Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 57: Hoa xương rồng




Chưa tới hai ngày sau Đức phi truyền Nhan Tử La vào cung, bởi vì tiểu quỷ Khuynh Thành hai hôm nay lại lên cơn sốt. Nhan Tử La qua quýt mang theo vài thứ, không quên hai chậu hoa.

Cơn sốt của tiểu quỷ Khuynh Thành đã lui, khi Nhan Tử La tới con bé còn đang ngủ. Tỉnh dậy thấy Nhan Tử La, con bé bèn nước mắt lưng tròng gọi “Ngạch nương”, sau đó nước mắt nước mũi cọ hết vào người nàng.

Ở trong cung hai ngày, tiểu quỷ đã hoạt bát nhảy nhót trở lại, Nhan Tử La nhân lúc rảnh rỗi mang chậu hoa ra ngoài. Nhìn thấy tiểu viện của Lương phi phía trước, nàng rảo bước nhanh hơn, không muốn nhưng chậu hoa ngày bị đóng đóng thành băng cứng mang tặng cho người ta. Đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói: “Đứng yên, ngươi đã bị bao vây, mau hạ vũ khí đầu hàng!”. Nhan Tử La quay lại nhìn, thì ra là tiểu quỷ Thập bát, lúc này cậu ta đang nắm trong tay một nắm tuyết lớn nhìn nàng. Nhan Tử La vội cười, nói: “Tiểu quỷ, học nhanh đấy, có điều giờ ta phải mang đồ đi tặng, lát nữa sẽ chơi với đệ”, vừa nói vừa bước về phía trước. Dận Giới liền chạy lại, “Đệ đi cùng Nhan tỷ tỷ”.

Đến cửa tiểu viện, tiểu quỷ Dận Giới nhìn thấy Dận Tự, Dận Ngã đều đang ở trong đó, cậu ta từ trước tới nay vẫn thích Bát ca, liền định len qua người Nhan Tử La vào trước. Không ngời tiểu quỷ này hấp tấp, liền đâm vào Nhan Tử La, va chạm bất ngời khiến Nhan Tử La loạng choạng, chậu hoa trong tay bay lên. Nhan Tử La nhanh nhẹn lao về phía trước đỡ được chậu hoa trước khi nó rơi xuống đất.

“Hả!”, Nhan Tử La nhìn tay kêu lên thất thanh. Đáng chết, chậu hoa lại lao đầu rơi xuống, tại sao lại có cái thứ gọi là lực hấp dẫn của trái đất gì gì đó chứ? Hai tay nàng giờ đang túm chặt… cây xương rồng. Biến cố này xảy ra quá đột ngột, khi tất cả mọi người có mặt ở hiện trường phản ứng lại được, Nhan Tử La đã đang la bai bài. Dận Tử vội vàng đi tới, đặt hai chậu hoa xuống đất, đỡ nàng đứng dậy. Nhìn nhìn bộ mặt nhăn nhó méo mó biến dạng vì đau của nàng, Dận Tử điềm đạm nói “Thứ gì mà tới mức phải làm thế”. Nhan Tử La chìa hai bàn tay ra trước mặt muốn khóc mà không khóc ra nước mắt, giờ thì nàng có biệt danh phụ là “Tiên nhân chưởng” được rồi, nhìn từng chiếc gai cắm trên đó sao nhức mắt là sao. Dận Tử kéo nàng vào trong phòng, lệnh cho đám cung nữ mang thuốc bôi ra.

Lương phi đích thân cầm tay Nhan Tử La để nhổ gai, “Đau không. Cố chịu một chút, lát nữa bôi thuốc là khỏi ngay thôi”.

“Không thấy đau nữa ạ, nương nương.” Nhan Tử La nhắm mắt lại, mỗi lần một chiếc gai được rút ra, khóe miệng nàng lại giật lên một cái.

“Con bé này, sao lại không cẩn thận thế chứ?”, Lương phi đau lòng.

