Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 10




Ánh mắt của Tiền Mai, Tiêu Mặc hết sức quen thuộc.

Y đã từng bị ánh mắt như thế nhìn rất lâu, lâu đến nỗi chúng nó biến thành ác mộng, đi vào trong tâm trí của y, sinh sôi làm cho y sợ hãi.

Cuối cùng vẻ mặt của Tiêu Mặc cũng khác, y nhíu mày, mím chặt môi, áp khí quanh thân cũng thấp xuống.

“Trả bài kiểm tra lại cho tôi.”

“Trả lại cho cậu? Để cậu gian lận tiếp à?” Tiền Mai cười lạnh, “Ban nãy tôi nói rồi, gian lận thì tôi chắn chắn không tha, cậu đi ra đứng ngoài đó cho tôi.”

“Tôi không gian lận.” Tiêu Mặc chống lại ánh mắt của Tiền Mai, nhấn mạnh.

“Cũng đã bị tôi bắt được rồi mà cậu còn muốn chống đối?” Tiền Mai xem thường,”Cút ra ngoài, đi ra ngoài rồi ngẫm lại đi.”

Bà không hề cho Tiêu Mặc cơ hội giải thích, liền nhận định là Tiêu Mặc copy bài, nếu không sao có thể làm bài kiểm tra nhanh như thế?

Lớp này ngoài Tần Hoan ra, còn có ai có tốc độ nhanh như vậy!

Cũng không phải lớp trọng điểm.

Hơn nữa còn là một học sinh chuyển trường.

Nếu thành tích tốt, sao không chuyển tới ban 1?

Tần Hoan nghe không nổi nữa, hắn ném bút trên tay, đá văng ghế dựa, đứng lên, “Cô Tiền, cô sao lại chắc chắn là bạn cùng bàn của tôi gian lận? Là do ban nãy tụi tôi nhìn nhau sao? Vậy nhận định của cô cũng quá độc đoán rồi, nếu cậu ấy không gian lận, cô có nói xin  lỗi không?”

Tiền Mai nhíu mày lại, “Sao cái gì cũng có chuyện của cậu vậy, thích làm anh hùng như thế thì cậu cũng đi ra ngoài đó đứng chung với cậu ta đi.”

Sắc mặt Tiêu Mặc khó coi.

Y bất động.

“Tôi vẫn chưa làm bốn phần sau và phần viết luận, nếu cô nghi tôi gian lận, có thể đứng cạnh đây xem tôi làm.”

Tiền Mai căn bản không để ý, “Xem cậu làm? Tôi dư thời gian vậy à? Người khác không cần tôi giám thị?”

Bà giơ tay chỉ ra ngoài cửa, nói với Tiêu Mặc và Tần Hoan: “Bây giờ hai người các cậu đi ra ngoài cho tôi, đừng quấy rầy người khác kiểm tra.”

Tần Hoan tựa tiếu phi tiếu, hắn từ trên cao nhìn xuống Tiền Mai, “Vẫn là câu nói kia, nếu như bạn cùng bàn của tôi không gian lận, cô có nói xin lỗi không?”

Lúc này, bạn học cả lớp đều ngừng lại, nhìn bọn hắn chằm chằm.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, Tiền Mai thẹn quá thành giận, nói tiếp, “Nếu cậu ta có khả năng đó đi rồi nói tiếp!”

Tần Hoan gật đầu, ” Được, cô à, cô nhớ kĩ những lời này, bạn học cả lớp đều có thể làm chứng.”

Nói xong hắn liền kéo cổ tay Tiêu Mặc, kéo y đi ra khỏi lớp, về phần bài kiểm tra vẫn chưa làm xong, hắn cũng không để ý.

Nếu có thể, cả lớp sẽ vỗ tay cho Tần Hoan.

Bất quá, học sinh chuyển trường thật có thể chứng minh là không chép bài hả?

