Bọn tỷ muội Lộc gia, vẫn đang chờ Lộc U thấy rõ gương mặt thật của Lộc Trạch.
Sau khi Lộc U cuối cùng cũng hiểu ra, cảm thấy mình bị cấm túc nhất định là do Lộc Trạch nói gì đó trước mặt Lão thái thái, đám tiểu cô nương này mới cảm thấy mỹ mãn, giải thích cho Lộc U.
Mà dưới sự trợ giúp của bọn tỷ muội, Lộc U vô cùng tủi thân thêu một bức kinh Phật, nhờ người đưa cho Lão phu nhân để thể hiện tâm ý của mình. Lộc gia Lão thái thái nhìn đến hiếu tâm của cháu gái, lúc này mới hối hận có lẽ chính mình đã hiểu lầm cháu gái.
Lão thái thái cũng lo Lộc Trạch bị tủi thân.
Kể từ đó, Lộc U được gỡ lệnh cấm, nhưng mà nàng cũng không hoà hợp lại với Thất tiểu thư Lộc Trạch.
Phu nhân Lộc gia Lương thị tới Chùa ở ngoại ô bái phật, cầu nguyện một nhà bình an. Lương thị còn chưa trở về, đã nghe nói nữ nhi bị cấm túc, lập tức vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Nhưng mà chờ Lương thị vào cửa, liền phát hiện nữ nhi của mình đã tự gỡ lệnh cấm.
Lương thị vui mừng không thôi, tiến đến hỏi thăm nữ nhi.
Lộc U nhìn đến mẫu thân của mình tiến vào, vốn dĩ đang chán đến chết ghé vào trên giường đếm cánh hoa, lúc này cũng kích động xuống giường, không kịp xuyên giày đã chạy lại ôm Lương thị.
Lộc U: “Nương!”
Nàng nghiêm túc đánh giá Lương thị, cẩn thận quan sát. Trước đó nàng đã đoán nương trong giấc mộng này sẽ giống như Lương nữ sĩ, người mẹ trong trong hiện thực của mình. Hiện tại nhìn thấy, quả nhiên giống nhau.
Khiến cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Lộc U đoán trong quyển trạch đấu này, cha mình khả năng sẽ không xuất hiện mấy, xuất hiện nhiều lần, hẳn sẽ là Lương phu nhân.
Lộc U có chút cảm khái.
Ở trong hiện thực, Lương nữ sĩ xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, Lộc U đã lâu không gặp mẹ mình. Ngược lại Lương phu nhân ngày đi ngàn dặm trong mộng lại xuất hiện.
Lương thị bị nữ nhi ôm chặt, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một tia dịu dàng. Nữ nhi ôm cổ nàng chặt đến mức nàng sắp thở không nổi, nàng tức giận đẩy Lộc U ra.
Nhìn thấy bởi nữ nhi nâng cánh tay mà tay áo chảy xuống, trên cánh tay tinh tế trắng nõn, có một vết chu sa tròn đỏ tươi.
Đây là “Thủ cung sa”*.
(*thủ cung sa: con gái TQ thời xưa hay có cái này để xác định trinh tiết)
Lương thị giận nữ nhi liếc mắt một cái, sửa sang lại tay áo cho nữ nhi rồi lôi kéo Lộc U ngồi xuống: “Còn ra thể thống gì? Nghe nói chính ngươi khiến Tổ mẫu gỡ lệnh cấm túc, ta còn tưởng rằng ngươi trưởng thành. Bây giờ lại giống như tiểu hài tử vậy.”
Lúc sau blah blah, Lương thị nói một đống lớn, là thuật nói chuyện thường thấy của bà bà mụ mụ trong văn trạch đấu. Dù sao cũng là cô nương này không thành thật, cô nương kia có tâm cơ. Nha hoàn nào là người một nhà, nha hoàn nào là tay trong.