“Lương phi nương nương, là con không cẩn thẫn đã va vào Nhan tỷ tỷ”, Dận Giới chủ động nhận lỗi, nhìn nhìn Nhan Tử La hỏi, “Nhan tỷ tỷ, đau lắm phải không?”.

“Hay là để ta đâm đệ một cái thử xem”, Nhan Tử La nghiến răng nghiếng lợi nói.

“Thôi đệ sai rồi, Nhan tỷ tỷ” Dận Giới rất biết đùa.

Khi đã rút được hết gai ra, bôi thuốc, Nhan Tử La nhìn những đốm hồng hồng trên tay mình, giống như bị phát ban, trong kinh chết đi đước.

“Mu bàn tay là bị bỏng phải không?” Lương phi đang nhìn mu bàn tay nàng, Nhan Tử La cười nói, “Nương nương người cũng nhận ra ạ? Nô tỳ còn tưởng đã khỏi rồi cơ”. nàng tự mình chìa tay ra phía trước ngắm nghía kĩ mới thấy đúng là chỗ đó vừa lên da non, sau đó liền nhảy xuống đi tìm hai chậm hoa, kết quả nhìn lên bàn lập tức vẻ mặt đau lòng vô hạn. “Hỏng rồi, hoa bị giập rồi. Gai cũng không còn nữa, thành quả cầu thịt rồi”. Nhan Tử La quay qua nhìn Dận Giới, “Đệ phải đền hoa cho ta, vì đệ nên mới thành thế này”.

“Nhan tỷ tỷ, sao tỷ lại trồng thứ hoa xấu xí ấy?” Dận Giới nhìn nhìn cây xương rồng không có gai.

“Cần đệ lo chắc, dù sao đệ phải nhớ là đền hoa cho ta đấy. Ừm, đền thẳng cho nương nương là được rồi”, Nhan Tử La nói.

“Nhưng, Nhan tỷ tỷ, chậu hoa của tỷ rất đẹp, có thể tặng đệ một cái không?” Dận Giới cầm chậu hoa hình con lợn màu hồng lên thích thú không chịu bỏ xuống.

“Khi nào đệ đến nhà Tứ ca chơi rồi tự mình chọn được không hả?”, Nhan Tử La đáp, đây là mang tặng cho Lương phi, làm sao có thể tùy tiện chuyển nhượng. Tiểu quỷ Dận Giới vui mừng hớn hở đồng ý.

“Hai con phải đi gặp Hoàng thượng mà, còn chưa đi đi?” Lương phi nhìn Dận Tự, Dận Ngã. Hai người đứng dậy cáo lui, Nhan Tử La và tiểu quỷ Dận Giới ở lại chơi một lúc rồi mới đi.

Vì Khuynh Thành đã khỏi ốm, Nhan Tử La liền bị Dận Chân đưa về, chàng càng ngày càng cảm thấy nhốt nàng trong phủ là hành động thông minh nhất.

Bị giam mấy ngày trong phủ, Nhan Tử La thực sự khó chịu vô cùng, nghĩ sắp đến sinh nhật mình rồi, năm ngoái còn hứa chắc như định đóng cột là sẽ đón sinh nhật cùng My Liễm Diễm, phải nghĩ cách để chuồn ra ngoài mới được. Nhan Tử La len lén lên kế hoạch rất nhiều ngày, vừa uy hiếp vừa dỗ dành để có được một bộ y phụ mà bọn người dưới trong phủ vẫn thường mặc. Sáng hôm đó Dận Chân vừa ra khỏi cửa, Nhan Tử La cũng len lén chuồn ra, quay đầu lại nhìn cánh cổng lớn, tâm trạng vui sướng, xem ra trốn cũng dễ dàng đấy chứ, trước kia gan mình đúng là Dận Chân dọa cho biến thành nhỏ xíu, sau này có thể thường xuyên trốn ra ngoài rồi, càng tiện.

