Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 68




Trước khi Ninh Nghiệp rời đi, có để lại một phong thư cho Quốc sư.

Nói nếu hắn chết, hãy giao phong thư này cho Ninh Lộc; nếu hắn không chết, phong thư này tự nhiên không cần để Ninh Lộc nhìn thấy.

Nói xong này đó, Ninh Nghiệp phó thác Ninh Lộc cho Quốc sư, liền rời đi.

Hai ngày sau khi Ninh Nghiệp rời đi, Quốc sư chần chừ tự hỏi, làm thế nào hoàn thành sự “phó thác” này của Thất hoàng tử.

Một khi Ninh Nghiệp đã lựa chọn như vậy, thì để Ninh Lộc tới nước khác cầu viện binh sẽ là an toàn nhất. Mà trong đó, Quốc sư suy tư chính là rốt cuộc mình thu xếp đường đi cho Ninh Lộc rồi lại cùng nàng tách ra, hay là theo nàng một đường, cho đến khi một lần nữa dựng lại Lê Quốc.

Ninh Lộc là đồ phiền toái, Quốc sư ẩn ẩn cảm thấy chính mình không ứng phó nổi.

Nếu không thì cứ thu xếp hướng đi cho nàng rồi hai người liền đường ai nấy đi. Giới thiệu một Quốc quân thật tốt cho Ninh Lộc, này cũng coi như hoàn thành sự phó thác của Thất hoàng tử Ninh Nghiệp nhỉ?

Quốc sư vừa ở sân sau chùa tản bộ, vừa suy tư này đó, nhịn không được có chút hoảng hốt.

Bỗng nhiên nghe được tiếng nước chảy róc rách, Quốc sư nâng mắt, nhìn đến sương trắng dày đặc, phát hiện thì ra chính mình đã tới chỗ hồ nước sâu trong núi. Nơi này bình thường không có người lui tới, bởi vì cách trung tâm chùa quá xa. Chẳng qua là do Quốc sư suy nghĩ nhiều quá, nên mới đi chệch hướng.

Vốn chỉ là tùy ý nhìn, tùy ý suy nghĩ, bỗng nhiên tầm mắt ngưng lại, hắn nhìn đến sương trắng lượn lờ tan đi, giữa nước chảy mênh mông, lại nhìn đến bóng dáng một nữ hài đứng trong hồ.

Tóc dài ướt át xoã trên vai lưng, hơi nước ở đầu ngón tay nàng nghịch ngợm lưu chuyển.

Dáng vẻ gầy trơ xương, nhỏ nhắn tú mỹ.

Quốc sư ngạc nhiên, bỗng nhiên ý thức được chính mình nhìn thấy cái gì, lập tức đỏ mặt lên, hấp tấp thối lui về phía sau. Hắn hấp tấp hoảng loạn như vậy, không cẩn thận vướng phải cục đá trên mặt đất. Lúc còn thiếu chút nữa là té ngã, Quốc sư vừa nhấc đầu, thấy nữ hài đang chơi đùa trong hồ kia có lẽ là nghe được thanh âm, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía mình.

Đôi mắt đẹp trong vắt, môi nhỏ đỏ bừng, màu da trắng hơn tuyết.

Mà gương mặt quay đầu lại nhìn hắn này, rõ ràng là Cửu công chúa Ninh Lộc!

Cùng Quốc sư đối mặt, Ninh Lộc cùng Quốc sư đều hoảng như nhau, thần sắc trong mắt rối ren —

Này, chẳng lẽ là thân nữ nhi bị thấy được?

Hỏng rồi.

Hàng ngày Ninh Lộc đều ở trong miếu hòa thượng, bên cạnh tất cả đều là nam tử. Dù sao cũng không tiện tắm rửa, Ninh Lộc liền vì chính mình tìm được chỗ hồ nước xa xôi giữa núi này. Ai có thể nghĩ đến, vậy mà cũng có thể gặp được Quốc sư?

Quốc sư thấy được nàng là nữ nhi gia, không phải Thất hoàng tử Ninh Nghiệp, mà là Cửu công chúa Ninh Lộc!

Ninh Lộc lập tức từ trong hồ đứng lên: “Quốc sư đại nhân!”

Đột nhiên đứng lên, có cái chướng mắt xuất hiện!

Quốc sư lập tức quay lưng lại, cả giận nói: “Mặc quần áo vào!”

