“Khoảng cách giữa tôi và chồng trước, chính là sau khi tôi phá sản, anh ta cười nhạo tôi khắp nơi, nói có thể bao nhiều cái “tôi”. Tôi cho anh ta bao thử xem sao.”
“Mục tiêu của tôi là, ăn suy sụp anh ta, tiêu hết tiền của anh ta, tức chết anh ta!”
“Khoảng cách giữa tôi và chồng trước”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
8 giờ sáng, Lộc U đang ở trong phòng đánh răng rửa mặt. Mắt cô buồn ngủ ʍôиɠ lung, trong lúc nhìn khuôn mặt trẻ con thuộc về chính mình trong gương, một bên miệng dính bọt trắng, một bên tinh thần hoảng hốt.
Cô mơ một giấc mộng rất dài.
Hôm qua, sau khi đoàn phim “Kiếm Minh Thiên Sơn” được nghỉ, Lộc U trở lại khách sạn, nhờ bảo mẫu tìm cho mình một quyển ngôn tình có liên quan đến bạch nguyệt quang. Nguyên lời nói của Lộc U là:
“Nghe nói hiện tại võng văn* lưu hành cái gì bạch nguyệt quang, bạo quân ấy. Đông một quyển sao chép, tây một quyển mượn danh, chưa thấy được mấy quyển hay ho, nhìn cái gì cũng cảm thấy ‘giống nhau’, đặc biệt náo nhiệt. Tiểu biên kịch chị đây, đương nhiên quan trọng vấn đề trào lưu. Tiểu Lệ, tìm cho chị một tuyển tập bách khoa toàn thư các loại nguyên tố thịnh hành đương thời, rồi truyền nó tới cái chip chị vừa cấy vào hai ngày trước ấy. Diệp Nhất Sinh nói cái chip kia có công năng đọc ký ức rất mạnh, vừa lúc chị thử một lần xem sao.”
(*võng văn: văn học mạng)
Diệp Nhất Sinh là bác sĩ tư nhân của Lộc U, khoảng thời gian trước tổ nghiên cứu khoa học của anh ta làm ra một cái chip “Đầu não phong bạo*”, liền lập tức xum xoe cho hộ khách quan trọng nhất của mình là Lộc tiểu thư.
(*Đầu não phong bạo: có thể hiểu là mở rộng đầu óc và sự hiểu biết ngoài mức bình thường, thô chút có thể hiểu là bùng nổ đầu óc nghĩa đen)
Mà bảo mẫu, kiêm trợ lý sinh hoạt Tiểu Lệ của Lộc U, vì Lộc đại tiểu thư đã nghiêm túc chọn lựa một tuyển tập võng văn đầy đủ các loại nguyên tố đang thịnh hành hiện nay, bao gồm nhưng cũng không chỉ hạn chế trong bạch nguyệt quang, bạo quân hay vương gia. Tiểu Lệ tự mình cũng cảm thấy không tồi, vội vàng gửi cho Lộc U.
Lộc U làm biên kịch ở đoàn phim “Kiếm Minh Thiên Sơn”, sau khi đoàn phim nghỉ, Lộc U nằm trong bể tắm phòng khách sạn, sảng kɧօáϊ nhắm mắt lại, dùng chip mà Diệp Nhất Sinh cấy vào cho cô để đọc câu truyện kia.
Khoảng một trăm vạn chữ, cô mới vừa nhìn mở đầu, viết nam nữ chủ quen nhau khi cùng đọc sách ở trong cung. Cô cảm thấy viết không tồi, sau khi soạn tin nhắn WeChat khen Tiểu Lệ một hồi, Lộc U liền lên giường đi ngủ.
Lúc sau cô lại ngủ cả ngày.
Trong lúc ngủ mơ một giấc mộng.
Buổi sáng sau khi Lộc U bị Tiểu Lệ gõ cửa đánh thức, hốt hoảng đứng ở trước gương đánh răng, còn đang nghĩ về giấc mơ kia của mình.
“U U lộc minh, thực dã chi bình” ư.
Tiểu Lệ chọn quyển sách phù hợp tên cô như vậy, có lẽ cũng là vì lấy lòng cô.