Đến nơi, Lan Quế phường còn chưa mở cửa đón khách. Nhan Tử La khe khẽ chạy thẳng lên tầng ba, cố ý nén giọng nói: “Bà chủ My có ở đó không?”. Bên trong vọng ra tiếng xô bàn xô ghế, sau đó cửa mở, My Liễm Diễm xuân sắc ngời ngời đứng trước cửa nhìn nàng, “Tôi còn tưởng cô chết rồi cơ? Này, không phải cô bị bỏ rơi rồi mới chạy tới chỗ tôi đấy chứ?”. My Liễm Diễm cố ý nhìn nàng từ trên xuống dưới. “ Mồm quạ đen, tôi phải mạo hiểm lắm mới có thể trốn ra ngoài gặp cô đấy” Nhan Tử La tự ý len qua người My Liễm Diễm đi vào trong khuê phòng của nàng ta.

“Là tối thăm tôi hay là vì buồn chán quá đấy?”, My Liễm Diễm đóng cửa lại. lưng dựa vào cửa cười hỏi.

“Này, đừng đứng dựa vào đó mà bán nụ cười nữa, mau tới đây nói chuyện với tôi đi. Tôi đang buồn chán đến chết mất.” Nhan Tử La tự rót nước uống một hớp lớn, “Hôm nay là sinh nhật của tôi, cô phải tăng tôi quà chứ?”.

“Thì ra là muốn quà của tôi?” My Liễm Diễm bĩu bĩu môi, cầm một cái hộp nhỏ được làm rất tinh tế đẹp đẽ đưa cho Nhan Tử La, “Này, nội y Prada, tôi còn không nỡ dùng”, rồi nhìn nàng cười yêu mị.

Nhan Tử La nhìn My Liễm Diễm, “Cô muốn tôi đùa với hắn sao?”.

“Có gì mà không được? Dù sao đó cũng là người đàn ông của cô” My Liễm Diễm cười gain tà.

“Thôi đi, đợi bao giờ cô về với Bát gia thì mang chỗ lứa này ra mà dùng.” Nhan Tử La nghĩ đến khuôn mặt của Dận Chân, nếu nàng mặc thứ này lên người không biết mặt chàng sẽ tối tới mức nào nữa.

“Vớ vẩn, cầm lấy. Tin tôi đi, thứ này đối với đàn ông ở bất kì thời đại nào cũng thế thôi. Hơn nữa…”, nàng ta cố ý nhìn nhìn ngực của Nhan Tử La, “Cô không phải muốn sớm trở thành bã đậu phụ đấy chứ?”.

Nhan Tử La đảo đảo mắt, “Được, tôi nhận”.

Nhân lúc My Liễm Diễm chải đầu trang điểm, Nhan Tử La chạy vào bếp tự làm cho mình một cái bánh, phết một lớp kem dầy, rồi viết lên trên: “Chúc mừng sinh nhật Nhan Nhan”. Trước kia mẹ mua bánh ga tô đều viết như thế.

My Liễm Diễm gọi tất cả cô nương trong phường xuống lầu chúc mừng sinh nhật Nhan Tử La, các loại hoa quả, rượu, bánh ngọt bày trên bàn, phải ngồi kín cả bả bàn. Kết quả ăn xong, uống xong. lại tiến hành hội diễn văn nghệ quy mô lớn, các cô nương hoặc hát hoặc múa để chúc mừng sinh nhật Nhan Tử La, rồi lần lượt chúc rượu nàng, Nhan Tử La ly nào cũng uống cạn một cách hiển nhiên. My Liễm Diễm bảo người bê bánh ga tô ra, cắm nến lên, kéo Nhan Tử La lại nói: “Mau ước đi rồi thổi nến”.

Nhan Tử La miễn cưỡng ngồi xuống, hai tay chắp trước ngực mắt nhắm nghiền. Một lúc sau mở mắt ra, nhưng lại không nghe thấy tiếng hoan hô vỗ tay, ngược lại người nào người nấy như biến thành tượng đá. Nhan Tử La tự thổi nến, sau đó nhìn quanh một vòng, phát hiện có một bức tượng nam nhân đứng ở trước cửa. Mắt mở to hết cỡ, nàng lập tực vui vẻ cười, loạng choạng đi về phía ấy, vòng hai tay ôm lấy cổ “tương nam” kia, giống như con mèo, còn gục đầu vào lòng người ấy. Người ấy cẩn thận choàng áo khoác ngoài cho nàng, sau đó bế thốc nàng lên đi ra ngoài. Nhan Tử La vui vẻ cười, quên cả ăn bánh ga tô.

