“Lục Mạn Kha”
“Hả? Kiều An cậu gặp bạn cũ sao?”.
Mẫn Nhi hơi ngơ người quay về hướng Kiều An đang đứng
“Không có, tớ nghĩ ra tên này cho cậu đó, nếu cậu muốn đổi tên thì có thể dùng rồi”.
Kiều An đi lại khoác vai cô
Cái tên mới này Kiều An đã nghĩ từ hôm qua khi đã hứa với cô, Kiều An muốn tên của cô khi người khác nghe thấy sẽ toát lên vẻ kiên cường, mạnh mẽ không yếu đuối
“Lục Mạn Kha..được sau này cứ theo tên này”.
Mẫn Nhi nhẩm đi nhẩm lại cái tên này mấy lần rồi cũng gật đầu đồng ý, hi vọng cái tên mới có thể giúp cô có một cuộc sống tốt đẹp vui vẻ hơn
(...)
“Vẫn chưa có tin tức???”
“Sếp, xin lỗi chúng tôi vẫn chưa có thông tin”.
Hoài Vĩ cúi đầu nhận lỗi, đây là lần đầu có nhiệm vụ nhưng anh lại không thành công
“Nghỉ ngơi vài ngày đi”.
Hắn day day mi tâm, hắn cho người lặn lội bên nước ngoài tìm kiếm nhưng một chút tin tức của cô cũng không có, cô quả là muốn rời xa hắn không muốn gặp lại sao?...!
“Tôi xin phép”
Bệnh viện...!
“Em ấy có gọi về cho bà không vậy?”.
Ngao Dịch Vũ cũng không phải chỉ biết lợi ích mặc dù đối với mẹ cô vẫn còn bài xích nhưng khi đến hắn vẫn mua giỏ qura đến thăm bệnh để có lễ phép đặc biệt là hỏi thăm về tin tức của Mẫn Nhi
“Con bé có gọi về cho tôi cách đây 1 tiếng”
“Em ấy có nói đến địa chỉ em ấy ở không? Em ấy sống thế nào rồi? Ăn uống có đầy đủ không?”.
Hắn hơi khẩn trương mà hỏi mẹ cô một lần, có lẽ cô ấy cũng nhìn thấy những cuộc liên lạc của hắn rồi nhỉ?..
“Con bé nói...hai người đã kết thúc rồi!!!”.
Mẹ cô hơi ngần ngại mà nói ra, nhưng bà nghĩ điều này chắc cô cũng muốn bà thay mình mà nói với hắn
“....”
“Dịch Vũ...nếu cậu chỉ là nhất thời cũng vì con bé là em gái hồi nhỏ thì mong cậu..có thể buông tha cho con bé được không?”.
Tuyết Mai thấy hắn im lặng thì lại nói tiếp những suy nghĩ của mình, bà không muốn Mẫn Nhi bị khó xử trong mối quan hệ với hắn
“Ngao Dịch Vũ tôi không phải trẻ con mà chơi trò nhất thời!!!”
“Mong bà sẽ vẫn giúp tôi, nghỉ ngơi đi”.
Ngao Dịch Vũ không ở lại thêm mà rời đi luôn
Sao ai cũng nghĩ hắn đối với cô chỉ là nhất thời? Là vì cách trước đây hắn đối xử với cô hay vì cảm thấy hắn là một người không đủ tin tưởng?
Dù trong suy nghĩ của họ hắn là gì đi nữa thì...tình cảm hắn dành cho cô là thật lòng, không chút giả dối!..
“Lưu..Phong???”.
Ngao Dịch Vũ vừa đi xuống cửa bệnh viện nhìn dáng người đang đeo khẩu trang có hơi giống người kia mà buộc miệng gọi
“Chào”.
Lưu Phong nhìn thấy hắn thì chào một cái lấy lệ nhưng vẫn đừng lại
“Không phải anh cũng đi cùng Mẫn Nhi? Anh biết em ấy ở đâu đúng không??”
“Ngao tổng anh thật nực cười, làm em ấy mất tin tưởng đến mức phải rời đi bây giờ lại ra vẻ lo lắng cho em ấy...anh thấy anh xừng đáng hỏi về em ấy, biết thông tin của em ấy sao?”.