Các học sinh một bên lo lắng một bên hoài nghi, nhưng sau khi Tiền Mai quét mắt tới, lập tức ngoan ngoãn làm bài, không nghĩ những thứ khác.

__

Lúc này là thời gian học, hành lang trống, không có bất kỳ ai.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đứng ở ngoài cửa, dựa lưng vào tường, nhìn chăm chú vào đồi núi cách đó không xa hồi lâu.

Hôm nay trời đầy mây, mây đen cuồn cuộn trên không trung, như là sẽ có một trận mưa lớn ngay, độ ấm giảm đi bớt, cuối cùng có một chút cảm giác mát.

“Xin lỗi.” Tiêu Mặc lên tiếng, y nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hoan.

Tần Hoan thu hồi ánh mắt ở xa xa, chuyển tới trên người Tiêu Mặc, “Không có gì,  đơn giản là tớ nghe không vô lời của bả mà thôi.”

“Bài kiểm tra…”

“Chỉ là một bài kiểm tra tuần mà thôi, không có gì lớn cả, cũng không phải thi vào trường cao đẳng.”

Tần Hoan cười cười, còn nói: “Nhưng mà ban nãy cậu nhìn tớ làm gì thế, đột nhiên cảm thấy tớ rất tuấn tú?” Hắn còn nói đùa được.

Tiêu Mặc nói: “Tốc độ của cậu rất nhanh.”

Tần Hoan bối rối, “Vậy sao, cậu cảm thấy tốc độ tay của tớ khá biến thái đúng không?”

Hắn trưng ra vẻ mặt thất vọng, “Thật ra tớ vẫn khá hi vọng là câu kia, cậu là bị sự đẹp trai của tớ hạ gục.”

Tiêu Mặc không trả lời hắn.

“Được rồi, không đùa nữa.” Tần Hoan hỏi, “Bài kiểm tra này, cậu có chắc ăn không?”

Tiêu Mặc nói: “Bài kiểm tra rất đơn giản.”

Dừng một chút, y lại bổ sung một câu, “Đổi bài khác khó hơn tớ cũng không sợ.”

Tần Hoan hài lòng nhếch môi, “Vậy là tốt rồi, hung hăng vả mặt Tiền Mai như này, để cho bả ỉu xìu mà nói xin lỗi cậu.”

Cũng không lâu lắm, tiết 3 chuông tan học vang lên.

Tiền Mai thu bài kiểm tra tiếng Anh, đi ra lớp, nói với Tiêu Mặc và Tần Hoan đứng ở ngoài cửa: “Hai người các cậu tất cả đi theo tôi.”

Tần Hoan nhún nhún vai, lại nhắc một câu, “Cô à, ngài đừng quên đấy.”

Sắc mặt Tiền Mai tái xanh.

Các học sinh ban 3 bấu víu cửa lớp học, một đám chồng lên nhau, bọn họ thò đầu ra nhìn bóng lưng Tần Hoan và Tiêu Mặc, trên mặt nhịn không được hiện lên vẻ lo lắng, sau đó thất chủy bát thiệt thảo luận ——

“Anh Tần đẹp trai quá xa, mà cậu ấy không sao chứ?”

“Các cậu có ai biết trường lúc trước mà học sinh chuyển trường học là trường nào không? Thành tích của cậu ta có thể làm cho Tiền Mai tâm phục khẩu phục không?”

“Có hơi nguy hiểm nhỉ…”

__

Trong phòng làm việc.

Tiền Mai trở lại vị trí của mình, sau khi đặt bài kiểm tra lên bàn, an vị, nhìn xuống Tiêu Mặc và Tần Hoan, “Các cậu ngẫm ra chưa?”

Bà còn nói thêm: “Tiêu Mặc cậu mới chuyển tới, niệm tình cậu vi phạm lần đầu, tôi có thể không so đo, cậu chỉ cần nộp một bản kiểm điểm cho tôi là được.”

Tiêu Mặc mặt không chút thay đổi, vẫn chỉ có một câu, “Tôi không gian lận.”

