Tôi Chỉ Là Một Thủy Quân

Chương 7: Thuỷ Quân Số 7






Vưu Diệc Tư nghĩ việc đạo văn anh đã xử lý khá thỏa đáng, nào ngờ vẫn để lại ‘Di chứng’.

Từ hôm đó trở đi, ‘Cái đuôi nhỏ của Vưu Diệc Tư’ không còn gọi ‘anh ơi’ nữa.

Lúc trước mỗi lần thấy cậu gọi ‘anh ơi anh à’ Vưu Diệc Tư còn cảm thấy ngại, nhưng giờ bạn nhỏ không gọi nữa anh lại cảm thấy không quen.

[1]
[1] Gọi cưa cưa (哥哥) ấy các bạn, Đậu dịch là anh ơi
Không chỉ như vậy, bạn nhỏ còn đặc biệt bày tỏ không thích bị gọi là ‘bạn nhỏ’, nếu không biết gọi cậu ấy như thế nào thì có thể gọi tên ở nhà của cậu ― Bối Bối.


Vưu Diệc Tư vuốt chiếc avatar hình cá voi, cười khẽ.

Bối Bối, Bối Bối, rất đáng yêu đúng không?

Sắp đến sinh nhật ba Tiền, Tiền Bối muốn tặng quà cho ông, tuy rằng tiền mua quà cũng trích từ túi ba Tiền nhưng một khi nhận quà ông sẽ rất vui, lúc đó đãi ngộ của cậu sẽ tăng cao, nghĩ thôi đã thấy đáng mong đợi!
Thứ bảy, Tiền Bối dựng đầu Trần Bá Khang dậy đi mua quà cho ba Tiền, Tiền Bối chẳng có ý tưởng gì mà Trần Bá Khang cũng chẳng có đề xuất gì hay ho.

Thế là hai người họ hợp tác, mua tặng ba Tiền một chiếc kẹp caravat.

Trên đường Tiền Bối về trường có đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, đột nhiên cậu thấy Vưu Diệc Tư xuất hiện trên TV, lúc đó Tiền Bối bất giác dừng lại.

Nhìn mấy bác gái ngồi xung quanh, xem rất chi là chăm chú.

Giây phút đó, tâm hồn thủy quân của Tiền Bối đã bị vứt sang một bên, cậu đột nhiên cảm thán: Idol của mình giỏi ghê, độ tuổi khán giả nào cũng phải kính nể diễn xuất của anh.

Thật sự… Diễn quá tuyệt vời.

Cho dù anh đang diễn một vai đần độn…
Tiền Bối nhìn Vưu Diệc Tư trong màn hình diễn vai đầu óc ngu sinh tứ chi phát triển, lúc nào cũng trưng nụ cười ngu ngốc giật giật cơ miệng, hoàn toàn phá vỡ hình ảnh đẹp trai tuấn tú.


Sau đó lại thấy anh bị mấy tên lưu manh côn đồ bắt quỳ trên đất, nửa quỳ nửa ngồi, nhìn lưỡi anh thè ra… chó sao?
Khoảng khắc đó, tâm trạng của Tiền Bối phức tạp đến khó tả, nhất là diễn biến tiếp theo của phim, cậu đã xác định được đây là phim tâm lý gia đình máu chó chiếu lúc 8 giờ, cậu đột nhiên thấy đau lòng thay Vưu Diệc Tư.

Vưu Diệc Tư làm việc chăm chỉ nghiêm túc như vậy, một lòng muốn dùng kỹ năng diễn xuất để chứng minh bản thân lại vì không có ai nâng đỡ, không có tài nguyên, chỉ có thể phí hoài thời gian ở mấy bộ phim chiếu lúc 8 giờ, diễn một thằng hề chọc cười mọi người.

Vưu Diệc Tư thật sự quá đáng thương…
Tiền Bối đột nhiên muốn an ủi Vưu Diệc Tư, cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn ngay cho anh: “Em mới xem được bộ phim truyền hình thầy Vu đóng, là ‘Mẹ chồng nàng dâu’, diễn xuất của thầy Vưu thật đỉnh, lần thứ hai bùng nổ kỹ năng diễn xuất của thầy Vưu!”
Không sai, Tiền Bối đã chuyển xưng hô từ ‘anh ơi’ sang ‘thầy Vưu’ với Vưu Diệc Tư, cậu rất hài lòng cách xưng hô này, cảm thấy đây chính là cách gọi của một fan chân chính, thể hiện sự tôn trọng với idol.

Đây là lần đầu tiên Vưu Diệc Tư không muốn nghe Bối Bối khen diễn xuất của anh… ‘Mẹ chồng nàng dâu’ là bộ phim đầu tay của anh, cũng là lịch sử đen tối của anh, anh thật sự không muốn nhớ lại!
Nhưng mà với Vưu Diệc Tư mà nói thì lịch sử đen tối đã qua, còn với Tiền Bối thì lại là một phát hiện mới.

Vì chuyện này mà Tiền Bối không vui mấy ngày liền, hôm sinh nhật ba Tiền cậu cố gắng lắm mới xốc dậy được tinh thần chọc cho ông vui vẻ.


Ba Tiền nhận được quà của Tiền Bối thì hết sức cảm động, nghĩ lại mẹ đứa nhỏ mất sớm, ông thì nuôi dạy khô khan, có rất nhiều phương diện ông không hiểu và cũng không chăm sóc được cho con, nhất thời thấy hổ thẹn muốn bù đắp lại cho con mình, thế là vỗ ngực nói với Tiền Bối: “Con trai ngoan, ba cảm động chết đi được! Hôm nay con muốn cái gì ba cũng cho con hết!”
Tiền Bối suy nghĩ một lúc, cậu đủ ăn đủ mặc, hình như chẳng thiếu cái gì, nhưng mà… Vưu Diệc Tư có thiếu!
Tiền Bối đắn đo, nói: “Ba, con muốn bao nuôi nghệ sĩ!”
Không sai, cậu muốn bao nuôi Vưu Diệc Tư, muốn cho Vưu Diệc Tư nhiều tài nguyên tốt hơn, giúp anh có cơ hội thực hiện được mục tiêu của mình!
Ba Tiền đực người ra, hỏi lại lần nữa: “Con trai, con nói cái gì?”
Tiền Bối càng nghĩ càng thấy phấn chấn, lặp lại lần nữa: “Ba, con muốn bao nuôi một nghệ sĩ.


Trán ba Tiền nổi đầy gân xanh, ông nghiến răng nghiến lợi: “Cái tốt không học học người ta bao nuôi nghệ sĩ… Thằng nhóc thúi này có tin tao đánh chết mày không!!!”.