Dận Chân và
mấy người tùy tùng thúc ngựa vung roi, đến đúng lúc cửa cung mở, gia đinh đã bê
triều phục đợi sẵn. Dận Chân khoác triều phục ra ngoài, thay mũ. Nghĩ nghĩ thế
nào chàng lại lấy cái mũ lại từ tay gia đinh, nhét vào trong tay áo của mình.
Gia đinh mặc dù thấy lạ song cũng không dám hỏi nhiều.
Vào điện
Thái Hòa, Dận Chân len lén liếc nhìn cha mình, còn Hoàng thượng lại đang hờ hững
nhìn chàng. Không biết phải nói gì, Dận Chân cúi gằm đầu.
“Tứ ca đến
thật đúng giờ nhỉ? Đệ còn tưởng hôm nay Tứ ca sẽ không lên triều cơ đấy!”, Dận
Tường đứng bên cạnh nói nhỏ, bị Dận Chân trừng mắt lườm cho một cái.
“Tứ ca,
huynh đừng có lườm đệ, huynh không biết sáng nay khi nhìn thấy sắc mặt của Đại
a ca… Ha ha, huynh có biết rằng bao nhiêu người đang phải ngưỡng mộ huynh
không?”, Dận Tường vẫn nói. Hắn đã được Tứ ca rèn luyện quen rồi, dù chàng có
trừng mắt lườm thế nào, hắn cũng cọi như không thấy gì và tiếp tục nói cho xong
ý mình.
“Có việc
dâng tấu, không có việc bãi triều”, giọng Lý Đức Toàn vang lên trong Thái Hòa
điện. Thế là buổi chầu sáng thứ N của Đại Thanh triều bắt đầu.
Buổi chầu
sáng kết thúc, Dận Chân theo thông lệ đến cung Vinh Hòa thỉnh an Đức Phi. Đến
nơi, Dận Trinh đã sẵn ở đó, không biết nói gì mà khiến Đức phi cười rất vui vẻ.
Thấy chàng vào, nụ cười của bà lại càng mở rộng hơn. Dận Chân thỉnh an xong, Đức
phi lệnh cho chàng ngồi xuống, sau đó nói: “Hôm qua Hoàng a ma con nói, người
đã nhặt được một bảo bối ở biệt viện của con?”.
“Hoàng a ma
quá khen rồi ạ”, Dận Chân điềm tĩnh đáp. Quả nhiên chuyện tốt chưa ra khỏi cửa
chuyện xấu đã truyền đi nghìn dặm. Giờ không biết có bao nhiêu người đang chờ
xem trò vui của chàng đây.
“Không phải
khen, ta nghe xong cũng muốn gặp bảo bối đó. Dận Chân, hôm khác đưa nó đến gặp
bổn cung”, Đức phi nói.
“Nhi thần
biết rồi ạ”, Dận Chân đáp. Chàng vốn rất ít khi từ chối yêu cầu của mẹ.
“Tiện thể
đưa cả ngạch nương con bé vào, có thể dạy được một Cách cách như thế e là không
phải người phụ nữ bình thường”, Đức phi lần này nghiêm mặt nói. Rõ ràng bà có
chút bất mãn với người con dâu này, sao lại giao du với đám con gái lẳng lơ đó?
Không sợ thất thân sao?
“Ngạch
nương muốn gặp đương nhiên là được, chỉ là thân phận nàng ta thấp kèm, không hợp
lễ pháp”, Dận Chân lại nói.
“Mẹ chồng gặp
con dâu thì còn cần lễ pháp làm gì? Cách cách nàng ta sinh ra rất được lòng
Hoàng a ma con, thăng phẩm cấp là chuyện sớm muộn mà thôi”, Đức phi vẫn đều đều
nói.
“Vâng, nhi
thần hiểu rồi”, Dận Chân cũng đều đều đáp lại. Cô gái này quả là gặp phúc trong
họa.
“Mẫu phi,
bánh điểm tâm mà Tứ tẩu làm là của ngon trong thiên hạ”, Dận Trinh làm bộ tâng
bốc. Ha ha, Tứ ca càng giận rồi, huynh ấy còn chưa được ăn món bánh ngọt do
Nhan Tử La đích thân làm nhỉ?
“Thế sao?
Không ngờ, cô ta còn biết làm món đó”, Đức phi có chút kinh ngạc.