Nói xong, không nhìn nàng cũng không đợi nàng, chính hắn trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Trong lòng Quốc sư cũng phiền, cảm thấy chính mình lại đụng phải một sự kiện của tiểu công chúa.

Phàm trần thật sự là quá phiền toái.

Sớm biết vậy hai ngày này mình cũng không nên nghĩ cái gì, lập tức viết thư cho Ninh Lộc, đưa Ninh Lộc đi nước khác tị nạn cho xong.

Quốc sư ảo não, bước nhanh rời đi chỗ này. Nhưng mà Cửu công chúa là ai chứ?

Đuổi theo nam nhân, nàng chưa bao giờ chậm!

Quốc sư còn chưa đi được mấy bước, Ninh Lộc cũng đã vội vàng phủ thêm quần áo, đuổi theo hắn, túm chặt lấy tay hắn.

Quốc sư bị nàng túm lấy liền bị buộc quay người lại, vốn định bình tĩnh nói mấy câu, nhưng mà Quốc sư thấy nàng tóc dài vẫn cứ xoã tung, áo ngoài chỉ là tùy tiện khoác lên, vô cùng hỗn độn. Hiển nhiên là sốt ruột tới tìm hắn, nàng căn bản không hề cố kỵ hình tượng của chính mình.

Hơn nữa Quốc sư hoài nghi nàng đã bất chấp tất cả!

Thần sắc Quốc sư hơi nghiêm lại.

Nhìn liền ẩn có tức giận.

Mà Ninh Lộc quan sát thần sắc hắn, thấy hắn chưa từng vì mỹ mạo “thiên nhiên không trang sức” của nàng khiến cho kinh diễm, chỉ lo tức giận, tức giận!

Nàng đã đẹp như vậy, hắn vẫn còn giận được!

Xong rồi!

Trong lòng Ninh Lộc tuyệt vọng nghĩ, xem ra quả nhiên trong lòng Quốc sư đại nhân chỉ yêu ca ca nàng, chứ không thích nàng!

Ninh Lộc quá tuyệt vọng.

Nàng cảm thấy mình còn cần đến Quốc sư, không đề cập tới Quốc sư chính mắt nhìn thấy nàng lừa gạt hắn giới tính của chính mình… Mấu chốt là giới tính chân thật của chính mình, còn ngược lại với tính hướng* của hắn. Này quả thực là ác mộng.

(*tính hướng: xu hướng yêu thích giới tính như yêu nam, yêu nữ hay yêu chính bản thân)

Ninh Lộc cắn răng, lôi kéo tay hắn run run rẩy rẩy: “Ta là Cửu công chúa, là ta lừa gạt ngươi, ta không phải ca ca ta… Ngươi ngoại trừ giận ta lừa ngươi, không hề cảm thấy bây giờ ta rất đẹp sao?”

Quốc sư phất tay áo nhíu mày: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

Trong lòng Ninh Lộc càng đau:… Quả nhiên không bị sắc đẹp của nàng đả động.

Chẳng lẽ thật sự chỉ thích nam tử sao?

Quá làm người không phục!

Tiểu công chúa trước nay luôn cả gan làm loạn, dám làm dám chịu. Nàng cần Quốc sư, không thể làm hắn phản bội chính mình. Trong lòng quyết định, nghĩ đến tuyệt không có thể cứ thế thả hắn đi!

Tay Quốc sư bị nàng túm, giận nàng quần áo bất chỉnh, cũng giận chính mình không thoát khỏi nàng được.

Quốc sư thấp giọng nén giận: “Ngươi đang làm gì? Còn không buông ta ra?”

Hắn vừa nói như vậy, lại thấy tiểu công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo như nước đối diện với đôi mắt đang cúi xuống của hắn.

Đôi mắt nàng có màu đen như diệu thạch*, đen đến sáng trong, sạch sẽ, làm người vừa nhìn thấy ánh mắt đầu tiên, liền say mê trong đó. Mà vừa đối diện như vậy, Quốc sư bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cảm thấy quen mắt, cảm thấy dường như từng gặp nàng ở nơi nào… Loại cảm giác quen thuộc vô cớ xuất hiện này làm Quốc sư ngẩn ra.

(*diệu thạch: đá quý màu đen)

Mà bắt lấy cơ hội này, Ninh Lộc quyết đoán, lập tức ôm cổ Quốc sư, cả gan làm loạn —

Hôn phục hắn!

Làm hắn động lòng vì nàng!

