhưng cái này khác ở chỗ, nó lại ở trong nước, giống như thuyền hải tặc của Disney Land, chỉ là cách chơi không giống, cũng không có thuyền trưởng Jack, nhưng đi thể nghiệm một lần, cũng rất tốt.

Sau khi ra ngoài, Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn Tần Hoan, “Chơi lần nữa nhé?”

Ánh mắt y sáng lên, đáy mắt mang theo sự thỏa mãn và vui vẻ, lộ vẻ trẻ con vô cùng khó có được.

Tần Hoan không nhịn được muốn sờ sờ đầu của Tiêu Mặc, nhưng tay hắn mới vừa đưa ra, lại nhớ tới tâm tư của mình, lại rụt tay lại kịp thời.

Cũng không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì nữa, vẫn là cẩn thận một chút.

Lỡ như bị ghét rồi sao.

Cái tay rụt lại thò vào balo móc ra hai cây kẹo, Tần Hoan cong môi, cười dịu dàng, “Được chứ, chúng ta quay lại xếp hàng.”



Lần thứ hai bước xuống khỏi thuyền hải tặc, Tần Hoan nhận được điện thoại của Diệp Hiểu Hiểu.

Diệp Hiểu Hiểu oang oang cái họng, ngay cả Tiêu Mặc cũng nghe được.

Tần Hoan đưa điện thoại ra xa, chờ bên kia gào xong, mới  đưa lên nghe, “Được rồi, bọn tớ ở chỗ thuyền hải tặc.”

Cúp điện thoại, Tần Hoan chỉ chỉ trò chơi kế bên,  “Chúng ta đi chơi cái đó đi.”

Tiêu Mặc hỏi: “Không tìm họ à?”

Tần Hoan mỉm cười, “Họ còn muốn đi chơi trò thác nước mạo hiểm nữa, lát nữa mới qua.”

Đây là một trò chơi không hề có độ cao, hơn nữa rất mơ mộng thú vị với trẻ con, vốn đa phần là trẻ em chơi, hai  nam sinh như Tiêu Mặc và Tần Hoan ngồi lên, có vẻ hơi lạc lõng, nhưng bởi vì giá trị nhan sắc của hai người, dẫn tới không ít ánh mắt tỏa sáng của nữ sinh, cũng nối đuôi đi vào theo.

Trong quá trình chạy xe đua, Tần Hoan tới gần Tiêu Mặc, ghé vào lỗ tai y hỏi: “Vui không?”

Tiêu Mặc gật gật đầu, “Ừ.”

“Vậy là được rồi.” Tần Hoan ngồi lại chỗ lần nữa, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, ngắm camera ngay Tiêu Mặc, chụp mấy tấm. Chụp xong hắn lại tạo một album, cài thêm mật mã, chuyển tất cả ảnh chụp vào đó.

Xuống khỏi xe đua, hai má Tiêu Mặc đỏ hây hây, chơi tới phấn khích, “Chúng ta chơi cái gì tiếp đây?”

Tần Hoan nghĩ nghĩ, “Đi mê cung không?”

Giọng của Tiêu Mặc mang theo chút chờ mong, “Được.”

Nói là mê cung, thật ra cũng không khó, đi về trước, là có thể nhìn thấy toàn cảnh, người cảm nhận phương hướng tốt, nhớ mấy cái lối ra thì sẽ đi ra rất nhanh.

Hai người chuẩn bị tiếp tục đi tới chỗ chơi.

Nhưng vào lúc này, Lâm Giai Giai xuất hiện, cô chạy thẳng tới phía Tần Hoan.