Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 2




Sau khi trở thành tài tử (chức vị của phi tần), Bạch U vẫn muốn khiêm tốn làm người.

Nhưng mà không thể khiêm tốn nổi.

Có lẽ bởi vì vị phân được phong khá khéo, cung điện nơi nàng ở không có nương nương nào có vị phân cao hơn nàng, nàng nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của cả một cung điện. Hậu cung của Hoàng đế có chút điêu tàn, số lượng các nương nương trong hậu cung thưa thớt không nhiều lắm. Tuy là như thế, Bạch U xen lẫn trong trong đám người, lại vẫn thu được không ít lễ vật trân quý.

Tỷ như lông chồn thượng đẳng, phấn mặt, vật liệu may mặc, bút nghiên… Cung nữ cùng nội hoạn (hoạn quan) trong cung phân cho nàng, cũng là người này hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn người kia, nói trắng ra là không cần nàng tốn một chút tâm tư nào.

Bạch U hốt hoảng, cảm khái ngày tháng trong cung cũng thật tốt. Mấy năm nàng rời khỏi Trường An, trước kia khi còn ở trong cung chơi cũng không cảm thấy nơi này có bao nhiêu tốt đẹp. Có lẽ là khi đó còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Mà nay đã nếm hết những ngày khốn khổ, mới biết được xa hoa trong cung trân quý biết bao.

Bạch U vô cùng thích sinh hoạt hiện có, nhưng mà dần dần, nàng cũng có chút thấp thỏm —

Bởi lẽ nàng còn đang cuồn cuộn không ngừng thu được lễ vật mà nương nương các cung đưa nàng. Nhà mẹ đẻ phi tần nào đưa vào cung lá trà, nhà phi tần nào tự mình làm ra một ít trân châu… Cũng đều phải đưa nàng một ít. Trong cung các nương nương sợ nàng cô đơn, còn đặc biệt thích lôi kéo nàng nói chuyện nhà. Cho dù Bạch U ngồi giữa các nàng không rêи một tiếng, các nương nương cũng có thể khen nàng “Cơ linh hoạt bát” “Bệ hạ tất nhiên vui mừng”.

Bạch U:… Tiến cung một tháng, cũng chưa gặp bệ hạ đâu?

Các nương nương tốt với nàng, có chút ý tứ giống như “Cơm chặt đầu”.



Trước khi Bạch U sắp bị sự thấp thỏm của chính mình bức điên, nàng trịnh trọng rửa mặt chải đầu một phen, mang lên chính mình tự tay làm mấy món đồ nhỏ coi như lễ vật, đi cung kính thỉnh Hoàng Hậu nương nương giải thích nghi hoặc. Cũng do các mỹ nhân trong cung này, các nàng cười đến nàng nổi cả da gà, chỉ có Hoàng Hậu nhìn còn hơi bình thường một chút.

Thời gian sáng sớm, Hoàng Hậu nương nương đang ở thư phòng nâng cao cổ tay luyện chữ, sau khi nghe nói vấn đề của Bạch U, ngẩng đầu, hướng nữ lang đứng trước rèm châu liếc mắt một cái.

Vị “Bạch tài nhân” này, trước mắt còn đang giả xấu. Sắc mặt vàng đen không nói, mi thô môi dày, thẩm mỹ quần áo cũng như thôn cô (cô gái ở nông thông hay gái quê)… Nhìn thật sự không phải mỹ nhân. Nhưng cũng nói không chừng, bệ hạ của bọn họ lại thích như vậy thì sao?

Hoàng Hậu nương nương buông bút, làm Bạch U ngồi xuống, lại gọi thị nữ dâng trà. Tiền diễn làm xong, Hoàng Hậu mới dịu dàng cười nói: “Muội muội thật sự không biết vì sao các nương nương trong cung đối đãi ngươi như thế sao?”

Bạch U: “Thật sự không biết.”

Hoàng Hậu nói: “Nghe nói 5 năm trước, muội muội từng ở trong cung một thời gian.”

Bạch U giải thích: “Khi đó ta chỉ là làm bạn chơi cùng công chúa. Sau lại ta gia đạo sa sút, phụ thân chọc phải chút việc, tự nhiên không thể tiến cung.”

Ánh mắt Hoàng Hậu sâu thẳm lại mỉm cười mà nhìn nàng.

Bạch U khó hiểu nhìn lại.