Khi Lộc U mới vừa tỉnh ngủ, cảm thấy giấc mộng kia đặc biệt khắc sâu ấn tượng. Trong mộng cô trở thành nữ chủ, cùng một vị Hoàng đế tên là Trình Cương yêu đương đến cảm động đất trời. Lộc U tỉnh lại thổn thức không thôi, nhưng mà cô thoát ly cảnh trong mơ càng lâu, lại càng ngày càng không nhớ rõ trong mơ đã xảy ra cái gì.
Nằm mơ chính là như vậy. Thường thường một cái giật mình, quên đến càng ngày càng nhiều.
Chờ đến khi Lộc U bắt đầu ăn bữa sáng, cô chỉ còn nhớ được mình đã mơ một giấc mộng như vậy, chuyện xưa trong mộng đại khái có liên hệ với quyển sách Tiểu Lệ gửi cho mình kia. Hơn nữa chính mình nhớ rõ Trình Bình là nam chủ, tại sao ở trong mộng tự mình còn thay đổi người…
Hơn nữa mơ hồ nhớ rõ trong mơ người cùng mình yêu đương rất đẹp và tuấn tú, có loại cảm giác rất quen thuộc.
Ừm, có rảnh phải đến tìm Diệp Nhất Sinh để thảo luận cụ thể công năng cái chip kia của anh ta một cái.
Khi Lộc đại tiểu thư dùng cơm, Tiểu Lệ ở bên cạnh không ngừng nhìn đồng hồ. Trong nhà Lộc U đặc biệt có tiền, cô tự nhiên không cần dựa vào làm biên kịch để nuôi gia đình sống tạm. Nhưng mà kịch bản “Kiếm Minh Thiên Sơn” này là một tay Lộc U nâng dậy, Lộc tiểu thư rất coi trọng, đi làm đến muộn đương nhiên không tốt.
Lộc U dùng xong bữa sáng, khi ra cửa còn đang tự hỏi về giấc mơ của mình. Cô quay đầu lại thấy Tiểu Lệ nhàn đến nhàm chán đang nghịch di động, liền đột nhiên nghĩ ra: “Đúng rồi, Tiểu Lệ. Em tìm cho chị quyến sách kia không tồi, nhưng mà chị phải bắt đầu làm việc, không có thời gian xem. Hạn cho em trong vòng một tuần phải đọc xong tất cả nội dung, dùng một ngàn chữ khái quát cho chị xem rốt cuộc nó nói về cái gì.”
Đi đến cửa phòng khách sạn, Lộc U lại tự mình hoài nghi mà châm chước: “Em nhìn xem quyển sách kia có phải có người tên là Trình Cương hay không? Hay là nam chủ có tên là Trình Cương? Chị nhớ không rõ, em xem lại cẩn thận cho chị nhé.”
Tiểu Lệ cười tủm tỉm: “Vâng tiểu thư.”
Cô ta biết công tác của mình tuần này chỉ còn lại đọc sách, hầu hạ Lộc tiểu thư cho tốt, thật là một công việc siêu ngon lành vừa đơn giản lại nhiều tiền.
—
Thời điểm Lộc U đến đoàn phim, nam nữ diễn viên chính đã bắt đầu diễn, các vai phụ đang trang điểm chuẩn bị bắt đầu quay.
Sau khi Lộc tiểu thư gặp mặt nói chuyện với đạo diễn, liền cười tủm tỉm tiếp nhận cà phê mà Tiểu Minh một trợ lý khác mua cho mình. Cô ngồi trong dù dưới ánh mặt trời, mang lên kính râm, một bên lật xem kịch bản, một bên cắn ống hút, thường thường lại ngắm nhìn các diễn viên diễn.
Nhân viên đoàn phim đi qua bên cạnh cô, cố ý vô tình, đều sẽ nhiều đánh giá vị Lộc tiểu thư này vài lần.
Thời tiết đầu thu, cả người Lộc U như lấp lánh sáng lên.
Cô mang kính râm, búi tóc tròn tròn trêи đầu, khuyên tai, son kem đều là bản mới nhất năm nay. Một thân trang điểm từ đầu tới đuôi chỉ là nhìn tố nhã, nhưng người biết hàng có thể nhìn ra một thân trang phục của cô nếu không phải bản giới hạn, thì cũng là đặt làm riêng.
