Tôi Chỉ Là Tình Nhân Ấm Giường Của Hắn!

Chương 1: 1: Lần Đầu






Đã trải qua 5 tiếng đồng hồ quán bar ấy kẻ đến người đi đã bớt đi dần dần vì chơi quá sức đến mệt mỏi.1
Duy chỉ còn căn phòng trên tầng cao nhất ấy vẫn cứ văng vẳng tiếng hoan ái của cơ thể đang quấn quýt chặt với nhau chẳng có ý nghỉ ngơi...!
"Ư..ưmh..anh..có..ưmh...có thể dừng lại một..một lát không?..tôi..không còn..sức!".

Cô đến thở còn khó khăn nhưng vẫn cố gắng còn chút sức lực trước khi đến thế giới bên kia mà cầu cứu người bên trên.1
Hai tay không dám bấu víu vào người hắn, chỉ dám nắm hai tay chặt lại đến chảy máu vì sợ làm hắn không vui..sẽ bức cô đến chết nhưng bây giờ cô cũng giống như bị liệt toàn thân rồi.

"Hừ...cho cô 5 phút đi tắm rửa!".

Hắn nằm xuống khỏi người cô, giọng lạnh lẽo như muốn giết người vang bên tai cô, hắn còn tưởng cô câm chứ 5 tiếng đến bây giờ cô mới lên tiếng cầu xin vậy mà trong lúc hoan ái ấy lại câm nín không nói một câu.1
Khiến hắn tức giận mà càng tức giận hắn lại càng xả giận lên thân xác của cô để thỏa mãn.

"A..đúng là xui xẻo mà".

Cô vội vã chạy vào nhà tắm vì sợ hắn đổi ý nhưng cái nhanh của cô khiến cô trượt chân đầu va phải bồn tắm.

Cô cố gắng đứng dậy nhìn cơ thể mình trong gương như không còn là mình nữa...dấu hôn như muốn nhuộm kín cơ thể cô, đầu tóc bù xù còn rướm máu vì cái va chạm vừa nãy.

Cô ngây người một hồi mới nhớ lại lời của hắn, giật mình vội vào bồn tắm rửa bản thân đừng nói là 5 phút mọi khi cô tắm cũng phải 10 phút...nhưng tính cả thời gian ngây người đến giờ chắc cũng 20 phút rồi.

Chắc hắn cũng không so đo đến mức đếm từng giây từng phút đâu nhỉ?..nghĩ đến hắn cơ thể cô lại run lên sợ hãi..có khi nào lát nữa hắn bức cô đến chết luôn không?..

*Cạch...!
Cô nhìn hắn đã nằm ngủ thì cũng vơi bớt vài phần sợ nhưng vấn đề hiện tại là cô nên ngủ ở đâu bây giờ?..nằm cùng hắn thì cô sợ còn sofa thì không có chăn để đắp mà trên người cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.

"Muộn 15 phút!".

"Còn trần chừ thì đừng trách tôi!".

Hắn vẫn nằm ấy không quay qua nhìn cô chỉ đem lời đe doạ, hắn còn không biết cô ra hay sao?.1
Cô chỉ nhẹ nhàng bước chân lại đầu giường bên kia mà nằm xuống không dám lại gần hắn chỉ nằm ngay mép giường.

"Còn không nhanh lăn qua đây!".

"A.."
Cô cứ như robot nghe lời chủ vậy, hắn nói gì đều phải ngậm ngùi mà làm theo.

Khi cô gần lại hắn, tay hắn chủ động làm gối đầu cho cô nhưng tay hắn mới chạm vào tóc cô khiến cô không khỏi đau mà lên tiếng.

Cô bây giờ cơ thể không đau bằng cái đầu của cô dù cơ thể bị dày vò nhiều hơn!.


"Làm sao?".

"Đau!".

Tay hắn bất giác đưa lên xoa xoa eo nhỏ của cô khiến cô giật mình, cô gỡ bàn tay gân guốc thon dài của hắn xuống khỏi người mình nhẹ giọng nói lại với hắn.

"Đầu tôi bị va phải bồn tắm đau nên khi anh..chạm vào nó lại nhói lên".

"Hôn tôi!".

Cô hơi ngây người cô chưa hôn ai bao giờ vừa rồi là hắn đều chủ động còn nữa..tối như vậy sao cô nhìn rõ khuôn mặt hắn mà hôn?!.

"Tôi không muốn nói lần hai!!".

Cô chậm rãi đưa tay lên mặt hắn theo linh cảm dần dần đưa môi mình chạm lên môi hắn cũng may là đúng chỗ..nhưng..nên hôn thế nào bây giờ cô không có kinh nghiệm gì hết!.

Cô mới hôn hắn vài giây đã khiến hắn chán ghét kỹ thuật hôn thật tệ không phải hắn vừa dạy rồi hay sao?vậy mà đã quên hắn phải dạy bảo lại mới được.

Hắn cố tính giữ vào vết thương trên đầu cô để nụ hôn càng sâu hơn nhưng cô thì ngược lại đau đến rơi nước mắt.