Hoàng Hậu đề điểm nói: “Này là được. Tự khi nhìn thấy muội muội, bệ hạ đối muội muội nhớ mãi không quên, mãi cho đến hôm nay.”

Bạch U: “…”

Lượng tin tức này có điểm dọa người.

Nàng duy trì biểu tình ngốc lăng, không biết phải làm ra phản ứng gì.

Hoàng Hậu nghĩ lầm nàng sững sờ là đang hồi ức chuyện xưa, liền vỗ vỗ bàn tay mảnh dài trắng thuần của nàng, thở dài nói: “Muội muội ngươi vào cung, giờ cũng biết bọn tỷ muội trong cung trải qua ngày tháng không mấy dễ chịu. Bệ hạ của chúng ta… Ừm, có chút cá tính hơi không giống người thường. Tuy nhiên muội muội là người trêи đầu quả tim bệ hạ, muội muội vào cung, được bệ hạ thánh sủng, chỉ cần làm bệ hạ ‘bình thường’ một xíu, bọn tỷ muội tự nhiên đều cảm kϊƈɦ muội muội.”

Bạch U nghĩ thầm Hoàng Hậu nói được cũng thật uyển chuyển, nàng nghe nói bệ hạ là bạo quân, không dưng lại muốn giết người. Có nơi nào giống như “Cá tính không giống người thường” đây.

Nhưng mà… Từ từ?

Từ khi nào nàng lại là cục cưng yêu quý của bệ hạ?

Bạch U nghiêm túc hồi tưởng thời gian năm đó chính mình ở trong cung cùng công chúa đọc sách.

Nàng tự nhiên là có gặp qua bệ hạ hiện tại. Nhưng mà các công chúa hoàng tử cùng nhau đọc sách, nàng chẳng qua chỉ là một cái đuôi trong đó. Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, lại lười biếng, không linh hoạt, cũng không biết nói chuyện. Lúc ấy Hoàng đế bệ hạ hiện tại vẫn còn là Tam hoàng tử, nhất quán phong cách tiểu quân tử, cũng chưa nói qua mấy câu với mình …

Như thế nào nàng, lại thành cục cưng yêu quý của hắn?

Bạch U đón ánh mắt trìu mến của Hoàng Hậu, miễn cưỡng cười một chút. Nàng nuốt một ngụm nước miếng, tâm tình hơi có chút phức tạp hỏi: “Thϊế͙p͙ là cục cưng yêu quý của bệ hạ… Lời này, là bệ hạ nói sao?”

Hoàng Hậu cảm thấy chính mình ước chừng lại hiểu được điều cố kỵ của vị muội muội này.

Hoàng Hậu trấn an Bạch U nói: “Muội muội tự nhiên là người trong lòng bệ hạ. Bệ hạ đến nay vẫn còn cất chứa mấy món đồ cũ lúc trước của muội muội như khăn tay, cây trâm, túi tiền. Không dối gạt muội muội, bổn cung còn từng ở thư phòng của bệ hạ nhìn đến một bức họa của muội muội. Bổn cung cũng phải tốn rất nhiều sức lực, mới nghe được…”

Hoàng Hậu ngừng một chút, đón nhận ánh mắt trong suốt tò mò của Bạch U, nàng cảm thấy chính mình nói nhiều, liền che miệng cười một chút, che lấp nói: “Tóm lại, muội muội ở trong lòng bệ hạ cực kỳ quan trọng. Muội muội có lẽ nghi hoặc muội muội đã tiến cung hơn một tháng, vì sao bệ hạ không triệu kiến muội muội. Cái đó, luôn là phải cho bệ hạ của chúng ta thời gian tiêu hóa. Người trêи đầu quả tim năm đó hiện giờ liền đứng ở trước mặt… Tình yêu thời niên thiếu, tự nhiên phải trân trọng.”

Bạch U cười gượng: “Ha ha.”

Nàng lại lần nữa nỗ lực tìm kiếm trong trí nhớ, xác nhận năm đó chính mình tuyệt đối không hề mất trí nhớ, nàng tuyệt đối không hề cùng Tam hoàng tử lúc trước, hiện tại là Hoàng đế bệ hạ tạo ra chút tia lửa tình yêu nào. Nàng ngày đó với bệ hạ mà nói, ước chừng cũng không khác gì người qua đường.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.