Lộc U nghe tai phải, ra tai trái. Nàng cười tủm tỉm, không để mấy cái này ở trong lòng.
Lộc U ngắt lời thuật nói chuyện tương xứng trong văn trạch đấu của nương nàng, hỏi: “Nương ở lại chùa lâu như vậy, là muốn cầu cái gì?”
Lương thị lộ ra tươi cười từ ái, nhìn nàng: “Tự nhiên là vì U U của ta cầu một đoạn nhân duyên tốt đẹp.”
Lộc U: “A…”
Nhân duyên tốt đẹp trong nguyên tác của nữ chủ là một vị Trạng Nguyên lang, hình như chính là mụ mụ nàng cố tình kéo về vì nàng.
Nhưng mà hiện tại Lộc U sợ Trạng Nguyên lang sẽ chết vào trong tay thứ muội của nàng.
Lộc U làm nũng ôm lấy mẫu thân nói: “Nương, nữ nhi còn nhỏ, không muốn gả chồng đâu!”
Lương thị hừ lạnh một tiếng, nghe nàng nói thế liền thầm hận.
Lương thị: “Tổ mẫu ngươi đau lòng Thất muội muội kia của ngươi, cái gì tốt cũng để lại cho Thất muội muội kia của ngươi. Nếu không phải có Tổ mẫu ngươi bảo vệ, ta đã sớm đuổi con nhãi kia ra khỏi Lộc gia. Nhưng Tổ mẫu ngươi hẳn là già rồi hồ đồ, ngày thường đều thương Thất muội muội kia của ngươi, hiện giờ con nhãi kia đã lớn như vậy, Tổ mẫu ngươi lại không bàn chuyện thông gia cho nàng ta.”
Trong mắt Lộc U lộ ra hoảng sợ.
Ý nương nàng sẽ không phải là vui sướng khi người gặp họa vì Lộc Trạch không gả đi được đâu phải không?
Sao Lộc Trạch có thể gả chồng?
Không. Từ lời này nghe ra, dường như Lão thái thái Lộc gia đã biết thân phận thật sự của Lộc Trạch, cho nên mới không làm mai cho Lộc Trạch.
Lộc U nghe cái này liền tò mò muốn chết: Rốt cuộc Lộc Trạch có thân phận ghê gớm đến mức nào, mới phải nam giả nữ trang lớn lên ở Lộc gia?
Chính Lộc Trạch khẳng định biết.
Nhưng mà Lộc Trạch có thói hư tật xấu, hắn sẽ không dễ dàng nói thật cho Lộc U.
Lúc Lộc U đang suy nghĩ sâu xa, Lương phu nhân còn đang dào dạt đắc ý: “Cho nên, nương phải tìm cho ngươi một cửa nhân duyên tốt, để ngươi vững vàng đè các nữ hài nhi khác của Lộc gia một đầu. Dựa vào dòng dõi Lộc gia chúng ta, không cầu nhân duyên với thế gia hiển hách nhất, cũng muốn cầu một chỗ ngày sau hiển quý.”
Lộc U: “Nương, ta thật sự muốn ở lại bên cạnh ngươi, không nghĩ sớm gả chồng!”
Lương thị nhìn nàng chăm chú.
Lương thị nhíu mày nghiêm túc: “Lộc bảo, có phải ngươi đã thích nam nhân nào không? Biểu ca kia của ngươi sao? Nương sẽ không gả ngươi cho hắn.”
Lộc U ngượng ngùng: “Chỉ là ta luyến tiếc tỷ muội trong nhà…”
Lương phu nhân chăm chú nhìn nàng thật sâu.
Dưới cái nhìn tử vong chăm chú của mẫu thân, Lộc U không nói được nữa, nàng yên lặng thu mấy lời rắm thối của mình lại.
Lúc này Lương thị mới vừa lòng.
—
Gia tộc Lộc gia tụ hội.