“Những chuyện
người không ngờ đến còn rất nhiều, đợi người gặp tẩu tẩu rồi tự mình tìm hiểu!”
Dận Trinh ném một quả nho vào miệng, cười cười nhìn Dận Chân, Dận Chân chỉ điềm
đạm ngồi uống trà.
Một cung nữ
vén rèm bước vào, “Nương nương, Lưu công công tới truyền, nói là Hoàng thượng mời
Tứ gia đến thư phòng phía Nam kiến giá”.
Đức phi
nhìn nhìn Dận Chân, “Đi đi! Xem Hoàng a ma con tìm con có việc gì?”
Dận Chân đứng
dậy, “Nhi thần cáo lui”, quay người bước thẳng ra ngoài. Tìm chàng có việc gì?
Tính sổ và trị tội? Chỉ là không biết ông ấy đã nghĩ ra cách gì mà thôi.
“Nhớ đấy,
đưa họ vào gặp bổn cung”, giọng Đức phi dịu dàng truyền tới.
“Vâng.” Dận
Chân lúc này đã ở ngoài cửa, xem ra chương trình dạy dỗ phải tăng tốc thôi, trước
mặt Mẫu phi không thể mất mặt được.
Thư phòng
phía Nam.
Khang Hy ngồi
phía trước bàn xem tấu thư, trên bàn bày một đĩa bánh ngọt. Dận Chân hành lễ
xong, Khang Hy bảo chàng ngồi, sau đó vẫn cúi đầu xem tấu thư, Dận Chân cũng
không nói gì.
“Từ biệt viện
vội vàng vào cung chắc không kịp ăn sáng phải không? Bánh ngọt ngon lắm, con
cũng nếm đi”, Khang Hy không ngẩng đầu lên nói. Lý Đức Toàn vội vàng bê đĩa
bánh đặt xuống trước mặt Dận Chân, “Mời Tứ gia”.
Dận Chân cầm
một miếng bỏ vào miệng, mùi vị cũng được, có điều hơi nhiều kem, chàng lại
không thích ăn ngọt.
“Bánh ngọt
của Lan Quế phường thế nào?” Khang Hy đặt tấu thư trên tay xuống thoáng cười,
nhìn bộ dạng con trai như đang mắc nghẹn.
“Ngọt quá”,
Dận Chân thật thà đáp, ông ấy nói như thế có nghĩa là đã điều tra rõ ràng mọi
hành tung của Nhan Tử La rồi thì phải?
“Đúng là
hơi ngọt, vì vậy trẫm mỗi lần đều không dám ăn quá nhiều, tên Lý Đức Toàn này
can ngăn trẫm.”
Khang Hy liếc
mắt nhìn Lý Đức Toàn, Lý Đức Toàn vẫn mỉm cười. “Có điều trẫm rất thích mùi vị
này”, Khang Hy nói, giơ tay cầm một cái.
Dận Chân không
tiếp lời, “ông già” định giở trò gì đây? Sao cảm thấy mây đen bay khắp phòng nhỉ.
“Tội quản
giáo không nghiêm của con…”, Khang Hy ngừng lại. Dận Chân lập tức đứng dậy, quỳ
một gối xuống, “Xin Hoàng a ma trị tội”.
“Nói là tội
thì cũng không phải, có điều cách quản giáo này cũng chưa chắc là tốt. Đám thê
thiếp kia của con không ai thú vị bằng nàng ta thay đổi rồi sẽ không còn hay nữa”,
Khang Hy nói tiếp, “Đứng dậy đi, hai hôm nữa hãy đưa họ vào gặp mẫu phi con, bảo
bối đó giao cho mẫu phi con dạy bảo, giữ lại cung cũng giúp trẫm được vui vẻ
hơn”.
“Nhi thần
tuân chỉ”, Dận Chân lại nói, lại ngồi xuống.
“Tên của bảo
bối đó là do ngạch nương nó đặt?” Khuynh Thành, rất đặc biệt, Cách cách công
chúa khắp Đại Thanh này không ai dám đặt một cái tên như thế.
“Vâng, nếu
Hoàng a ma cảm thấy không hay, Nhi thần sẽ lập tức đổi ngay”, Dận Chân lại nói.
“Trẫm không
nói là không hay. Có điều người thê thử này của con, haizz, nàng ta đặt cho chó
những cái tên thế nào ấy nhỉ?”, Khang Hy hỏi Lý Đức Toàn.
