Tôi Chỉ Là Một Thủy Quân

Chương 17: Fan Số 7






Chẳng qua có một chuyện Vưu Diệc Tư cảm thấy khá khó hiểu: Sao anh trai lại phát hiện ra topic này? Hơn nữa có khi anh trai còn nghiêm túc lội bình luận mới dễ bị ảnh hưởng rồi tin vào nó như thế?
Đáng tiếc Vưu Diệc Ý đã cúp điện thoại, thắc mắc này không ai giải đáp cho anh.

Vưu Diệc Tư hồi phục lại tâm trạng, vươn tay định tắt link liên kết thì lại vô tình bấm vào một bình luận, thế là tấm hình trong bình luận đó được zoom to ra.

Bức tranh này có bối cảnh là ngục giam âm u, từng dãy nhà giam được ngăn cách bởi hàng rào sắt, có một người con trai trẻ tuổi bị nhốt trong ngục, người đó mặc bộ suit phẳng phiu, đáng tiếc là vì ở trong tù nên đã nhăn nhúm đi mấy phần.

Người này một tay vịn song sắt, biểu cảm có hơi chật vật nhưng gương mặt vẫn vô cùng sắc bén… Vưu Diệc Tư ngẩn người, bởi vì gương mặt đó giống Phương Hoàng Chí đến bảy tám phần.

Bên ngoài song sắt cũng có một người con trai đang đứng, người này mặc một chiếc áo blouse trắng, nhìn vô cùng nhã nhặn tuấn tú, dưới chiếc kính mắt là một đôi mắt đẹp toát lên vẻ nham hiểm, người này đối mắt với người trong tù, mắt của hai người họ bắn ra những tia điện xẹt nguy hiểm.


Có điều gương mặt của người con trai này anh thấy quen thuộc hơn nhiều, bởi vì mỗi ngày thức dậy anh đều nhìn thấy… mình ở trong gương.

Vưu Diệc Tư không hiểu sao fan CP lại có thể nhìn một bức tranh bình thường như thế này thành ám muội gay tình cho được, có điều không hiểu sao khi nhìn bức tranh này anh lại có một cảm giác rất thân thuộc…
Đột nhiên, anh híp mắt lại, ngón tay lướt xuống chỗ sát mép hình, ở đó đó có một chiếc vỏ sò nhỏ.

Là Bối Bối?
Người vẽ bức tranh này lại là Bối Bối?
Vưu Diệc Tư giận đến bật cười, bạn fan nhỏ của anh thế mà lại lặng lẽ biến thành fan CP?
Trong lòng Vưu Diệc Tư nghĩ anh không nên truy cứu chuyện này, bởi vì một khi nói toạc ra rồi nhất định Bối Bối sẽ thấy lúng túng.

Tuy nhiên, có một cảm xúc kỳ lạ nào đó cứ len lỏi trong lòng anh, hối thúc anh gửi tấm hình này cho Tiền Bối.

Gửi tin nhắn chưa được mấy phút là Tiền Bối đã lập tức gọi điện thoại đến, Vưu Diệc Tư vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Tiền Bối: “Thầy Vưu, anh nghe em giải thích!”
Vưu Diệc Tư trả lời: “Anh đang nghe, em từ từ nói.


Tiền Bối nhất thời không biết kể từ đâu, cậu nói năng lộn xộn: “Em gái đó ban đầu bảo em vẽ tranh đam mỹ, nhưng em không muốn, cô ấy liền giải thích với em là vẽ kiểu tình anh em cũng được, chỉ là một bức tranh rất bình thường, em nghe miêu tả xong cũng thấy không có gì mờ ám nên mới nhận đơn.



Vưu Diệc Tư không nói gì, Tiền Bối thấy vậy tiếp tục gấp rút giải thích: “Thầy Vưu, anh phải tin em! Lúc đó em rất muốn từ chối, nhưng mà em gái đó liên hệ với em thông qua studio em làm việc, nếu em từ chối sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty… Em cam đoan với anh, tranh em vẽ chỉ là tình anh em thôi!”
Vưu Diệc Tư không ngờ ngọn nguồn sự việc lại là như vậy, anh trầm ngâm một lúc, nói: “Anh hiểu rồi Bối Bối, cảm ơn em vẫn luôn đứng ở góc độ của anh để suy nghĩ.

Anh không để ý fan CP tưởng tượng như thế nào, anh chỉ hi vọng em không phải là một trong các thành viên fan CP.


Tiền Bối cảm giác mình không hiểu ý của Vưu Diệc Tư, cậu há miệng, ngơ ngác phát ra một tiếng: “A?”
Vưu Diệc Tư nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là bức tranh fanfic đó, lần này tuy là Bối Bối vô tình, nhưng lần sau sẽ thế nào?
Cậu nhóc chậm nhiệt này nhất định chưa bao giờ nghĩ, hai người bọn họ cũng có thể…
Đúng vậy, anh phải sớm bắt Bối Bối lại thôi.

Nếu Bối Bối không hiểu, vậy thì cứ để anh làm chủ đạo đi.


Sau một hồi yên lặng, Tiền Bối nghe Vưu Diệc Tư nói: “Anh không muốn cùng ai tạo CP, bởi vì… Anh đã thích người khác rồi.


Tiền Bối hoảng sợ đến kinh hồn, cậu muốn nói gì đó nhưng khi mở miệng thì chỉ đánh được một cái nấc cục.

Vưu Diệc Tư cười khẽ, giọng cười mang theo sự cưng chiều bí mật, trong mắt lại tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

… Bối Bối tốt như vậy, anh không muốn bỏ qua.

.