Các trưởng bối ngồi một bàn, các tiểu cô nương tuổi trẻ một bàn, nhóm tiểu công tử một bàn.
Khi Lộc U bị các cô nương ân cần mời đến bữa tiệc, nhìn đến bàn tiệc của các tiểu cô nương này được sắp xếp ở trong đình hóng gió giữa hồ. Lúc này bàn tiệc trống không, chỉ có một mình Lộc Trạch, kiên cường ngồi bên bàn tiệc.
Chợt liếc mắt nhìn lại, sống lưng Lộc Trạch thẳng thắn, khuôn mặt diễm lệ, lại cô đơn lẻ loi, u u oán oán, chỉ một mình nàng ngồi, các tiểu cô nương khác cũng không ai để ý đến hắn.
Quả nhiên là một đóa tiểu bạch liên quật cường đã trải qua thời gian mài giũa.
Các tiểu cô nương Lộc gia đều nói nữ ngoại thất này có tật xấu.
Cả ngày Lộc Trạch cũng không để ý tới ai, vô cùng không hợp đàn, còn đối nghịch với Lộc đại tiểu thư Lộc U, quả thực là chứng thực cái danh “Có tật xấu”.
Chỉ tới khi Lộc U tới bên bàn tiệc, Lộc Trạch mới nhấc lên mí mắt cao quý lãnh diễm của hắn, hướng về bên này liếc mắt một cái.
Lộc Trạch hơi hơi mỉm cười với nàng, giơ lên chén rượu.
Lộc U xụ mặt.
Nàng nhớ rõ ràng nhân thiết của chính mình từ diễn thành thật — trong hiểu biết của Đại tiểu thư Lộc gia, Thất muội muội này khẳng định lấy oán trả ơn, ở trước mặt lão phu nhân nói bậy về Đại tiểu thư, mới hại Đại tiểu thư bị cấm túc.
Lộc U liền lạnh lùng: “Hừ!”
Lộc Trạch ngơ ngẩn: “…”
Bị một tiếng “hừ” phát ra từ trong lỗ mũi của nàng kia làm cho mê mang.
Mà ngay sau đó Lộc U mới phản ứng lại: … Vừa không cẩn thận, quá mức trầm mê vào nhân thiết.
Lộc U ngượng ngùng ngồi xuống.
Sau đó phát hiện đám tiểu cô nương này, quả thực quá chơi xấu.
Các nàng nhìn ra Lộc U và Lộc Trạch không hợp nhau, liền vừa hi hi ha ha vừa tự mình chọn chỗ ngồi xong, chờ Lộc U vừa quay đầu lại, liền phát hiện chỉ còn lại vị trí bên cạnh Lộc Trạch còn chỗ ngồi.
Lộc U:… Bọn muội muội thật không bớt lo.
Lại không biết quan hệ thật giữa nàng và Lộc Trạch.
Lộc U biết nghe lời phải, ngồi xuống bên cạnh Lộc Trạch. Hơn nữa chào hỏi Lộc Trạch, Lộc U nhẹ nhàng đẩy bả vai lão công nàng một cái.
Kết quả nghe được một tiếng kinh hô của Lộc Trạch.
Tay Lộc U còn đặt ở trên vai Lộc Trạch: “…?”
Lộc Trạch kinh hô hấp dẫn lực chú ý của tất cả nữ hài tử trên bàn.
Mà dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lộc Trạch ai oán lại tủi thân ngửa đầu, hắn lui lại bả vai bị Lộc U đụng tới về phía sau, dáng vẻ khiếp sợ ủy khuất kia, chỉ thiếu uống nước mắt mà khóc.
Lộc Trạch thất vọng khổ sở: “Đại tỷ tỷ, vì sao ngươi lại đẩy ta?”
Lộc U: “…”
Nàng chỉ chạm vào bả vai lão công nàng một xíu thôi mà!