Lộc tiên sinh và vợ ông đều là chủ xí nghiệp nổi danh cả nước, mà vị Lộc đại tiểu thư làm biên kịch ở đoàn phim bọn họ này, có vô số sản nghiệp dưới danh nghĩa cha mẹ đưa tặng. Nói ra thì, Lộc tiểu thư đều nhiều tiền hơn so với hai vị nam nữ diễn viên chính đã có chút danh tiếng trong giới giải trí ở đoàn phim bọn họ.
Nghe nói ngay cả bộ phim “Kiếm Minh Thiên Sơn”, cũng là Lộc tiểu thư tự mình viết kịch bản, sau đó lôi kéo một đám phú nhị đại phú tam đại* đầu tư chơi, mới làm lên đoàn phim này. Tiểu thư có tiền như vậy, khi nhìn đến cô giám sát đoàn phim từng ngày, nhân viên đoàn phim cảm thấy hiếm lạ, mỗi người cũng sẽ có chút tâm tư nhỏ.
(*phú nhị đại, phú tam đại: con cháu nhà giàu đời thứ 2, thứ 3)
Cẩn thận đánh giá Lộc tiểu thư: Làn da tuyết trắng, lại thêm một gương mặt trẻ con không hiện tuổi. Liền tính không phải tuyệt thế đại mỹ nữ, cũng là một vị tiểu giai nhân thanh tú.
Leo lên vị Lộc đại tiểu thư này, hơn nữa nếu có thể ở rể Lộc gia, vậy thật đúng là quang tông diệu tổ*.
(*quang tông diệu tổ: làm rạng rỡ tổ tiên)
Vì thế khi một đám đi qua bên người Lộc U, đều sẽ cùng Lộc U chào hỏi —
“Lộc tiểu thư, chào buổi sáng.”
“Lộc tiểu thư, đêm nay cùng nhau ăn cơm được không?”
“Lộc tiểu thư, ngày hôm qua bạn tôi tới thành phố A, mang về đặc sản tôi cảm thấy ăn khá ngon. Lộc tiểu thư nếm thử, nếu cảm thấy ăn ngon, tôi về rồi lại tìm gửi cho Lộc tiểu thư.”
Lộc U mang kính râm giả vờ cao lãnh mỉm cười chào hỏi qua cùng bọn họ, đầu ngón tay tiêm hồng thon dài của cô xẹt qua IPAD dưới tay, hút ống hút soàn soạt.
Trợ lý Tiểu Minh đã trở lại, ngồi vào bên cạnh cô, sau khi thưởng thức một phen đoàn phim nhiệt tình với Lộc U, Tiểu Minh cảm thán: “Nhiều người chào hỏi cô như vậy, cô cũng không thấy phiền? Nếu không biết, còn tưởng rằng cô là đại minh tinh của đoàn phim đấy.”
Tiểu Minh bĩu môi, ý bảo Lộc U nhìn xem, thấy trong đám người ở ngoài có ba bốn nữ học sinh tới thăm đoàn làm phim, sau khi hưng phấn xin chữ ký thần tượng của mình lại do dự nhìn về hướng bên này. Hiển nhiên các nữ sinh không quen biết Lộc U, nhưng mà nhìn đến địa vị độc đáo của Lộc U trong đoàn phim, lại nghĩ có nên đến xin ký tên hay không.
Tiểu Minh đột nhiên nhanh trí: “Tiểu Lộc, cô có muốn xuất đạo* không?”
(*xuất đạo: bằng với debut, bắt đầu ra mắt làm một nghề nào đó, thường là idol, ca sĩ, diễn viên)
Lộc U: “Cám ơn đã mời, giá trị sắc đẹp không đủ, không muốn cay mắt người khác.”
Tiểu Minh: “… Chỉnh hình trước?”
Lộc U: “Vậy phải đổi đầu.”
Tiểu Minh bị cô đùa đến ha ha ha.
Hai người đang hi hi ha ha cười nói, bỗng nhiên, Tiểu Minh nghe tiếng cười của Lộc U đột nhiên im bặt. Tiểu Minh theo phương hướng Lộc U nghiêng đầu nhìn lại, thấy phía sau ba bốn nhân viên công tác, một người đàn ông đang chầm chậm đi tới.
Anh ta nhìn tầm 27-28 tuổi, đầu đinh, vóc dáng phải đến 190cm. Giữa đám người, vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp, ít khi nói cười.
Hơn nữa vô cùng đẹp trai.