“Bẩm vạn tuế
gia, nô tài nghe được là Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài”, Lý Đức Toàn
cười đáp. Vạn tuế gia đâu có gọi Tứ gia tới để trị tội, nghe khẩu khí của Vạn
tuế gia thì có vẻ người rất thích cô vợ và đứa con đó của Tứ gia.
“Nghe xem,
tên gì vậy.” Khang Hy cười cười, sau đó nói; “Con phải hỏi cho rõ chuyện Cát Tường
là thế nào? Sao lại còn dây dưa cả với Cửu gia?”.
Dận Chân
đành phải kể lại với Khang Hy những gì Nhan Tử La kể cho chàng nghe.
“Ồ, thì ra
là không liên quan gì tới Cửu gia cả, ngược lại là liên quan tới Mẫn Nhi. Chẳng
trách hai hôm trước Mẫn Nhi nói muốn tới biệt viện của con ở. Xem ra cả xe đặc
sản mà Mẫn Nhi tìm kiếm ở Giang nam là để tặng cho thê tử của con rồi”, Khang
Hy nói, “Tính cách Mẫn Nhi lạnh lùng, thế mà lại có duyên với nàng ta”.
“Chuyện này
nhi thần hoàn toàn không biết”, Dận Chân nói. Hôm qua chàng cũng mới được nghe
kể.
“Hôm qua trẫm
cũng mới biết. Xem ra việc này không liên quan gì tới con”, Khang Hy điềm đạm
nói. Dận Chân mồ hôi lạnh hết cả người, thì ra đây mới là trọng điểm, e là
Hoàng a ma đã bắt đầu nghi ngờ từ lễ vạn thọ rồi. Tính cách Mẫn Chỉ lạnh lùng
đơn giản, thế mà đột nhiên lại biểu diễn múa kiếm một cách xuất thần như thế
trong lễ vạn thọ của Hoàng thượng, việc này vốn rất kỳ lạ. Hoàng a ma nhất định
cho rằng ai đó trong số các A ca đã đứng đằng sau lên kế hoạch để sau này dễ bề
lôi kéo Ngạch phụ. Quan hệ giữa Nhan Tử La và Mẫn Chỉ thân thiết như thế, không
thể không khiến người ta nghi ngờ chàng và Thập tam. Cũng may cũng may, Hoàng a
ma đã nghĩ thông suốt rồi, nếu không việc này thật sự không thể làm rõ, ngộ nhỡ
bị kẻ nào đó rắp tâm lợi dụng thì…
“Người thê
tử đó của con cũng nên đón về phủ đi, ở mãi biệt viện cũng không thể nói trước
được gì.” Khang Hy nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Để qua một thời gian nữa đã, sau khi
Mẫn Chỉ xuất giá”.
“Nhi thần
tuân chỉ.” Dận Chân đứng dậy, “Vậy nhi thần xin cáo lui”.
“Đi đi”,
Khang Hy lại cầm một tấu thư lên xem. Dận Chân liền lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa
thư phòng phía Nam, Lý Đức Toàn đã cầm một chiếc áo choàng chạy đuổi theo
chàng, “Tứ gia xin dừng bước”.
“Lý công
công, có chuyện gì thế?”, Dận Chân hỏi.
“Vạn tuế
gia thưởng, Hoàng thượng nói Tứ gia buổi sáng sớm phải đi từ biệt viện vào
cung, trời lại lạnh, chiếc áo choàng này sẽ giúp Tứ gia tránh gió.” Lý Đức Toàn
đưa chiếc áo choàng cho kẻ theo hầu Dận Chân, “Cung tiễn Tứ gia, lão nô phải
quay lại phục mệnh rồi”.
“Nhờ Lý
công công chuyển lời tạ ơn của Dận Chân tới Hoàng a ma.” Dận Chân chắp tay nói,
rồi lại liếc mắt về phía thư phòng phía Nam một cái xong mới đi. Ra khỏi cửa
cung, lại thấy kiệu của Dận Tường đang dừng trước cửa, còn hắn thì đứng bên
ngoài kiệu. Thấy chàng ra, Dận Tường liền cười cười nhìn chàng.
“Tứ ca, vào
trong kiệu thay triều phục đi đã, trời nóng thế này mà mặc cả hai lớp áo thì chết
mất!”, Dận Tường nói. Dận Chân nghĩ một lát, rồi vào trong cởi triều phục, tiện
tay đưa cho tùy tùng.
