Tôi sững sờ đi theo Cố Y Lương vào thang máy, ngơ ngác bước vào nhà anh ta, ngồi trên ghế sofa ôm bé mèo mà cảm thấy xúc động không thôi.
Không lẽ, tôi…cong mất rồi?
Chỉ mới ngồi chung xe, nghe chung một bài hát mà tôi đã bị bẻ cong rồi?!
Tôi đang tung tăng vui vẻ trong thế giới của mình, đột nhiên có một bàn tay vô hình kéo thẳng ra ngoài và nói với tôi đây mới là thế giới thật!
Hiện tại tôi cảm thấy mình như bị người ta lột trần, vô cùng yếu ớt vô dụng, bơ vơ không nơi nương tựa.
Mà thôi, dùng từ ‘lonely lonely’ cũng không đúng, dù sao tôi cũng có Cố Y Lương rồi.
…
Sao tôi hèn thế này?!!
Tôi đã quen anh ta được bao lâu đâu, sao ngay cả quyển ‘Học làm 0’ cũng sắp đọc luôn rồi?!
Không đúng! Tại sao tôi lại nói mình là 0?!
Có làm cũng phải là 1!
Không đúng! Như vậy chẳng khác nào tôi thừa nhận mình cong?!
Cái tên Cố Y Lương này cũng quá hời rồi đi! Họ Cố sao mà làm “1” được?!
Không đúng! Liên quan gì tới họ anh ta?!
Cứu với!!! Tôi sắp điên rồi!!
Bình tĩnh.
Vệ Ngôn Tử, mày phải bình tĩnh lại, với tình hình trước mắt mày không được phép loạn!
Ảo giác, nhất định là do ảo giác.
Tất cả là do đôi mắt u mê của tôi, vì Cố Y Lương quá đẹp trai nên tôi mới bất đắt dĩ bị mê hoặc!
Chỉ vì nhan sắc mà tôi trở nên như thế này, tôi đúng là quá nông cạn! Tiêu chuẩn của tôi phải cao hơn chứ, không được lung lay ý chí vì Cố Y Lương, tôi nhất định phải kiềm hãm trái tim mình lại!
Chẳng phải Cố Y Lương thích trêu tôi sao, à ha, tôi đã quen rồi, đã lờn ‘thuốc’ rồi!
Vệ Ngôn Tử tôi tuyệt đối sẽ không cong!
Tôi cắn răng an ủi và làm công tác tư tưởng cho bản thân, cuối cùng cánh cửa thế giới mới kia đã khép lại.
Tôi thở dài một hơi, lén quan sát trái phải thấy Cố Y Lương đang ở phòng bếp sắp xếp đồ lúc nãy mua ra, thế là tôi yên tâm chơi đùa với em mèo, cùng bé tâm sự đây đó.
Tôi gãi cằm bé mèo: “Hi, trong giang hồ mọi người gọi tôi là anh Ngôn, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ.”
Rồi đưa tay lên cổ giả giọng nói: “Hi, tại hạ họ Cố, cứ gọi là Cố Miêu.”
Tôi vuốt mũi em mèo: “Ah, hân hạnh hân hạnh. Anh muốn hỏi em chuyện này, có phải ba em gặp ai cũng thích trêu ghẹo như vậy không?”
Lại giả giọng đáp: “Cũng không hẳn, ba em mặc dù không có liêm sỉ nhưng chỉ thích trêu người đẹp thôi, có phải anh bị thiệt hại gì rồi không?”
Tôi xoa xoa bụng em mèo: “Còn phải nói, làm anh khổ muốn chết, em nói xem sao ba em lại như vậy?”
Rồi tiếp tục giả giọng đáp: “Thiếu hiệp chớ lo, thiên đạo có luân hồi, hôm nay trêu người ta, sau này sẽ bị trêu.”
Tôi lật em mèo lại vuốt lưng: “Quả nhiên là — “
Thấy Cố Y Lương cầm hai ly nước đi tới, tôi lập tức im bặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục cúi đầu chơi với mèo.
Cố Y Lương nhìn em mèo trong lòng tôi, đặt ly nước xuống trước mặt tôi nói: “Dễ thương đúng không?”, giọng anh ta có chút kiêu ngạo.
Tôi gật đầu, cầm ly nước lên uống một hớp: “Nó ngoan lắm, không cào người lạ.”
“Đúng vậy, nó còn có thể nghe hiểu vài hiệu lệnh nữa.” Cố Y Lương vẫy vẫy tay, “William, lại đây với ba.”
Tôi: “…?”
Tôi trơ mắt nhìn bé mèo ở trong lòng mình bật dậy, lắc lắc cái đuôi chạy đến chỗ Cố Y Lương, một giây sau đó nằm ngửa phơi bụng ra.
Tôi: “… Anh nói tên nó là gì?”
Anh ta: “William? — “
Anh ta: “…”
Anh ta: “À? Có phải bị trùng tên không?”
Tôi: “…”
Tôi: “Anh còn hỏi?!”
Không phải chứ, vừa nãy là do tôi chơi ngu, nó làm con trai anh ta bao lâu rồi?