Khi anh ta lại đây, ánh mắt đám nữ sinh đang đuổi theo ngôi sao kia không tự giác đã bị hấp dẫn, là có thể nhìn ra lực hấp dẫn của anh ta. Người đàn ông này đi đến trước mấy người diễn viên, đưa ra lời bình cho các động tác võ thuật của bọn họ.
Nhóm diễn viên liên tục gật đầu, mở miệng gọi “Anh Bồ” thật sự chân thành.
Mà xa xa ngồi ở bên kia, Lộc U thấy một màn như vậy, trong lỗ mũi liền hừ một tiếng: “Giả đứng đắn, làm bộ làm tịch.”
Tiểu Minh cúi đầu uống cà phê của chính mình, không dám nói lời nào.
Vị tiên sinh soái đến sáng lên này, tên là Bồ Sĩ Trạch. Là đạo diễn đưa tới, làm chỉ đạo võ thuật cho đoàn phim bọn họ. Nghe nói là quán quân rất nhiều giới võ thuật, hơn nữa trong giới giải trí, anh ta chào giá cũng tương đối có lợi ích thực tế. Vị Bồ Sĩ Trạch này sau khi vào đoàn phim bọn họ, đến nữ chính số một cũng từng tìm anh ta xin số điện thoại.
Lộc U xuân tâm manh động, cũng muốn yêu đương cùng soái ca. Nói thật bạn trai trước đây của cô, cộng dồn lại chỉ sợ cũng chẳng thể đẹp như vậy. Một người như thế hoàn toàn có thể ra mắt làm minh tinh, nhưng anh ta lại không, thuyết minh anh ta không háo danh, không yêu tiền.
Lộc U liền càng động tâm.
Nhưng mà tốt xấu danh tiếng bên ngoài của cô cũng là đại tiểu thư, làm cô hu tôn hàng quý* lấy lòng một người chỉ đạo võ thuật, Lộc tiểu thư có chút do dự. Cũng may khi Lộc U hẹn trước bác sĩ tư nhân Diệp Nhất Sinh của mình, Diệp Nhất Sinh vừa lúc lại là người quen của vị Bồ tiên sinh này. Diệp Nhất Sinh vỗ ngực bảo đảm, giúp Lộc U cùng Bồ Sĩ Trạch giật dây, cho bọn họ xem mắt.
(*hu tôn hàng quý: ý là hạ thấp giá trị của bản thân đi)
Nhưng mà xem mắt thất bại.
Bởi vì toàn bộ hành trình, Bồ Sĩ Trạch liên tiếp đi ra ngoài nhận điện thoại bốn năm lần. Lộc tiểu thư còn có cái gì không rõ? Căn bản người ta nhìn cô không vừa mắt.
Ha hả, còn không phải là lớn lên đẹp trai sao.
Phụ nữ xua như xua vịt nhào lên người anh ta, lại có gì đặc biệt hơn người. Anh ta có nhiều tiền như cô sao?
Lộc U không thể không ghen ghét mà tưởng.
—
Một đợt chỉ đạo võ thuật kết thúc, kế tiếp đều là cảnh diễn bình thường.
Bồ Sĩ Trạch đứng một giờ dưới ánh mặt trời, sau khi rảnh rỗi anh đi đến mái che nắng, nhìn thấy còn dư lại một vị trí, anh đang muốn ngồi xuống.
Bên cạnh lại có giọng nữ lười biếng: “Ngượng ngùng, chỗ này không phải phải của anh.”
Bồ Sĩ Trạch nhìn qua, nhìn thấy là đại tiểu thư ngồi trong dù dưới ánh mặt trời còn vờ vịt mang kính râm.
Cô gái mới hai ngày trước còn lén lút xem mắt với anh ta, ở đoàn phim lại giả vờ như không quen biết.
Bồ Sĩ Trạch nhịn không được cười.
Anh nhìn xem bốn phía: “Chỗ này có người ngồi?”
Mọi người chung quanh sôi nổi mờ mịt lắc đầu, Lộc U nói: “Tôi mua ghế này từ đạo diễn.”
Cô chỉ huy Tiểu Minh: “Tiểu Minh, dọn cái ghế này lại đây! Đây là tài vật tư nhân của chúng ta.”
Tiểu Minh đứng dậy đi dọn ghế:… Ngài cao hứng là được.