Lộc Trạch u oán nói: “Ta biết đại tỷ tỷ trách ta, nhưng mà chuyện Tổ mẫu không phải ta nói. Ta có ý tốt muốn bồi tội với đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ ngươi lại…”
Hắn ai oán thở dài, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn tội nhân thiên cổ: “Quả nhiên ngươi chán ghét ta.”
Lộc U bị thao tác bỉ ổi của hắn, làm cho vô cùng mê hoặc.
Chịu đựng ánh mắt khác nhau ở chung quanh, Lộc U cúi đầu, duỗi tay liền bóp chặt thịt trên mặt Lộc Trạch, cười hì hì túm túm: “Thất muội muội, ngươi lại nghịch ngợm rồi.”
Lộc Trạch: “…”
Đổi lại hắn cứng đờ.
Nghĩ một đại nam nhân như hắn lại bị túm mặt trước mặt mọi người, còn không thể phản kháng, tâm tình Lộc Trạch không quá mỹ diệu.
Mắt hắn lạnh lẽo nhìn Lộc U ngồi xuống.
—
Trong bữa tiệc các tỷ muội giao tế.
Lộc Trạch một ly tiếp một ly mà uống rượu. Rượu trên bàn bên này của các nữ hài tử đều là rượu trái cây, không nặng mấy, Lộc Trạch uống như uống nước.
Kiểu uống dũng cảm kia của hắn, làm nữ hài tử ở chung quanh khinh bỉ.
Nghĩ “Bàn Cổ” này không riêng vóc dáng quá cao, còn có thể uống như vậy, về sau khẳng định không gả nổi.
Từ trên người Lộc Trạch mọi người tìm được cảm giác về sự ưu việt, tươi cười trở nên chân thành rất nhiều.
Mà Lộc U thì đang cắn hạt dưa, nghe các nàng trong tối ngoài sáng trào phúng lẫn nhau, đào hố* cho nhau.
(*đào hố: tìm cách lừa nhau)
Qua đã lâu, thân mình Lộc U chậm rãi nghiêng về hướng Lộc Trạch. Trán nàng chống lên bả vai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có thể nghe hiểu các nàng đang so đo cái gì không?”
Lộc Trạch liếc nàng một cái, thấy tính cách nàng tùy tiện, quả nhiên đã quên hai người hẳn là đang trong trạng thái nhìn nhau không thuận mắt. Mặt nàng nghiêng về phía mình, lông mi run run chớp động, ánh mắt trong suốt tràn ngập tò mò.
Ánh mắt Lộc Trạch trở nên dịu dàng.
Hắn yêu nhất tính tình hiền hoà không mang thù này của lão bà hắn.
Lộc Trạch nhỏ giọng: “Ta cũng nghe không hiểu các nàng đang so đo cái gì.”
Lộc U sửng sốt.
Sau đó sầu.
Nàng nói: “Ta đều nghe không hiểu các nàng đang cãi nhau cái gì, sao ta có thể tiếp tục tồn tại trong truyện trạch đấu này?”
Lộc Trạch không quá thành tâm dùng chính mình để khích lệ nàng: “Ta thậm chí không nhớ được tên các tiểu cô nương này.”
Lộc U nhấp môi cười.
Nàng tìm được tự tin, ngửa mặt chớp mắt với lão công nàng: “Ta nhớ đấy!”
Lộc Trạch cúi mắt nhìn nàng, đuôi mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng cắn câu.
Hắn yêu sắc mặt đáng yêu này của nàng, liền nhịn không được buông chén rượu trong tay xuống, hai bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên. Lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ mặt nàng, Lộc Trạch dịu dàng: “Ta muốn hôn ngươi.”
Lộc U: “…?!”
Nàng lập tức trừng lớn mắt.
Nhiều tỷ muội như vậy!
Nàng căng thẳng muốn trốn về phía sau, nhưng mà Lộc Trạch lại không phải nữ hài tử thật sự, tay hắn nâng mặt nàng, tay nàng túm chặt cổ tay hắn, làm thế nào cũng kéo không ra.