Nàng có chút hiểu ra vì sao chính mình tuyển tú thuận lợi như thế, chính mình chỉ là một tài tử nho nhỏ cư nhiên có thể thành chủ nhân của cả một cung điện, chính mình vì cái gì có thể không cung đấu, mà có thể được tất cả các nương nương yêu thích, chính mình vì cái gì có thể dễ dàng thu được lễ vật tình yêu của các nương nương… Đây đều là bởi mọi người cho rằng nàng là người tình cũ của Hoàng đế bệ hạ.

Tiểu tiên nam năm đó sau khi lớn lên tính tình đột biến, không hiểu sao trở thành bạo quân một giới, mỗi ngày trong một khoảnh khắc lại muốn giết người. Các nương nương trong hậu cung ăn không tiêu, sau khi bàn bạc, tính toán làm người trêи đầu quả tim bệ hạ lên sàn, đi trấn trụ bệ hạ, bảo vệ hậu cung bình an.

Chẳng lẽ…

Hoàng đế bệ hạ yêu thầm nàng?



Khi Bạch U trầm mặc, Hoàng Hậu vẫn ôn nhu chờ mong mà nhìn nàng.

Hoàng Hậu ra chủ ý: “Tình yêu cũ ở trong lòng Bệ hạ, có lẽ thẹn thùng, không bằng muội muội chủ động xuất kϊƈɦ? Nếu mà muội muội được bệ hạ sủng ái, bổn cung cùng bọn tỷ muội trong cung đều sẽ chúc mừng.”

Bạch U vẫn duy trì trầm mặc.

Nàng tưởng nếu mà nàng nói ra mình không phải tình yêu của bệ hạ… Bút nghiên thượng đẳng, phấn mặt, bột nước kia… Có lẽ rốt cuộc sẽ không còn nữa. Các nương nương không hề thân thiện với chính mình, chính mình muốn sinh tồn trong cung phải cung đấu, chính mình không còn có quần áo xinh đẹp, cung nữ lanh lợi, tỷ muội tốt đón ý nói hùa với mình…

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Bạch U cảm giác được một tia nguy cơ. Người từ giàu về nghèo khó, nàng chịu không nổi loại ủy khuất này.

Vì thế, nàng căng da đầu nói: “Không sai, ta xác thật là người trêи đầu quả tim của bệ hạ. Năm đó ta cùng bệ hạ, cũng đã từng có một đoạn tình.”

Hoàng Hậu lộ ra ánh mắt vui sướиɠ cùng loại với “Quả nhiên như thế” “Ta biết mà”.

Lại tiếp tục tràn ngập chờ mong mà nhìn Bạch U.

Bạch U chớp chớp mắt, không rõ nguyên do.

Hoàng Hậu chờ không kịp, nói thẳng: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, bổn cung biết bệ hạ hiện tại ở nơi nào, muội muội không bằng hôm nay liền đi gặp lại bệ hạ, cho bệ hạ một kinh hỉ đi.”

Bạch U lập tức: “Này cũng không cần gấp như vậy, thϊế͙p͙ thân cũng muốn chuẩn bị chuẩn bị…”

Hoàng Hậu: “Muội muội muốn chuẩn bị cái gì, bổn cung giúp ngươi.”

Bạch U: “…”

Chuẩn bị chạy trốn có thể không?



Hoàng Hậu nương nương nhìn chằm chằm thật chặt, Bạch U tìm không ra cớ để từ chối, vẻ mặt nàng đưa đám nói dù sao chính mình cũng phải có cái cớ để đi thân cận bệ hạ chứ, tính tình bệ hạ thay đổi rất nhiều, không có khả năng vừa thấy chính mình liền “Tình yêu rực cháy” giống như lúc trước đi.

Không sai.

Bạch U tạo ra tình cũ giữa mình và bạo quân, dưới bức bách của Hoàng Hậu nương nương, định ra cơ sở giọng “Yêu nồng nhiệt”.

Hoàng Hậu nương nương cho rằng Bạch U nói có đạo lý, vì thế nàng làm đầu bếp nữ tốt nhất trong phòng bếp nhỏ làm vài món ăn có lẽ bệ hạ yêu thích nhất, liền khuyến khích Bạch U đi tìm bệ hạ. Bạch U lưu luyến bị tống cổ ra cửa cung Hoàng Hậu, nàng quay đầu lại, Hoàng Hậu còn phái cung nữ một đường đi theo nàng, làm nàng muốn chạy trốn trêи đường cũng không thể.