Lộc U ngửa đầu, nhìn Bồ Sĩ Trạch cách đó năm bước ôm ngực nhìn mình. Dưới kính râm, trong mắt cô hiện lên ý cười đắc ý giảo hoạt. Cô cười ngâm ngâm nói: “Ngượng ngùng quá Bồ tiên sinh, nếu anh muốn ngồi, phải tiêu tiền mua ghế của tôi.”
Lộc U trả thù anh ta không tập trung xem mắt, muốn cho anh ta ở đoàn phim nan kham. Nhiều người dựa vàp Lộc U để thở như vậy, nào dám phản bác.
Bồ Sĩ Trạch cười: “Lộc tiểu thư khách khí, nào dùng phiền toái như vậy.”
Anh gật đầu với một người ngồi bên cạnh, người anh em kia lập tức đứng lên, đưa ghế dựa ra.
Lộc U lập tức đứng lên: “Này!”
Bồ Sĩ Trạch ngồi xuống, dựa vào trêи ghế, mặt vô biểu tình mà nhìn cô: “Đây là tiểu sư đệ của tôi, quy củ người võ lâm chúng tôi, sư đệ cần phải cho sư huynh. Quá ngượng ngùng, Lộc tiểu thư.”
Lộc U trừng mắt nhìn anh, thấy lông mi anh khẽ nhếch, lông mi con đậm còn dài hơn cả con gái —
Cái này làm cho người ta sao có thể không ghen ghét đây?
Mà sau khi Bồ Sĩ Trạch ngồi xuống, hai chân mở ra, cúi người ngả về phía trước, phi thường nghiêm túc: “Lộc tiểu thư, nhìn đến cô mua ghế, có vấn đề muốn tham thảo cô một chút.”
Lộc U: “Sao?”
Bồ Sĩ Trạch: “Cô có biết chỉ cần tôi ra tay, là có thể tùy tiện đoạt một chiếc ghế lại đây không? Cô cảm thấy mình như vậy có ấu trĩ không?”
Lộc U: “Tôi không ấu trĩ, tôi tuân thủ pháp luật. Nếu anh đánh nhau, tôi sẽ báo 110. Tôi là công dân tốt vô cùng thành thật tuân thủ pháp luật.”
Bồ Sĩ Trạch nhìn chăm chú cô thật sâu, đột nhiên sửa lại đề tài: “Lộc tiểu thư có phải là dựa vào mua ghế rồi bán trao tay ra ngoài để làm giàu không?”
Lộc U biết anh ta đang chèn ép cô vênh váo tự đắc.
Lộc U thấy loại người này nhiều rồi, cô nâng cằm, nói: “Không có biện pháp, này với tôi mà nói thật sự không đáng giá nhắc tới.”
Bồ Sĩ Trạch nhẹ nhàng vỗ tay, cổ vũ vài cái.
Anh giơ ngón tay chỉ, nói với tiểu sư đệ bên cạnh: “Còn không lấy giấy bút tới, để anh nhớ lối buôn bán của Lộc tiểu thư? Anh nghèo như thế, thật trông cậy vào trong tay Lộc tiểu thư nhiều nước, để anh làm giàu. Ngày nào đó có tiền, nhất định đưa đưa một khối biển cho Lộc tiểu thư.”
Lộc U: “…”
Cẩu nam!
Người đàn ông này quá cẩu!
Lộc U phải bị anh ta làm cho tức chết rồi, tức giận đến trái tim tật nhảy, nhưng mà bỗng nhiên, trong đầu cô mơ hồ, lại ẩn ẩn cảm thấy nơi nào rất quen thuộc — loại cảm giác cẩu nam này, vì cái gì cảm thấy đã từng gặp qua ở nơi nào?
—
Giữa trưa Lộc U và trợ lý Tiểu Minh đặt ăn tiệc đứng, thấy mọi người đều thực vất vả, dứt khoát mở ví, thỉnh toàn bộ đoàn phim cùng nhau ăn.
Lộc U có tâm khó xử Bồ Sĩ Trạch, không cho anh ăn. Nhưng mà Bồ Sĩ Trạch đi ra ngoài một chuyến, người ta căn bản cũng không có tới.
Trong lòng Lộc U nín thở.