Không không, bé mèo này anh ta nuôi ít nhất cũng phải hơn một năm, anh ta vẫn luôn gọi nó bằng tên tôi?
Không ổn, nếu bây giờ tôi và Cố Y Lương là CP thì bé mèo gọi tôi là ca ca hay là ba nhỏ?
Không đúng, đường này rõ rệt như thế mà hội Nương Tử lại không biết?!
Trạm mấy người sao làm việc tất trách vậy?!
— Hít hà.
Tôi nên nuốt phần đường được rải này để bổ huyết trước, hay là một cước đá bay Cố Y Lương đây?
Trong lúc tôi đang xoắn xuýt thì Cố Y Lương đột nhiên ôm mèo đứng dậy bước lên hai bước, đặt vào trong lòng tôi.
Tôi: Gì vậy? Làm lễ cho hai Willam? Cho hai anh em trùng tên làm quen nhau? Xào CP?
Anh ta cố nhịn cười, lấy điện thoại bật camera nhìn chúng tôi: “Đừng nhúc nhích, để yên tư thế này, đúng rồi giữ nguyên góc đó. William con mở to mắt lên một chút, tốt — “
Miêu: OwO
Tôi:????
Báo! Cố Y Lương đã bắt đầu chọn hình!
Báo! Cố Y Lương đang gõ chữ!
Báo! Điện thoại của Vệ Ngôn Tử đang rung!
Báo! Điện thoại của Vệ Ngôn Tử rung ba lần!
Tôi biết điện thoại rung ba lần là do weibo có update mới, và là vì được tag @.
Tôi biết đó sẽ là cẩu lương, là đường tinh khiết từ thiên nhiên, là sự cưng chiều yêu thương của chính chủ.
Tình huống vô cùng cấp bách, thật sự gấp quá nên tôi không kiềm chế được biểu cảm mà buông bé mèo ra, cầm điện thoại mở khóa xem weibo ngay lập tức —
Đang yên đang lành đột nhiên bị một núi đường đè chết!
@Cố Y Lương Liam: Hai cái William. @Vệ Ngôn Tử William
Đính kèm tấm hình tôi và mèo của anh ta đang dựa vào ghế sofa, đồng hồ treo trên tường hiện 9 giờ 46 phút tối.
Lượng thông tin quá lớn, dù có lén ăn đường thì cũng trụ không nổi, mắt thấy người trước mặt mình đột ngột phát đường làm tôi chịu không nổi.
Ai đang múa lụa trên không đó? Tôi! Chính tôi!!
Kích động nhảy nguyên một bài thể dục dụng cụ xong, tôi chợt nhíu mày căng thẳng hỏi: “Post như vậy có ổn không?”
Cố Y Lương cũng hơi nhíu mày, trầm ngâm nói: “Vậy sao? … Cậu chờ chút, tôi là hội viên VIP weibo nên có thể edit.”
Một phút sau, tôi reload giao diện weibo.
@Cố Y Lương Liam: William của tôi with @Vệ Ngôn Tử William.
Tôi: Anh!
Tôi: Xe cứu thương
Tôi: Có ở đây không.
Tôi: Cứu mạng!!!
Tôi nhéo bắp đùi mình, thoi thóp bắt lấy một chút tỉnh táo còn lại hỏi: “Sao anh lại đặt tên này cho nó?”, giọng nói còn kèm theo chút bất mãn.
Cố Y Lương cười, đáp: “Lúc mua về tiện đặt luôn, cảm thấy rất dễ nghe. Nghĩ lại đúng là rất trùng hợp, lúc mới đem nó về thì chân của cậu bị thương, tôi bèn lấy nó quay đoạn video kia. Vậy nên tôi mới nói dù cậu có xem được video đó cũng sẽ không hiểu nó có ý gì, vì cậu không biết tên nó. Hơn nữa đã qua một năm rồi, cậu không nhắc tôi cũng không nhớ — “
Anh ta nói không dừng, nguyên một đoạn dài như vậy mà trong đầu tôi chỉ nghe được có một chữ, “Video video video video video video video!!!!”
Ngày trước tôi nghĩ mình ăn phải đường giả, sau đó lại phát hiện đường này là thật. Trong lúc tôi nghĩ đường đã hết hạn rồi thì phát hiện —
Mẹ nó anh ta ủ đường trăm năm hay sao mà càng ngày thơm thế kia?!
Một ngày là Nương Tử, trăm năm vẫn là Nương Tử.
Có một giọng nói càng lúc càng to, hét đến khàn giọng trong đầu tôi: “Đường!! Có đường là phải đớp! Không muốn đớp cũng phải đớp!”
Tôi cạn lời rồi.
No more me.
Tôi sững sờ nhìn Cố Y Lương, muốn đem khoảnh khắc đẹp nhất của anh ta khắc vào trong tim — để mãi mãi nhớ rằng có một người đã đem đến cho tôi vô vàn niềm vui (và bệnh tiểu đường), đến khi 80 tuổi nhớ lại tôi vẫn có thể cười.