Mặt Lộc U đỏ lên, ánh mắt mơ hồ.
Nàng lập tức nói lắp: “Hiện, hiện, hiện tại?”
Từ yết hầu Lộc Trạch hừ ra một tiếng: “Ừ.”
Lộc U đỏ mặt nói: “Ngươi kiềm chế một chút thú tính dơ bẩn kia của ngươi đi.”
Lộc Trạch khó xử nói: “Chỉ sợ không kiềm chế được.”
Lộc U vội.
Nàng nhỏ giọng gào: “Ngươi không thể nghẹn lại sao?”
Lộc Trạch: “Ngươi muốn hắt xì, ngươi có thể nghẹn lại?”
Lộc U nghĩ thầm này có cái gì không thể!
Nhưng mà nàng nhìn ánh mắt Lộc Trạch, áp lực trong lòng nàng liền rất lớn.
Nàng rất rõ ràng ý tứ trong ánh mắt này của Lộc Trạch.
Trong lòng nàng phức tạp.
Đã vui mừng lão công nàng tùy thời tùy chỗ động dục vì nàng, lại phiền não lão công nàng tùy thời tùy chỗ động dục với nàng.
—
Ánh đèn dầu giao nhau, trong đình hóng gió giữa hồ, các tiểu cô nương cười vui không dứt.
Lộc Trạch nâng mặt Lộc U.
Lộc Trạch cúi đầu, Lộc U nỗ lực lui về phía sau.
Lộc U: “Ngươi phải để ý thanh danh của ta, ngươi không thể như vậy.”
Lộc Trạch nói: “Để ta ngẫm lại biện pháp.”
Lộc Trạch trầm ngâm.
Hắn nói: “Hiện tại là thời tiết tháng tám.”
Lộc U: “Rồi sao?”
Lộc Trạch: “Ngươi biết bơi không?”
Lộc U tự hào nói: “Ba mẹ ta từ nhỏ đã mời huấn luyện viên quốc gia về dạy ta bơi lội…”
Sau đó nàng cảnh giác: “Nhưng ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Lộc Trạch trầm tư: “Thời tiết tháng tám, ngươi còn biết bơi, dù cho rơi xuống nước cũng sẽ không sinh bệnh.”
Lộc U có dự cảm không tốt.
Nàng yên lặng lay tay Lộc Trạch, muốn chạy thoát dưới bàn tay hắn.
Lộc Trạch cười.
Hắn như nàng mong muốn, buông mặt nàng ra. Nhưng mà tay Lộc Trạch nhẹ nhàng đẩy vai Lộc U một cái, Lộc U bị hắn đẩy, đẩy xuống nước.
“Bùm —” tiếng rơi xuống nước thật lớn quấy nhiễu mọi người trong bữa tiệc.
Mà sắc mặt Lộc Trạch bỗng nhiên thảm bại, hoảng sợ nói: “Không được, đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ rơi xuống nước!”
Không đợi mọi người làm ra phản ứng, Lộc Trạch đã đứng dậy, “Bùm bùm” nhảy xuống nước.
Mọi người: “…”
Trợn mắt há hốc mồm.
Qua thật lâu mới phản ứng lại đây: “Không được, người tới! Mau tới! Đại tiểu thư cùng Thất tiểu thư rơi xuống nước!”
Mà lời nói truyền tới bàn Lão phu nhân cùng Lương phu nhân, đã thành: “Đại tiểu thư đánh nhau với Thất tiểu thư, cùng nhau rơi xuống nước!”
—
Đệt!
Lộc U bị Lộc Trạch đẩy xuống nước, mắng to ở trong lòng: Ta xxx mười tám đời tổ tông nhà ngươi! Bồ cẩu ngươi không phải người!