Khi dùng cơm, Tiểu Minh liền khuyên cô: “Tiểu Lộc à, U U à, cô cũng không cần nổi giận như vậy được không. Còn không phải là xem mắt thất bại sao? Kia người thường xem mắt mười lần, ít nhất thất bại một nửa. Cô mới thất bại một lần mà thôi, là Bồ Sĩ Trạch không có ánh mắt, cô bỏ qua anh ta đi.”
Lộc U: “Không được, tôi cảm thấy anh ta vũ nhục tôi.”
Tiểu Minh: “Hả?”
Lộc U buông dao nĩa, phi thường nghiêm túc nhìn sàn nhà: “Anh nói chúng tôi xem mắt lần đầu tiên, anh ta liền cự tuyệt tôi. Trêи người tôi có chỗ nào đáng bị anh ta cự tuyệt sao? Cảm thấy tôi kiêu ngạo ương ngạnh? Nhưng tôi còn chưa kịp kiêu ngạo ương ngạnh mà? Vậy anh ta cự tuyệt tôi, khẳng định chỉ có một nguyên nhân.”
Tiểu Minh: “Nguyên nhân gì?”
Lộc U: “Anh ta cảm thấy tôi xấu đến không nỡ nhìn thẳng.”
Tiểu Minh: “… Tôi thấy buổi sáng hôm nay khi anh ta cãi nhau với cô, ít nhất vẫn luôn nhìn thẳng cô.”
Lộc U không để ý tới Tiểu Minh, tự quyết định nói: “Đây là anh ta kỳ thị tôi, vũ nhục ba tôi mẹ tôi. Tôi có thể không để bụng chính mình bị anh ta ghét bỏ, nhưng có thể không để bụng diện mạo của ba mẹ tôi bị ghét bỏ sao? Tôi không thể. Cho nên tôi chính là không muốn hoà hợp với anh ta, vì báo thù cho ba mẹ tôi.”
Tiểu Minh: “…”
Anh ta bị logic của Lộc tiểu thư chấn động đến không lời nào để nói.
Nhận thức Lộc tiểu thư nhiều năm như vậy, vẫn như cũ mỗi lần đều bị thuyết phục bởi những ý nghĩ thần kỳ của Lộc tiểu thư.
Lộc U tức giận bất bình mà cùng trợ lý oán giận Bồ Sĩ Trạch, trong lúc vô ý vừa nhấc đầu, đôi mắt cô co rụt lại, bỗng nhiên ngẩn ra một chút.
Cô thấy ngoài cửa sổ sát đất ở khu hút thuốc, không biết khi nào Bồ Sĩ Trạch đã trở lại. Thân mình anh cao gầy dựa vào tường, trong tay đốt một điếu thuốc. Sương khói nhè nhẹ bay ra, lọt qua ngón tay. Đằng sau sương khói, anh nghiêng mặt đối diện với phương hướng Lộc U có thể nhìn đến, đang cúi đầu nhìn di động.
Khi anh cúi đầu, hàng mi nồng đậm thật dài che mất đôi mắt, mũi cao thẳng, môi có khi nhẹ cong một chút. Ngày mùa thu chiếu sáng ở trêи mặt anh, hiện lên vẻ đẹp như muốn bắt mất hồn phách người khác…
Giữa khoảng khắc bất giờ ấy, Lộc U lập tức nhớ tới giấc mộng của chính mình!
Gương mặt của nam chủ trong mộng chính mình!
Tiểu Minh còn đang tự hỏi làm thế nào để khuyên Lộc tiểu thư, Lộc U bỗng nhiên đẩy ghế dựa ra đứng lên. Đôi mắt cô như trộn lẫn vụn kim cương, có ánh sáng ướt át lưu động, cô không khống chế được đi ra phía ngoài.
Cô nhìn đến Bồ Sĩ Trạch tắt thuốc, đẩy ra cửa khu hút thuốc khu. Lộc U xông lên đi, đuổi theo anh run giọng kêu: “Bệ hạ, bệ hạ… Bệ hạ!”
Khi Bồ Sĩ Trạch mở cửa, Lộc U liền túm chặt tay anh, lao vào trong lòng ngực anh ôm lấy anh.
Bồ Sĩ Trạch cứng đờ người: “…”
Mọi người vây xem xem thế là đủ rồi:…… Các người cũng quá có tình thú.
Còn gọi “Bệ hạ”.
Hai vị trâu bò.
——————————————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Thời gian giả thiết của áng văn này lấy bối cảnh là năm 2025.
——————————————————————-