Cô ghét con người này!.

"Mau ngủ đi!".

Hắn nhận ra nước mắt cô rơi xuống người hắn, đành bỏ cô ra nhưng vẫn làm gối đầu cho cô.

"Anh...anh là tên đáng ghét, ác ma..anh lúc thì nhẹ nhàng lúc thì mạnh bạo khiến người ta khóc thương xong anh lại nhẹ nhàng..đồ ác ma".

Cô không còn kiềm chế được nói to tiếng với hắn rồi đẩy tay hắn ra nằm ra bên mép giường.

Hắn hơi đờ người vì lời nói của cô, rồi những hành động của bản thân mình đối với cô.

Trước giờ hắn chưa từng như vậy với ai chưa từng quan tâm người khác thế nào cũng chẳng tức giận vì ai nhưng bây giờ..lại tức giận làm những hành động khó hiểu với người chỉ mới biết 5 tiếng này thật khó hiểu..1
(....)
Cô thức dậy đã là 9 giờ sáng, cả cơ thể đều như bị gãy, đầu còn rất đau..cô cứ nghĩ ngủ dậy thì sẽ bình thường chứ.

"Chết rồi!".

Cô trong cơn buồn ngủ nghĩ ngợi đến điều gì đó liền bật dậy vội vã chạy xuống tìm đồ đạc của bản thân nhanh chân muốn chạy vào nhà tắm.


"Ui da..".

"Vội vã làm cái gì?".

"Tôi có việc lúc 9h30 anh mau đứng qua một bên dùm".

Cô xoa cái chán rồi dùng lực tay đẩy hắn ra cô thật sự rất gấp.

"Vội vã đi tìm đàn ông khác đến vậy sao?".

Hắn nghe cô trả lời lạnh nhạt thì khó chịu giữ chặt cô ở mép tường.1
"Anh nghĩ sao cũng được..

nếu anh bận thì cứ để tiền rồi rời đi, tôi không trách đâu.

Mau buông ra!".

"Được! Vậy cô cứ vậy ra ngoài tôi sẽ trả gấp đôi cho cô".

Hắn giật cái khăn tắm che người của cô xuống bây giờ trên người cô chẳng còn một mảnh vải quần áo thì bị vứt bỏ từ lúc nào rồi.

Cô nhận rõ ánh mắt hắn cứ nhìn từ trên xuống dưới khắp cơ thể mình nước mắt không làm chủ được thay phiên nhau rơi xuống đây..như một nỗi sỉ nhục lớn nhất từ trước đến giờ của cô.

"Lần đầu cũng đã cho tôi, cơ thể này tôi nhìn không sót một chỗ vậy mà giờ còn ngại ngùng với tôi?".

"Lần đầu lại trao cho người không quen không biết làm cái việc dơ bẩn này, cô có nghĩ đến bạn đời của cô sẽ có suy nghĩ gì không?".1
"Dơ bẩn như vậy còn muốn ra điều kiện với tôi?".

Tay hắn bóp cắm cô như muốn nát vụn ra, hắn là người ghét ai bẩn đặc biệt là trong chuyện đó..dù cho là tình huống ép buộc hắn cũng không thể chấp nhận những người như vậy làm vợ của mình!.1
"Nực cười! Anh chê tôi bẩn?Vậy anh làm điều đó với tôi anh cũng dơ bẩn đó".

Cô cười lạnh, hoá ra sự làm nhục này lại có thêm sự làm nhục khác đè lên cảm xúc thật khó tả,..khi làm cái chuyện này cô cũng chẳng còn cái tâm tư gì mà nghĩ đến chuyện cho mình được yêu thương một các nghiêm túc nữa rồi.

Bây giờ cô chỉ muốn làm mọi cách để đủ tiền chữa trị bệnh u thư cho mẹ mình dù có làm chuyện gì cô cũng không chê trách..1
Chỉ là...bị sỉ nhục như vậy cô cũng không thể cam lòng!.

"Sao?Như vậy thì có là gì?Hơn hết tôi còn dùng bảo hộ còn cô?Cô là bị một phát mất trắng vậy cô nghĩ xem...ai dơ bẩn hơn Hả?".1
"Xong chưa? Xong rồi phiền cút ra tôi sắp trễ hẹn rồi".


Cô lau sạch nữa mắt nhìn hắn ánh mắt lạnh lùng đẩy người hắn ra.

"Tôi còn chưa nói chúng ta xong rồi mà".

Hắn lại lần nữa giữ người cô giữ chặt tay cô để lên trên đỉnh đầu ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô.

"Anh còn chuyện gì nữa?".

"Hôn tôi!".

Lại nữa?cô ghét cái tính cách thích sai bảo của hắn nhưng bây giờ cô cần tiền! Nên cô bắt buộc phải làm theo điều hắn sai bảo..

Mặc dù nói kỹ thuật hôn của cô rất tệ nhưng lại khuấy động cái dục vọng của hắn, khiến hắn càng hôn càng chẳng muốn dừng lại hắn còn muốn nhiều hơn như thế nữa.