Quốc sư vô cùng ngạc nhiên, tròng mắt lập tức trừng lớn!

Hắn chưa từng ở trạng thái thanh tỉnh cùng Ninh Lộc như vậy, hắn chỉ cùng nàng hư tình giả ý, để sau đó có thể tiễn đi tôn đại thần này mà thôi. Bây giờ nàng đang làm cái gì?

Quốc sư nhịn không được lui về phía sau, lại nâng cánh tay đi chống đẩy.

Ninh Lộc khống chế cổ tay hắn, đuổi theo bước chân hắn, trực tiếp đẩy hắn dựa lên một thân cây.

Hơi thở vẫn cùng hắn đan xen.

Khuôn mặt Quốc sư đỏ lên, mà Ninh Lộc cũng là lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh cùng hắn như vậy. Tuy là trong lòng quyết tâm, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ hài nhi đang tuổi ngây ngô, giữa tinh tế uyển chuyển, giữa cái khẽ chạm mềm mại, lông mi nàng run rẩy, như cánh chim muốn bay. Mà khóe mắt nàng, cũng hiện lên đỏ ửng.

Quốc sư: “Buông ra… Ninh Lộc!”

Mà một lần ý đồ thử há mồm này, làm cho Ninh Lộc thuận thế leo lên, nhẹ nhàng câu lấy, làm trầm trọng thêm!

Hai người đọ sức, một người muốn chạy, một người không chịu!

Bóng cây lắc lư, trên hồ nước là bóng cây màu xanh đậm, khắp đất trời đều nhiễm sắc lục diễm lệ. Giữa sơn thuỷ hữu tình, dày dày đặc đặc, tìm không thấy bóng người, trong tai chỉ nghe được tiếng hít thở đứt quãng.

Đột nhiên, lại không nghe thấy quá nhiều động tĩnh, chợt nghe đến tiếng kêu kinh hoảng của Ninh Lộc: “Quốc sư? Quốc sư đại nhân?”

Ninh Lộc trợn mắt há hốc mồm.

Khuôn mặt thanh niên bởi bị nàng cưỡng bách mà càng ngày càng hồng, hơi thở càng ngày càng hỗn loạn, nàng chỉ muốn làm hắn tâm loạn, ai ngờ lặng yên không một tiếng động, bầu không khí vốn là nhiệt tình, hắn lại đột ngột ngã xuống như vậy. Còn may tay mắt nàng lanh lẹ, nhanh nhẹn ôm lấy hắn, mới tránh cho hắn bởi vì lúc trước giãy giụa quá mạnh, không cẩn thận lại đập đầu vào thân cây.

Quốc sư té xỉu.

Ninh Lộc: “…”

Nàng mơ mơ hồ hồ ôm thân mình hắn té xỉu, vỗ vỗ gương mặt hắn, gọi hắn vài tiếng. Tay nàng đã ấn huyệt nhân trung cho hắn nửa ngày, vẫn không thấy hắn tỉnh.

Nữ hài nhi lẻ loi mà ôm hắn, cảm giác được mờ mịt bất lực.

Ninh Lộc lẩm bẩm tự nói: “… Ta đây xem như hôn hắn đến hôn mê sao?”

Này… Rốt cuộc là nàng quá mạnh, hay là hắn quá yếu?

Này… Mạnh mẽ trong loại chuyện này, Ninh Lộc không cảm giác được chút vui vẻ nào.

Chỗ tốt duy nhất, hẳn là hắn ngất xỉu, sẽ không lập tức tính sổ chuyện nàng là nữ hài tử? Nhưng mà món nợ này, sớm muộn gì cũng phải trả.

Ninh Lộc mờ mịt nửa ngày, cuối cùng thấy thanh niên đáng thương vô cùng nằm trong lòng ngực mình, vạn nhất bị lạnh quá lâu ở ngoài trời, hắn lại bệnh thì làm sao bây giờ?

Ninh Lộc không có biện pháp, đành phải đứng dậy, một phen… Cõng hắn lên.

Nàng cõng hắn trở về chùa giữa núi!



Ninh Lộc và Quốc sư có thể có thời gian lăn lộn như vậy, cũng là vì Ninh Nghiệp rời đi, giúp bọn họ hấp dẫn lực chú ý của truy binh Vệ Quốc.

Vệ Vương sai cấp dưới đuổi theo Cửu công chúa Ninh Lộc, mà con đường Ninh Nghiệp đi trở về, chính là để gặp được bọn họ.