Tiền Mai thật vất vả mới hòa hoãn sắc mặt lại trở nên khó coi, “Chẳng lẽ tôi đổ oan cho cậu sao?”

Tiêu Mặc không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Tiền Mai, không hề sợ.

Lúc này vừa lúc Thái Chân trở về văn phòng.

Cô thấy Tần Hoan và Tiêu Mặc đứng trước mặt Tiền Mai, mà sắc mặt Tiền Mai khó coi, dáng vẻ tức muốn bốc hơi, hỏi ngay: “Cô Tiền à, Tần Hoan và Tiêu Mặc lớp tôi làm sai chuyện gì à?”

Tiền Mai tức giận, bà ta chỉ vào Tiêu Mặc, “Kiểm tra mà gian lận.” Lại chỉ Tần Hoan, “Không tôn trọng giáo viên, cãi tay đôi với giáo viên.”

Cuối cùng bà ta bảo: “Cô Thái à, dầu gì cũng là người dạy mười mấy năm, mà bây giờ lớp cô dạy lại lòi ra học sinh như thế này, đối với cách dạy học của cô, tôi quả thật không dám khen đâu.”

Thái Chân không để ý đến Tiền Mai nói quái gở, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, hỏi y: “Là thật sao?”

Tiêu Mặc nhìn thẳng cô, “Em không có.”

Thái Chân gật gật đầu, cô hỏi Tiền Mai, “Cô Tiền, cô tận mắt nhìn thấy Tiêu Mặc gian lận hay sao?”

Tiền Mai nhìn cô chằm chằm, “Cô có ý gì, ý của cô là tôi vu oan cậu ta sao?”

Thái Chân lắc đầu, “Không phải, chẳng qua là tôi tin học trò của tôi.”

Giọng của cô hòa nhã, “Dù cho Tiêu Mặc vừa mới chuyển trường lại đây, nhưng biểu hiện hằng ngày của em ấy tôi đều thấy hết, tôi tin em ấy sẽ không làm bừa.”

Tiêu Mặc nghe lời Thái Chân nói, bỗng nhiên lại nói: “Tôi không cần phải gian lận.”

Mặt Tiền Mai đỏ lên, “Chính mắt tôi thấy cậu ta gian lận.”

“Ở đâu ra?” Tần Hoan xen vào, “Cô là thấy Tiêu Mặc làm rất nhanh, lại thấy bọn này nhìn nhau, liền kết luận cậu ấy gian lận.”

Thái Chân nghĩ nghĩ, nói: “Vầy đi, cô Tiền kiểm tra lần nữa đi, sau đó tôi và cô Tiền cũng nhau giám thị, được không?”

Tiền Mai không có cách từ chôi, chỉ có thể hung hăng nói: “Được.”

Tiết sau là tiết tin học, chuông sắp reo, Thái Chân dặn Tần Hoan, “Em đi nói lớp trưởng một tiếng, tiết này Tiêu Mặc xin phép.”

Tần Hoan đáp lời.

Nhưng hắn vừa ra khỏi văn phòng, lại thuận tay kéo một bạn học qua, “Giúp chuyện này coi, đi qua ban 3 xin vắng cho Tần Hoan và Tiêu Mặc.”

Diệp Hiểu Hiểu cách đó không xa, cậu ta thấy Tần Hoan đi ra, chạy như bay tới ngay lập tức.

Thấy cậu ta, Tần Hoan liền thả bạn học lạ hoắc hoe kia ra, “Thôi khỏi, cảm ơn cậu nhé bạn học.”

Diệp Hiểu Hiểu đi tới cạnh Tần Hoan, hỏi: “Anh Tần, tình huống thế nào? Tiêu Mặc đâu, cậu ấy không có sao chứ?”

Tần Hoan đẩy đầu cậu ta ra, “Không có chuyện gì, tiết sau tớ và Tiêu Mặc đều không học, cậu nói với lớp trưởng một tiếng, để cậu ta nhớ phải xin phép giúp hai chúng tớ.”