Dận Chân nhìn Nhan Tử La trong lòng, miệng vẫn tủm tỉm cười, lại thấy tới tận lúc này mà nàng vẫn chưa chịu buông tay, cơn giận trong lòng cũng dần tiêu tan. Tan triều quay về không thấy nàng đâu, lại thấy ánh mắt lén lén lút lút lẩn tránh cảu đám a hoàn, chàng liền biết ngay là nàng đã trốn ra ngoài rồi, cơn giận trong lòng bắt đầu bốc lên. Nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng khi thấy mình, lấy từ trong tay áo ra một chiếc nhẫn ngọc màu đỏ nhẹ nhàng đeo vào tay nàng. Nhan Tử La vội giơ tay lên nhìn nhìn, cười hỏi: “Nhẫn kết hôn? Bao nhiêu tiền thế? Có hóa đơn không?”.

Sau đó lại tự động vòng tay lên ôm cổ người ta, mặt còn dụi dụi vào ngực người ta một cách thoải mái, lẩm bẩm nói:” Bị bệnh hoang tưởng rồi, sao lại có giấc mơ này? Dận Chân, vừa rồi thiếp ước, nếu chàng nhớ sinh nhật của thiếp, thiếp sẽ không băn khoăn về việc chàng có nhiều vợ như thế nữa. Ha ha, thiếp sẽ miễn cưỡng yêu chàng một chút. Ông trời đúng là biết nịnh nọt, mình ước nhiều như thế mà cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ có mỗi cái này… khốn khiếp mà!”, sau đó thì ngủ mất, còn lại chính chủ được người ta thổ lột tấm lòng vẻ mặt kinh ngạc mừng vui. Xem ra sau này nếu muống nghe lời nói thật lòng của nàng thì phải chuốc cho nàng uống say mới được.

Trời sắp tối Nhan Tử La mới tỉnh dậy, rất lạ khi thấy mình đang nằm trong chăn của mình, ai đã đưa nàng về đây? Nàng mơ màng ngồi dậy, gọi một tiếng: “Bách Hợp, ta khát quá”. Bách Hợp rót trà, Nhan Tử La giơ tay đón, đột nhiên mắt mở to, sau đó giơ tay ra trước mặt, cử động đầu ngón tay. Nàng nhớ buổi sáng không đeo thứ này mà?

“Ngươi đeo cho ta đấy à?”, Nhan Tử La hỏi Bách Hợp. Bách Hợp lắc lắc đầu nói: “Chủ nhân, người không có nhẫn huyết ngọc”.

Nhan Tử La đột nhiên hỏi: “Là ai đã tặng cho ta?”, lòng có linh cảm xấu.

“Tứ gia đưa người về, người ngủ suốt cho tới tận bây giờ, Tứ gia nói tối nay đợi người tới cùng dùng cơm”, Bách Hợp cười đáp. Khi Tứ gia bế chủ nhân vào nhà, đám a hoàn bọn họ ai ai cũng kinh ngạc, họ rất hiếm khi thấy bộ dạng dịu dàng như thế của Tứ gia.

“Không phải chứ?” Nhan Tử La đập đầu xuống gối, kéo chăn trùm kín đầu, thế chẳng phải bị chàng bắt tại trận ư? Hỏng rồi hỏng rồi, lần này không biết sẽ phạt nàng thế nào đây? Liệu có đến nỗi không cho nàng bước chân ra khỏi cửa tiểu viện không? Không biết đào đường hầm mất bao lâu nhỉ?