Lưu Phong hơi cười nhìn hắn ánh mắt không mấy thoải mái, để cô xa hắn phải tốn bao nhiêu cách anh không muốn cô lại bị hắn làm đau khổ nữa
“Tôi muốn gặp em ấy để giải thích xin anh cho tôi biết”
“Mẫn Nhi rất ổn không cần anh lo”.
Lưu Phong nhàn nhạt trả lời hắn
“Tôi muốn gặp em ấy”.
Ngao Dịch Vũ bày tỏ thành ý của mình rất chân thành để Lưu Phong mềm lòng
“Tự tìm đi, cũng đâu phải sẽ không tìm ra”.
Lưu Phong nói xong thì cũng rời đi
[Học trưởng từ giờ em tên Lục Mạn Kha á nha]
[Là em nghĩ ra tên đó đó nha]1
[Tên hay lắm, Kiều An cũng rất thông minh]
Vài tháng sau...!
“Được tôi biết rồi, bây giờ chúng tôi đang đi công tác”.
Hoài Vĩ nhìn qua gương chiếu thấy hắn đang dựa ra sau ngủ mà không dám nói to, hắn từ khi cô đi chưa có ngày nào là ngủ đủ giấc cũng chưa có ngày nào là không uống rượu...!
“Có chuyện gì rồi?”.
Ngao Dịch Vũ lười nhác mà lên tiếng nhưng vẫn trong trạng thái ngủ
“Bên phòng thiết kế nói chúng ta đa chậm tiến trình của một số sản phẩm..e là sẽ phải hủy vài hợp đồng”
“Chấn Nam đâu???”
“Cậu ấy cũng như sếp..”.
Hoài Vĩ thành thật nói, thời gian qua đều là Hoài Vĩ mà nhân viên gành còng lưng công ty còn hắn và Chấn Nam thì vì tình mà sa đọa...!
“Đẩy nhanh tiến trình nói họ từ mai sẽ họp theo đúng nghĩa”.
Hắn day day hai bên thái dương đúng là hắn dạo này quên mất hắn còn công ty để gành vác nên mới sa đọa quá mức
“Rõ sếp”
“Mạn Kha, cái này cậu đã mua thêm nguyên liệu chưa?”
“Tớ quên mất, còn đủ dùng không Kiều An”.
Mạn Kha nhìn Kiều An lắc đầu, dạo này đầu óc cô cứ để đâu ấy quên trước quên sau
“Đủ dùng nhưng nếu đông khách quá sẽ thiếu”
“Lúc đó cậu nhắc tớ để tớ đi mua nhé”.
Mạn Kha bớt lo vài phần, quàn cafa này là cô và Kiều An cố gắng học hỏi tìm tòi nhiều công thức để có những loại đồ uống thật ngon
Quán cafa hai người cũng chỉ mới mở được gần một tháng dù khách chưa đều đều như mọi ngày có ngày ít có ngày lại rất nhiều nhưng như vậy ca hai cũng cảm thấy đủ vui rồi
Mạn Kha mới đó mà cái thai cũng đã hơn 4 tháng nhưng cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến việc pha đồ uống nên cũng đỡ một phần giúp Kiều An rồi..
“Cậu không tìm địa chỉ từ trước?”
“Xin lỗi sếp, đây là lần đầu đi đến một nơi xa như vậy nên tôi hơi bỡ ngỡ”.
Hoài Vĩ gãi đầu nhìn hắn cười trừ mặc dù trên tay có cầm địa chỉ như nó cứ lạ lạ, đây cũng không phải một thành phố lớn cũng chỉ là một nơi xa thành phố nên địa chỉ tìm cũng khó
“Tôi cũng chịu cậu luôn đấy”.
Hắn hơi cứng họng dạo này Hoài Vĩ làm việc rất chểnh mạc rồi đến tìm một địa chỉ gặp khách hàng thôi cũng không tìm ra
“Hay sếp vào quán kia uống tạm ly cafa cho tỉnh táo trước đi nhé, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo lại cho sếp”.
Hoài Vĩ tìm đường chạy vì biết hắn sẽ sắp rách móc mình rồi
“Nhìn đường kiểu gì vậy???”
“Có anh...”
“Mẫn Nhi?...”
| Ngoi lên viết cho mọi người một chương cuối năm rồi chắc tuii nghỉ tết để não nó còn nhảy chữ về lại sầu ******quáa****** |.