Bạch U một đường phiền muộn, bị cung nữ, đầu bếp nữ của Hoàng Hậu áp đi Ngự Hoa Viên để ngẫu nhiên gặp được bạo quân. Bởi vì Hoàng Hậu đương nhiên cho rằng hoàng đế yêu bộ dáng xấu xí này của Bạch U, thế nên không nhắc nhở Bạch U đổi trang điểm; mà Bạch U tâm sự nặng nề, phập phập phồng phồng, cũng đã quên hình tượng hiện tại của chính mình thật không tốt.

Nàng không xác định bạo quân kia có phải thật sự từng yêu thầm nàng hay không… Hoàng Hậu nói thật như vậy, Bạch U chỉ có thể hy vọng chính mình thật sự là một khối đầu gỗ, năm đó tuổi quá nhỏ, nàng không chú ý tới một trái tim thiếu niên tinh tế mẫn cảm của Hoàng đế bệ hạ khi đó.

Liền phiền muộn như vậy, Bạch U bị người trong cung Hoàng Hậu mang tới một chỗ bên hồ nước Ngự Hoa Viên, thật sự thấy được bóng dáng Hoàng đế bệ hạ.

Kỳ thật sau khi nàng tiến cung, chỉ ở ngày định vị phân đó gặp qua hoàng đế một lần.

Lần này lại xem, chỉ thấy hoàng đế một thân áo đen rộng thùng thình, bóng dáng tiêu túc, ngồi ở bên hồ nước. Gió thổi vạt áo, quần áo hắn nhẹ bay, đang chán đến chết mà cho cá ăn. Bên người đứng một chúng nội hoạn, đang nơm nớp lo sợ. Nếu chỉ nhìn bóng dáng, Hoàng đế bệ hạ là thập phần không tồi.

Giữa lúc Bạch U chần chừ, cung nữ bên cạnh đã hướng bên kia thông báo: “Bệ hạ, Bạch tài nhân tới.”

Bên kia nội hoạn đi cùng bệ hạ lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ, hướng bên này nhìn lại, Bạch U từ trong ánh mắt bọn họ nhìn đến thần sắc là: Thật là dũng sĩ.

Hoàng đế bệ hạ giật mình, xoay người, nhìn về hướng bên này.

Hắn quay mặt đi tới! Một khuôn mặt sạch sẽ tuấn lãng, nhìn thần sắc bình tĩnh, không có gì nguy hiểm!

Bạch U căng da đầu đi lên. Nàng cố ý vuốt nhẹ tóc, lộ ra tươi cười mà chính mình cho rằng mỹ lệ nhất. Nàng vặn eo, thần sắc thong dong, nũng nịu đón Hoàng đế bệ hạ đi tới: “Bệ hạ…”

Nàng mới nói hai chữ, còn chưa chuẩn bị tốt diễn màn kịch này như thế nào, đã nhìn đến hoàng đế trông như tiểu bạch kiểm* tuấn tiếu, lười nhác mà liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Người này là ai?”

(*tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm)

Bạch U: “…”

Câu tiếp theo của Hoàng đế: “Xấu như vậy, giết.”

Bạch U hóa đá: “…”

Không phải… Đã nói là chân ái đâu?

Từ từ… Xấu như vậy?!

Bạch U đột nhiên nhanh trí, hiểu ra mấu chốt vấn đề. Không đợi thị vệ tới áp nàng, nàng đã “Thình thịch” quỳ xuống. Nàng quỳ đến quá nhanh nhẹn, làm hoàng đế giật nảy mình, đôi mắt hắn nhẹ trừng một chút.

Liền thấy người xấu xí, đen thật sự có phong cách này đi đến, quỳ trêи mặt đất ra vẻ đáng thương: “Bệ hạ, có lẽ ngài không nhớ rõ thϊế͙p͙ thân, thϊế͙p͙ trước kia từng cùng bệ hạ đọc sách. Chuyện tới hiện giờ, thϊế͙p͙ thân chỉ yêu cầu bệ hạ một việc…”

Hoàng đế phiền lòng, nghĩ thầm lại yêu cầu hắn đừng giết. Hắn cảm thấy kỳ quái, biết rõ hắn là bạo quân, những người này suy nghĩ cái gì?

Không nghĩ tới nữ tử này lại nói: “Cầu bệ hạ cho thϊế͙p͙ thân đổi trang điểm.”

Hoàng đế tự phong bạo quân, chậm rãi nâng mắt, lẳng lặng nhìn xem nữ tử này.