Ninh Nghiệp cũng lười đến ngụy trang, trực tiếp lấy thân phận nam nhi đối đầu cùng bọn họ.

Rốt cuộc Quốc sư quen biết hắn nhiều năm như vậy, nhìn đến hắn ánh mắt đầu tiên, còn tưởng rằng hắn là muội muội ngốc Ninh Lộc, Vệ quân lại không quen biết hắn và Ninh Lộc, dù Ninh Nghiệp có lấy thân phận nam tử gặp mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ cho rằng cuối cùng cũng đã bắt được thích khách Cửu công chúa chạy trốn!

Vệ Vương Triệu Minh Tuyên nghe nói đã tìm được Cửu công chúa Ninh Lộc, lập tức phóng ngựa tiến đến, giáp mặt với vị thích khách này.

Ninh Nghiệp cùng Vệ quân chơi suốt hai ngày, mới rơi vào trong tay kẻ địch. Khi Triệu Minh Tuyên đến, nghe nói thuộc hạ của chính mình bị thiệt hại không ít.

Triệu Minh Tuyên mặt không biểu tình —

Tiểu công chúa đều dám ám sát hắn, võ nghệ tự nhiên là không tệ. Thiệt hại một ít cấp dưới không sao, chỉ cần bắt được tiểu công chúa là được!

Triệu Minh Tuyên tới phòng giam giữ thích khách, đẩy cửa mà vào, bội kiếm đeo bên hông.

Sau khi vào cửa, cùng thiếu niên ngồi xếp bằng trên giường trong phòng bốn mắt nhìn nhau.

Áo xanh dáng vẻ hào sảng, lại như sương tuyết đầy người, không dính khói lửa phàm tục.

Khí chất quân tử đoan chính.

Triệu Minh Tuyên ngẩn ra một chút, mới nghĩ đến hiện tại tiểu công chúa vẫn lấy hoá trang nam nhi gặp bọn họ.

Triệu Minh Tuyên đi vào trong phòng, lạnh giọng: “Cửu công chúa Ninh Lộc, đó là ngươi?”

Ninh Nghiệp mỉm cười: “Ngươi đoán xem.”

Triệu Minh Tuyên thấy hắn không để bụng như thế, trong lòng càng giận. Hắn nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta bắt được ngươi, sẽ không thương tổn ngươi? Ngươi chính là muốn ám sát ta! Ta thiếu chút nữa chết ở trong tay ngươi!”

Ninh Nghiệp không sao cả nói: “Đáng tiếc ngươi không chết.”

Thấy tiểu công chúa đến bây giờ vẫn còn giữ thái độ này, Triệu Minh Tuyên quá mức thất vọng, lại quá nhiều phẫn nộ. Hắn không muốn nói thêm gì với người này nữa, chỉ nghĩ làm hắn ăn chút đau khổ, ăn đau khổ, tiểu công chúa mới có thể nghe lời.

Vệ Vương nam chinh bắc chiến, có phong phạm quân nhân, xác thật lãnh khốc* vô tình.

(*lãnh khốc: lạnh lẽo khốc liệt)

Dù là đối mặt với tiểu cô nương mà mình động tâm cũng vậy.

Triệu Minh Tuyên phân phó: “Nhốt nàng vào phòng tối, dùng roi đánh ba ngày, ta không tin nàng không khuất phục.”

Cấp dưới ngạc nhiên: “Vương quân, đánh như vậy sẽ chết người!”

Triệu Minh Tuyên nhẹ giọng: “Làm nàng đau đớn muốn chết, nhưng không chết được, các ngươi biết nắm giữ chừng mực trong đó rồi đấy.”

Hắn cố tình nói chuyện với cấp dưới của mình ở trước mặt tiểu công chúa, chính là muốn hù dọa tiểu công chúa. Thời điểm Triệu Minh Tuyên nói như vậy, quay đầu lại nhìn xem thần thái của tiểu công chúa thế nào, có lộ ra dáng vẻ sợ hãi hay không. Chỉ cần nàng hướng hắn xin tha, hắn chưa chắc thật sự muốn tra tấn nàng.

Nhưng mà Triệu Minh Tuyên quay đầu lại, còn không hề đối diện với ánh mắt người trong lòng hắn.