Lời vừa dứt, hắn xoay người trở về văn phòng.

Thấy Tần Hoan chạy trở lại, Thái Chân trừng mắt liếc hắn một cái, “Em không quay về học mà ở lại đây làm gì?”

Tần Hoan cười hì hì, “Em cũng muốn kiểm tra lại, bài kiểm của em chưa làm xong nữa.”

Thái Chân không nói gì, tầm mắt của cô dừng ở trên người Tiền Mai, “Cô Tiền à, có thể bắt đầu chưa?”

Tiền Mai tìm hai bài kiểm tra, độ khó so với bài ban nãy gấp đôi, “Có thể.”

Thời gian không đủ, Tiền Mai không đòi hỏi Tiêu Mặc làm hết tờ, chỉ yêu cầu y làm hết trắc nghiệm, làm hết điền từ, hai phần đọc hiểu.

Tiêu Mặc gật đầu.

Tiêu Mặc ngồi xuống chỗ giáo viên, Tiền Mai và Thái Chân ngồi ở bên cạnh y, mà Tần Hoan lại được để ngồi chỗ khác.

Tiền Mai nhìn chằm chặp Tiêu Mặc, sợ mình nháy mắt, đối phương có thể tìm đúng cơ hội gian lận.

Dáng vẻ này, khiến Thái Chân không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiêu Mặc lấy bài kiểm tra, cũng không làm liền, mà là xem từ đầu tới đuôi một lần, sau đó mới động bút bắt đầu viết.

Tiền Mai vốn thấy Tiêu Mặc chậm chạp không viết, không khỏi lộ ra vẻ thắng lợi, ánh mắt mang theo trào phúng, nhưng mà một giây kế tiếp, bà ta liền bị vả mặt.

Dưới ngòi bút không có một lần tạm dừng của Tiêu Mặc, ngắn ngủn ba phút, liền làm xong trắc nghiệm.

Xong phần điền từ cũng mất có ba bốn phút.

Đến khi làm hết yêu cầu của Tiền Mai, tổng cộng mới có mười lăm phút.

Lúc Tiêu Mặc ngừng viết, Tần Hoan bên kia cũng buông bút xuống, giao bài kiểm tra cho Tiền Mai, “Làm xong rồi này.”

Tiền Mai ngây ngẩn cả người.

Tiêu Mặc dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà nói, “Ngài chấm bài đi, nếu có sai một câu nào, vậy tôi sẽ xin lỗi.”

Nói như thế, đã là ngạo mạn vô cùng.

Vốn Tiền Mai đang lo tìm không thấy bậc thang, nghe thấy lời Tiêu Mặc nói, lập tức nói: “Được, là cậu nói.”

Một bên, Tần Hoan lại không quên nhắc: “Cô à, bà cũng đừng quên cái xin lỗi của bà nhé.”

Ngay từ đầu trong lòng Tiền Mai đã có dự tính, bài kiểm tra này không chỉ có độ khó gấp đôi đề ban nãy, hơn nữa trong phần khoanh còn có nội dung vẫn  chưa dạy, nhưng mà khi bà chấm điểm xong, đúng hết phần khoanh, đúng hết đọc hiểu, bà đã vã mồ hôi lạnh liên  tục.

Thế mà không sai lấy một câu.

Một câu cuối cũng đúng, cả người Tiền Mai đều mông lung, hoàn toàn đã không còn bộ dáng hùng hổ dọa người ban nãy.

Thấy thế, Thái Chân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô hỏi: “Cô Tiền, sao rồi?”

Tiền Mai chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mặc vô cùng khó nói.

Tần Hoan cũng nở nụ cười, ý buồn cười cũng không nằm trong đáy mắt, “Bây giờ bà cô ngài có thể nói xin lỗi với bạn cùng bàn của tôi rồi chứ?”