“Lát nữa Tứ
ca về phủ hay về biệt viện?”, Dận Tường nén cười hỏi, sau đó nhìn Dận Chân nói,
“Bộ này Tứ ca mặc nhìn hợp lắm!”.
“Lão Thập
tam, đệ rảnh lắm hả?” Rảnh tới mức muốn tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Dận
Chân liếc xéo hắn một cái, chân vẫn không dừng bước.
“Rảnh lắm,
vì vậy muốn hỏi Tứ ca, Tứ tẩu bao giờ rảnh, Thập tam đệ muốn tới chơi”, Dận Tường
nói.
“Không rảnh”,
Dận Chân ném ra hai từ.
“Không rảnh
hay là không thể rảnh?”, Dận Tường cố ý nói nhỏ khiến lời hắn càng thêm mờ ám.
“Không phải
muốn gặp Tứ tẩu của đệ sao? Đúng lúc ta chuẩn bị về phủ, còn không mau theo
ta?”, Dận Chân lên ngựa rồi mới nói.
“Tứ ca,
huynh biết rõ ý đệ muốn nói ai mà!”, Dận Tường nói một câu, sau đó lề mề đi vào
trong kiệu, “Đi, tới phủ Tứ gia”.
“Nhan Nhan,
dậy ăn cơm, còn ngủ nữa?”, Mẫn Chỉ đẩy đẩy Nhan Tử La. Nhan Tử La từ từ mở đôi
mắt lờ đờ ra, “Ăn cơm? Ồ, được, ăn cơm”. Dụi dụi mắt, nàng ngồi dậy, nhanh
chóng rửa mặt xong, trèo lên sập ngồi đợi ăn cơm.
“Sáng sớm tỷ
làm gì thế?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Còn có thể
làm gì? Hầu hạ chủ nhân mà!” Nhan Tử La bĩu bĩu môi.
“Thế còn tối
qua? Tứ ca không phạt tỷ chứ?”, Mẫn Chỉ lo lắng hỏi.
“Sao lại
không phạt? Phạt đứng cả buổi tối, chân sắp phù cả lên đây này. Còn nữa, cô xem
đi.”
Nàng giơ
tay phải ra, “Còn bảo tôi thắp đèn, biết rõ tôi thấp, phải nhảy lên để làm, kết
quả bị giọt nến nhỏ vào tay. Tứ ca cô luôn “chỉnh” người khác như thế sao?”.
Nhan Tử La thu tay về, thổi phù phù vào chỗ đau, nhìn xem, vẫn còn đó đây này.
“Không phải
chứ? Tứ ca mặc dù tính cách khá lạnh lùng, nhưng không phải không hiểu đạo lý,
có lẽ không cố ý “chỉnh” tỷ đâu”, Mẫn Chỉ nói hộ ca ca mình.
“He he,
cũng phải, Tứ ca cô hình như không được hoạt bát năng động cho lắm, nên trong đầu
chẳng có nhiều chiêu trò thế đâu.” Nhan Tử La cười híp mắt cắn cái đùi gà, “Có
điều, Tứ ca cô chỉ cần dùng ánh mắt nhìn người ta là đã đủ ghê gớm rồi, tuyệt đối
còn đau hơn cầm dao chích”.
“Hả?” Mẫn
Chỉ nghĩ nghĩ thế nào, không nhịn được phì cười, “Nếu Tứ ca biết tỷ nói như thế,
có lẽ sẽ lại nhìn tỷ đây”.
“Này, cô đừng
trù ẻo tôi được không hả, xem ra chàng ta định dùng cách phạt đứng và sự im lặng
để giày vò tôi đến chết, buổi tối nay không biết còn có trò gì nữa?” Nhan Tử La
vùi mặt vào bát cơm, buồn bã nói. Mẫn Chỉ và Bách Hợp quay sang nhìn nhau. Xem
ra…
Ăn cơm
xong, Nhan Tử La lại tự động nằm úp mặt xuống gối.
“Ăn xong là
ngủ, tỷ không sợ đầy bụng à”, Mẫn Chỉ uống một ngụm trà, nói.
“Ngủ trước
mà, tối nay không biết còn bị phạt tới bao giờ?” Nhan Tử La nhắm mắt lại mơ
màng trả lời.
“Không
đâu.” Mẫn Chỉ nhìn nàng, “Muốn ngủ thì ngủ đi”, sau đó đưa Khuynh Thành ra chơi
xích đu.