“Chủ nhân, người đừng buồn nữa.” Bách Hợp định kéo chăn, nàng lại nghe thấy giọng nói buồn bã vọng ra, “Dù sao cũng sẽ bị phạt, cứ để ta chết ngạt đi”. Đà điểu kiên quyết dùng cát ép chết bản thân.

“Ai nói là muốn phạt nàng?” Một giọng nói bay vào trong chăn.

“Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đại gia nhà ngươi nói không chừng đã đi làm lồng để ném ta vào trong ấy rồi. Bách Hợp, hay là ngươi dùng gậy đánh ngất ta đi, tốt nhất là đánh cho ta thành kẻ ngớ ngẩn chẳng còn nhớ gì nữa ấy”, trong chăn vẫn vọng ra giọng nghèn nghẹt. Một lúc sau, trong chăn không còn động tĩnh gì. Dận Chân kéo chăn ra chỉ thấy mặt Nhan Tử La do hơi rượu lại thêm việc thiếu khí đã đỏ bừng bừng, sau đó chàng cười vui vẻ.

“Để ta nghĩ một lát, đề nghị của nàng cũng không tồi đâu”, Dận Chân nói. Nhan Tử La cười khan hai tiếng, yếu ớt hỏi: “Ý chàng là nói tới việc nào?”.

“Đều hay cả”, Dận Chân đáp, bộ dạng thành khẩn.

Nhan Tử La cúi đầu “ô” một tiếng, sau đó bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng của mình khi bị nhốt trong lồng, rồi sau đó lại nghĩ đến đại tinh tinh của Châu Phi, vậy nàng có cần phải ngồi xổm tron góc lòng ăn chuối tiêu không? Nhưng như thế thì đi vệ sinh thế nào đây?

“Sao nàng có thể coi lời ta như gió thoảng qua tai thế”, Dận Chân nhản nhã ngồi uống trà, giọng hỏi chắc nịch.

“Không phải, tuyệt đối không phải. Thiếp đều khắc cốt nghi tâm.” Chỉ thiếu nước viết thành biễu ngữ ngày ngày đọc thuộc lòng trước khi ăn cơm thôi.

“Ồ, vậy ta có nói với nàng là không được ra khòi phủ không?” Dận Chân vẫn ung dung.

“Dạ? À! Phải, thiếp nhớ rồi. Nhưng… nhưng… Nuốt lời không phải là hành vi của người quân tử.” Nhan Tử La từ từ kéo chăn ôm vào lòng, vị đại gia này lại nói kiểu ấy rồi, nghe đúng là rất lạnh, vẫn nên ôm chăn để ủ ấm cho mình thì hơn.

“Ừm, biết điều này cũng rất tốt. Nàng nói xem, ta nên phạt nàng hay phạt My Liễm Diễm đây?”, Dận Chân nhìn Nhan Tử La hỏi.

“… Phạt thiếp là được rồi, dù sao nàng ta cũng là bị thiếp làm liên lụy, chàng hãy tha cho nàng ta đi”, Nhan Tử La vội vàng nói. Nàng là người trượng nghĩa mà.

“Được, để ta nghĩ xem nên phạt nàng thế nào.” Đặt chén xuống, bộ dạng Dận Chân như đang đăm chiêu suy nghĩ, Nhan Tử La len lén liếc nhìn chàng. Nhưng, chẳng thấy được điều gì, một tời giấy trắng, nhìn ra được hình ảnh hai chiều, ba chiều là điều không thể! Cho dù có nhìn lồi cả mắt ra cũng vô ích thôi.

“Thật sự chẳng có cách nào.” Dận Chân nghĩ hồi lâu mới nói, “Nàng nói xem nên làm thế nào?”.

“Dạ?” Cơ mặt Nhan Tử La hơi co giật, tự mình nghĩ cách để phại mình? Thế chẳng phải là tự hủy hoại bản thân sao? Dường như rất nhiều kẻ tự hủy hoại mình chẳng có việc gì cũng dùn gdao cứa mấy đường hoặc là dùng tàn thuốc gí vào thịt, có phải là hoạt động nghệ thuật gì đâu, những trò đó… nghĩ cũng thấy sợ rồi.