Nàng tức muốn hộc máu, sắc mặt xanh mét. Mà đúng là lúc nổi trận lôi đình, một bàn tay duỗi tới, khống chế gáy nàng. Lộc U ở dưới nước, thân mình bị xoay chuyển, nàng thấy được mặt Lộc Trạch.
Dưới gợn nước mênh mông, váy áo bọn họ bồng bềnh bay lượn, cuốn lấy nhau.
Khuôn mặt Lộc Trạch dịu dàng, lông mi vừa dài vừa dầy, đôi mắt sáng ngời. Hắn dịu dàng nhìn nàng.
Hắn nâng gáy nàng, dán môi lên.
Cùng nàng hôn môi ở dưới nước.
—
Lục bình, lá sen, gợn sóng, cỏ nước.
Đôi môi mềm mại, hơi thở róc rách, thế giới làm người say mê.
Váy áo mở ra như bay múa, tóc dài cũng tản ra như cỏ nước đen nhánh.
Chỉ có hai gương mặt tinh xảo dán lấy nhau.
Làm người quyến luyến tới gần!
Hồi lâu không có kích thích!
Lưng Lộc U nổi lên cảm giác run rẩy, nàng căng thẳng đến toàn thân đều cứng lại.
Má nàng nhiễm rặng mây đỏ, môi nàng trở nên đỏ tươi. Nàng trầm mê quyến luyến, chăm chú nhìn Lộc Trạch ở dưới nước.
—
Lộc U làm ra vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng đẩy Lộc Trạch một cái.
Lộc Trạch bị nàng đẩy ra.
Lộc U: “???”
Nàng trơ mắt nhìn mới đẩy một cái như vậy, Lộc Trạch đã thật sự bị nàng đẩy ra?!
Lộc U mê hoặc.
Nàng là đại lực sĩ ghê gớm đến mức nào, mới có thể đẩy lão công nàng ra?
Sau đó thấy thân hình Lộc Trạch bị vạt áo tung bay vây quanh, thấy bọt khí ùng ục bay về phía trước, Lộc U sửng sốt nửa ngày, phản ứng lại đây —
Lộc Trạch không biết bơi!
—
Mụ mụ ơi!
Đây là loại tình yêu kỳ quái có một không hai gì!
Một cẩu nam nhân không biết bơi vì có thể hôn nàng một cái, lôi kéo nàng nhảy cầu!
—
Sắc mặt Lộc U xanh mét, chui khỏi mặt nước hô hấp một hơi trước, rồi lại chui vào dưới nước, bơi về hướng Lộc Trạch đã nhắm mắt lại, ôm lấy eo Lộc Trạch.
Vì có thể hôn nàng một cái, đến mệnh hắn cũng từ bỏ.
Đây rốt cuộc là háo sắc, hay là yêu nàng!
Lộc U vẫn không hiểu được.
Vốn dĩ đang diễn cảnh hôn môi dưới nước thật đẹp, lại bị bắt qua loa xong việc như thế.
Các tiểu thư Lộc gia ở rìa hồ nước ríu rít, xem người hầu nhảy xuống nước đi cứu người. Không đợi bọn họ có thành quả, liền thấy Lộc U ôm Lộc Trạch hôn mê, vô cùng bi phẫn chui ra từ dưới nước.
Lộc U tức khóc muốn: “Mang ta cùng Thất tiểu thư đi tắm rửa!”
Nàng đột nhiên nhớ tới thân phận nam nhi của lão công nàng, vẫn là một bí mật ở Lộc gia.
Nàng lại cúi đầu trừng mắt thiếu niên dựa vào trên vai nàng một cái, hôn mê đến vô cùng yên tâm, nổi giận đùng đùng nói: “Mang Thất tiểu thư tới sân của ta, ta cùng hắn tắm!”
Trận tắm uyên ương đầu tiên, lại phải cống hiến cho loại tình cảnh này.
Lộc U không cam lòng.