Thần sắc Ninh Nghiệp nhàn nhạt, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hắn quạnh quẽ, như một thân băng tuyết, tựa hồ hồn phách đã rút ra khỏi thân thể. Hắn căn bản không để bụng bọn họ đang thảo luận cái gì trước mắt mình, chuẩn bị làm thế nào với hắn.

Trong lòng Ninh Nghiệp nghĩ, có phải nếu không phải là mình, thì người phải chịu tội, sẽ là Lộc Nhi hay không?

Trong khoảng thời gian này có chính mình kéo dài, nàng có thể đi được xa hơn, làm Vệ quân không tìm được chứ?

Muội muội đáng thương của hắn, nàng sẽ chịu nỗi khổ nào, hắn đều sẽ thay nàng chịu đựng.

Hơn nữa Ninh Nghiệp là đánh chủ ý, một hai phải cùng Vệ Vương trở lại Vương đô. Không thâm nhập hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Chỉ có tới vương đô Vệ Vương, Ninh Nghiệp biết đến tin tức càng nhiều, tài nguyên có thể lợi dụng mới càng nhiều, mới có thể nói chuyện phục quốc như thế nào.

Mà nhìn đến bộ dáng Ninh Nghiệp không nóng không lạnh như vậy, Triệu Minh Tuyên chỉ cảm thấy tiểu công chúa đang khiêu khích chính mình. Nguyên bản chỉ có bảy phần giận, hiện tại bị thái độ của Ninh Nghiệp kích thích ra chín phần. Nguyên bản định nói đánh nhẹ doạ nàng đã đến miệng, nhưng giờ thì Triệu Minh Tuyên sẽ không giảm nhẹ một chút nào, tính toán trừng phạt hoàn toàn.

Muốn thuần phục một người, đầu tiên phải làm nàng sợ.

Dù sao cũng là nợ nước thù nhà, nàng có sợ, mọi người mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Minh Tuyên khoanh tay rời đi, các thuộc hạ không có ý tốt mang theo roi, đi về phía thiếu niên đang ngồi xếp bằng ở trên giường.



Trong ngôi chùa giữa núi rừng, tiểu công chúa vất vả cõng Quốc sư trở về, các đệ tử vội vàng đi giúp đỡ.

Mà thời gian thoảng qua như vậy, chờ đến khi các đệ tử nhớ đến nói lời cảm tạ với Thất hoàng tử, bọn họ nhìn đến, cư nhiên là một… giai nhân tiếu lệ, đang vô cùng nôn nóng bồi hồi dưới hành lang.

Nàng vai gầy eo thon, tóc mây hoa nhan*, tà váy như mây. Đứng dưới ngọn đèn dầu, như là mỹ nhân đi ra từ cổ họa.

(*tóc mây hoa nhan: tóc bồng như mây, dung nhan đẹp như hoa)

Khiến người nhìn đến thất thần.

Các đệ tử ra cửa, đồng thời bị bóng dáng này của nàng làm cho kinh ngạc. Mà các hòa thượng dưới hành lang, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, càng không dám nhìn nhiều nữ Bồ Tát liếc mắt một cái.

Nhìn đến các đệ tử ra tới, tiếu giai nhân* đón lên, thanh thúy hỏi: “Quốc sư đại nhân không có việc gì chứ?”

(*tiếu giai nhân: giai nhân tiếu lệ, xinh đẹp)

Các đệ tử vội trả lời: “Tự nhiên không có việc gì, chỉ là… Thất hoàng tử điện hạ, vì sao ngươi… mặc nữ trang?”

Ninh Lộc: “…”

Các đệ tử: “Đam mê này của ngài… Quốc sư đại nhân của chúng ta có biết không?”

Ninh Lộc: “…”

Các đệ tử nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt giao lưu, cuối cùng đẩy ra một người, dũng cảm giao lưu với Ninh Lộc: “Điện hạ, chúng ta tuyệt đối ủng hộ ngài và tiên sinh của chúng ta ở bên nhau. Nhưng mà đam mê thích mặc nữ trang này của ngài, có thể sửa lại không? Tiên sinh của chúng ta tương đối truyền thống, chỉ sợ không thưởng thức được yêu thích như vậy của điện hạ. Không bằng Điện hạ sửa lại, trở nên bình thường một ít đi?”

Ninh Lộc: “…”

Ninh Lộc tự mình hoài nghi: “Ta nữ giả nam trang, thành công tới tình trạng này rồi sao?”