Buông môi cô, hắn liền cúi xuống hai bên nhũ hoa kia mà cắn mút, tay hắn cũng buông tay cô ra bây giờ hắn mê muội nhất là cơ thể của cô...!
Hắn muốn nhiều hơn thế nữa, với lấy một tay cô muốn cô chạm lên thứ kia của mình để thoả mãn.

Nhưng...!
"Tôi Không Muốn!".

Cô giật mình vì bị hắn cầm tay đặt lên cái vật đó vội rút tay lại đồng thời cũng đẩy hắn ra không cho hắn trêu đùa cơ thể mình nữa.

"Còn ngại sao?Mau đưa tay mát xa giúp tôi..mấy việc này đâu là gì với những loại người như cô!".

*Chát*.

Cô không chịu nổi những lời xỉa vả của hắn, vung tay tát thật mạnh lên cái người trước mặt nước mắt cô đã cố gắng không để rơi ra trước mặt hắn cuối cùng cô lại không làm được.

"Việc tôi làm cũng có giới hạn của nó đặc biệt là những cái việc đụng chạm! Nên anh đừng có thoải mái làm sỉ nhục tôi".

"Còn nữa...tôi không phải chó để bản thân anh chà đạp anh muốn gì thì tôi đều phải đáp ứng, tôi cũng có cái danh dự của mình".1
"Coi như lần đầu này trêu đùa với anh là miễn phí tôi không cần tiền của anh nữa".

Cô cúi xuống nhặt quần áo nhanh chóng bước vào phòng tắm thay đồ nhanh nhất có thể để đến bệnh viện gặp mẹ mình...mất một khoảng tiền còn bị đau đớn về thể xác lẫn tinh thần dù cô có xót đống tiền đấy nhưng cô cũng không muốn gặp lại loại người này.

Hắn ôm cục tức ngồi ở sofa đối diện phòng tắm của ánh mắt cứ dán vào cái cánh cửa đó.

Trước giờ chưa ai dám đụng tay đụng chân với hắn, chưa ai dám quát mắng hắn..

không ngờ lại có người không biết điều đến như vậy.1
"Ngao tổng..anh có ở đó không?".1
"Tự vào".

Hắn châm điếu thuốc rồi ra lệnh cho người bên ngoài, không ai khác là trợ lý thân cận của hắn - Hoài Vĩ.

*Cạch...!
"Cái đó..anh có thể giúp tôi xem qua vết thương rồi nhìn xem có thể che chắn lại được không, giúp tôi!".


Cô còn đang suy nghĩ nên nói nhờ vả hắn thế nào sau cuộc cãi vã vừa rồi nhưng cũng may còn có người khác ở đây.

Khuôn mặt anh ta nhìn qua rất hiền lành còn không lạnh lùng như tên ác ma kia, lúc cô bước ra còn cúi đầu chào hỏi cô..coi bộ sẽ đồng ý giúp cô rồi không cần nhờ đến hắn nữa.

"Chuyện này...".

"Ngồi xuống!".

Hắn kéo cô ngồi xuống sofa, hắn không hiểu nổi bản thân bị sao nữa nhưng không muốn ai tiếp xúc đụng vào một sợi tóc của cô ngoài hắn...hắn điên mất thôi.

".....".

Cô im lặng ngồi lưng quay qua mặt hắn nhắm mắt để hắn xem vết thương cho mình.

"Nói! Muốn bao nhiêu tiền?".

"Không cần nhiều đủ với số tiền đã bàn trước đó".

"Đưa cho cô ta".

Hoài Vĩ lấy trong túi ra là một cái thẻ đưa cho cô, chỉ đưa chứ không mở miệng nói một lời việc lên tiếng là của hắn.

"Trong đây là 200 triệu..".

"Chúng ta chỉ trao đổi có 50 triệu...cái này làm phiền anh đưa đúng số tiền là được".

Cô không cần hắn xem vết thương nữa đẩy chiếc thẻ trên bàn về phía anh, cô cần tiền thật nhưng cô không lấy tiền không đúng với mình.

"Bù cho tiền lấy lần đầu của cô, cũng là tiền bồi thường vết thương trên người cô và vết thương trên đầu".

"Mau cầm rồi cút đi đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa!".

"Ai thèm xuất hiện trước mặt tên ác ma nhà anh".

Cô cầm lấy chiếc thẻ bỏ vào túi áo trong rồi rời đi.

Nhưng đi được vài bước không quên quay sang nhắc nhở trợ lý hắn - "Tên ác ma như vậy anh mau từ chức đi!".

"Vâng".

Trợ lý nhịn cười mà gật đầu đồng ý với cô.

Cô cũng chẳng còn thời gian nên nhanh chạy đi bắt taxi đến bệnh viện mẹ mình bây giờ chắc đang phẫu thuật rồi.

Phải việc cô làm đều là muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ mình bị ung thư nặng thì không quá mức nhưng cũng không nhẹ...