Tôi vui muốn khóc, viền mắt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp — Tôi kích động rồi.
Ánh mắt tôi hơi hoảng hốt vì bị đường làm cho choáng váng.
Khóe môi tôi không thể không cong lên vì quá hưng phấn.
Đột nhiên Cố Y Lương đứng lên chạy vào trong phòng, vụt thẳng vào toilet.
Tôi:?
—
Nhật ký của Y Lương – 1
Tôi phải làm sao bây giờ!!!!!!!!!!!!
Không thể tin được, đây là lần đầu tiên tôi viết dấu “!” nhiều như vậy!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý đấu dấu câu.
!!!!!!!!!!!
Tôi thật sự vẫn chưa quen mà, ‘muốn’ thật…sao.
Cũng không thể lấy cớ rửa tay mà trốn trong này mãi, nhưng mà tôi thật sự rất căng thẳng.
Không biết tại sao đối thủ của tôi lại như vậy, rõ ràng đang trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên cậu ta lại dùng ánh mắt hết sức…sắc tình nhìn tôi…
—
Động tác đứng dậy của anh ta quá mức đột ngột khiến tôi khá lo lắng, tôi gõ cửa phòng vệ sinh hỏi: “Cố Y Lương? Anh làm sao vậy?”
Bên trong đáp: “… Vừa mới vuốt William, phải rửa tay.”
Tôi: Anh có bệnh sạch sẽ hả, sao lúc trước tôi không phát hiện?
—
Nhật ký của Y Lương – 2
Làm sao bây giờ.
Có phải do tôi đột nhiên đứng dậy bỏ đi nên đối thủ cảm thấy tôi ‘không được’ không?
… Sao hôm qua tôi không chịu đọc nhiều hơn một chút, để biết trong những tình huống khẩn cấp thì cần phải làm gì?
Tôi cũng không ngờ sẽ tiến triển nhanh như vậy, tôi không có kinh nghiệm gì cả!
—
Rửa tay lâu vậy sao, đừng nói là bệnh dạ dày lại tái phát nha, nếu thật thì phải đi bệnh viện ngay, tôi lại lo lắng gõ cửa: “Có phải anh không khỏe không? Đừng có giấu bệnh, phải đi khám — “
Bên trong đáp: “… Không phải, lát nữa tôi phải cho William ăn, tôi phải rửa sạch nếu không nó sẽ ói.”
Tôi: … Mèo quý tộc hay gì…?
—
Nhật ký của Y Lương – 3
Quả nhiên, đối thủ thấy tôi ‘không được’ nên cứ hối thúc tôi.
Aaa, tôi nên làm gì đây, dù có viết cũng không thể tỏ rõ tâm trạng của tôi bây giờ.
Quên đi, nếu cậu ấy muốn như vậy… vậy thì cứ theo cậu ấy trước đã, sau này học hỏi thêm là được.
—-
Thấy trong phòng vệ sinh không có động tĩnh gì, tôi sợ Cố Y Lương bị đau dạ dày đến mức xỉu thật nên cứ lo lắng lúc ẩn lúc hiện trước cửa, lúc thì giống như con thằn lằn dán sát lên cửa, cố gắng thám thính xem bên trong có tiếng gì không.
Kết quả cửa đột nhiên mở ra.
Tôi suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, may mắn Cố Y Lương kịp thời chụp lấy tôi.
Gần quá, gần quá, gần quá —
Gần đến mức tôi có thể nhìn rõ từng đường nét nam tính của anh ta, toàn thân đều không ổn.
Anh ta còn cúi đầu —
Mi mắt! Mi mắt đừng run! Đừng châm dầu vào lửa!
Tôi nói nếu đây vẫn là trêu ghẹo thì tôi thua! Tôi thua! Tôi chấp nhận thua còn không được sao!
Tôi vội vàng đẩy anh ta ra, tôi sợ gió táp mưa sa sẽ bẻ ‘cong’ mầm cây nên tôi phải nhanh chóng bẽ gãy nó trước! Gãy! Cho gãy luôn mấy người hiểu không!
Nhưng anh ta lại không buông, cứ nửa nắm nửa ôm thắt lưng tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Chúng ta, mở [1]…”
[1] 开: mở, khai
Anh ta đang nói thì dừng lại.
Tôi nhìn anh ta mà muốn sụp đổ.
Rốt cuộc là chúng ta cái gì?!
Có nhiều khả năng lắm đó?!!
Thuê phòng? Phóng thích? Bắt đầu –? [2]
[2] 开房: Thuê phòng / 开车: Phóng thích / 开始: Bắt đầu. Ba từ này đều bắt đầu bằng 开
Cánh cửa thế giới mới từ từ mở ra trước mắt tôi! Ánh sáng đó chói lóa! Một mảnh trắng xóa, người đâu cứu với!
Anh ta: “Chơi LOL đi, team hai người.” [3]
[3] 开黑吧: LOL
Tôi:?
Cánh cửa kia ken két khép lại.
Xin lỗi, phiên bản Conan này hơi lỗi…
.:.