Nàng khôi phục nữ trang, sao bọn họ không những không kinh diễm vì nàng, mà còn sôi nổi cảm thấy nàng là nam giả nữ chứ?

Ninh Lộc sầu.



Ninh Lộc mỉm cười: “Kỳ thật ta đùa với mọi người thôi. Ta không phải ca ca ta, ta là Cửu công chúa Ninh Lộc.”

Các đệ tử ngạc nhiên.

Sau đó lắc đầu: “Điện hạ chớ có nói giỡn với chúng ta.”

Ninh Lộc: “……”

Nàng nói lời thấm thía: “Ta thật là Ninh Lộc, không phải ca ca ta Ninh Nghiệp, các ngươi tin ta đi mà!”

Ninh Lộc cùng các đệ tử dây dưa không rõ, trong phòng, Quốc sư cuối cùng đã tỉnh.

Quốc sư khoác áo đứng lên, đứng ở dưới cửa sổ nghe được đối thoại bên ngoài, hắn nhịn không được thấp giọng mắng: “Công chúa điện hạ, ngươi lại đang lừa gạt môn hạ đệ tử của ta sao?”

Ninh Lộc vừa vui vừa buồn.

Vui là hắn đã tỉnh.

Buồn vì hắn tỉnh lại phỏng chừng là để tính sổ với nàng.

Ninh Lộc chần chừ.

Trong phòng Quốc sư lại mắng: “Còn không tiến vào? Chẳng lẽ muốn ta mời ngươi?”

Ninh Lộc cười gượng một tiếng với một chúng các đệ tử đang ngây ra như phỗng, nhỏ giọng: “Ta thật là Cửu công chúa Ninh Lộc, là nữ nhi gia hàng thật giá thật, không lừa các ngươi.”

Nàng sửa sang lại diện mạo một chút, mang lên tươi cười hoàn mỹ nhất, đẩy cửa đi vào.



Thanh niên đứng dưới cửa sổ, đưa lưng về phía cửa gỗ.

Nghe được tiếng chốt cửa phòng mở ra, Quốc sư quay đầu lại.

Ninh Lộc thình thịch quỳ gối bên chân hắn, ôm lấy đùi hắn.

Nàng bắt đầu tình ý chân thành: “Ta thật sự yêu ngươi! Mặc kệ ta là nam hay nữ, trái tim ta cũng sẽ không thay đổi.”

Quốc sư rũ mắt, giơ lên ống tay áo bị nàng kéo lấy: “A.”

Ninh Lộc u buồn: “Ngươi thay đổi.”

Quốc sư gật đầu.

Hắn nói: “Ngươi ngược lại không có gì thay đổi. Vẫn như cũ nói chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.”

Ninh Lộc nghĩ thầm làm sao một nữ hài tử có thể nói chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.

Nàng làm như không nghe được hắn trào phúng.

Ninh Lộc tiếp tục thâm tình: “A Trạch, chẳng lẽ giới tính quan trọng như vậy sao? Trước kia ngươi yêu ta, chẳng lẽ hiện tại lại không yêu ta sao? Ngươi nhất định là yêu linh hồn của ta, mà không phải yêu giới tính của ta. Chỉ là hiện tại ngươi chưa nghĩ ra, mới phát giận với ta, mới nổi nóng với ta. Chờ ngươi nghĩ thông suốt, ngươi sẽ biết trong lòng ngươi vẫn chỉ có ta.”

Quốc sư: “A.”

Ninh Lộc nâng trái tim: “Ngươi a cái gì mà a? Ta nói thật mà? Tình yêu dành cho ngươi này, có trời đất chứng giám, nếu có sai, thiên lôi đánh xuống!”

Bỗng nhiên, bên ngoài tiếng sấm rầm rầm ù ù xẹt qua phía chân trời, ánh điện lập loè.

Quốc sư trong phòng: “…”

Ninh Lộc: “…”

Quốc sư cười như không cười nhìn nàng.

Hắn than: “Ngươi xem, ngươi quả thực đang gạt ta, đến ông trời cũng nhìn không được. Thiên lôi đánh xuống, ha hả. Ngươi còn muốn nói một lần nữa sao?”

Ninh Lộc há mồm, nửa ngày sau, nàng uể oải nói: “Đều là hiểu lầm.”

Nàng chỉ dám cẩn thận biểu đạt: “Ta thật sự là yêu ngươi.”

Đây là đến thề cũng không dám.

Quốc sư mặt không biểu tình: “Cút.”