#Tại nhà kho#
Những tiếng đập cửa ầm ầm tưởng chừng có thể xé tan sự tĩnh lặng của màn đêm, nhưng hiện giờ, tại nơi này nó chỉ như tiếng đập cánh của chú chim nhỏ bé muốn thoát ra khỏi lồng. Những giọt mồ hôi đang đổ ra như nước, máu cứ rỉ ra không ngừng từ những vết xước chằn chịt trên bàn tay nhỏ bé của Min. Cánh cửa như một vị thần tà ác đứng hiên ngang, dù có cố gắng cách mấy cũng chẳng chịu nhường đường. Cơ thể Min mỏi nhừ, nhỏ mệt đến không đứng vững. Tuy vậy, Min chưa bao giờ dừng lại, cơ thể hoạt động hết công suất, miệng độc thoại không ngừng. Bởi nhỏ sợ hắn không nghe tiếng nhỏ nữa sẽ tưởng rằng hắn bị bỏ rơi rồi ra đi mãi mãi.
- Anh mau trả lời đi chứ? Tại sao hôm nay anh lại yên lặng vậy? MAU TRẢ LỜI TÔI ĐI! Đồ Biến thái, xấu xa......
---------- nhiều phút trôi qua---------"
*Rầm* Sau bao cố gắng cuối cùng cánh cửa cũng mở tung ra, cảm xúc như vỡ ào trong Min. Chạy vội vào đỡ tên Khang nhỏ cũng không quên hăm dọa.
- Anh đừng tưởng im lặng như thế thì tôi sẽ để yên cho anh. Chờ xem... đến khi tỉnh lại tôi sẽ làm gì.
Cổng tên Khang trên lưng, Min băng qua cánh rừng, leo mấy con dốc cao chót vót để đến trạm y tế của làng. Đây như một điều phi thường tưởng chừng không thể, một cô gái nhỏ nhắn như Min hơn 3 tiếng vật lộn với cánh cửa, giờ lại mang trên lưng một người đàn ông hơn 70 cân đi đoạn đường xa như thế, chẳng biết từ đâu Min lại có một nguồn năng lượng phi thường như vậy. Sức mạnh tình yêu chăng?
#Phòng cấp cứu, bệnh viện Thành phố#
Do tình trạng khá nặng, tên Khang được chuyển về bệnh viện thành phố. Trong lúc Min đứng ngồi không yên trước cửa phòng, một người quý bà tiến lại gần Min.
- Cháu cho ta hỏi, cậu thanh niên lúc nãy vừa chuyển vào phòng cấp cứu có phải tên Duy Khang không? - Giọng gấp gáp kèm chút lo lắng.
- V...âng...bác đây.... – Min trả lời trong luống cuống, rồi nhỏ cũng ngỡ ngàng nhận ra vị phu nhân này không ai khác chính là mẹ của Tên Khang
Nghe Min xác nhận là đúng. Vị phu nhân ngày một hốt hoảng và lo lắng hơn.
- Đã có chuyện gì xảy ra? Tình trạng thằng bé sao rồi?
Min chưa kịp trả lời, bác sĩ gấp gáp tiến ra từ phong cấp cứu.
- Các vị có phải là người nhà của bệnh nhân không?
- Vâng. Tôi là mẹ cậu ấy.
- Bệnh nhân bị mất máu nghiêm trọng nhưng nhóm máu của bệnh nhân lại là máu hiếm, hiện tai bệnh viện không đủ máu. Nêu trong hai vị ai có cùng nhóm nháu cho bệnh nhân thì theo tôi làm thủ tục truyền máu gấp.
- Tôi... Tôi có cùng nhóm máu.... - Vị phu nhân.
- Được. Vậy phiền bà nhanh chóng theo chúng tôi làm thủ tục.
Trời gần sáng, đèn của phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra thở phào nhẹ nhõm bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
#Trước cửa phòng hồi sức#
Min đưa mắt nhìn qua khung cửa kính, sắc mặt tên Khang đã tốt hơn, đẹp lại đôi chút.
- Cảm ơn cháu - Vị phu nhân tiến lại cùng một quý ông.
- Dạ... Không.... không... Cháu đâu làm được gì....Cháu nên xin lỗi, tất cả là tại cháu, vì cứu cháu nên anh ấy mới bị như vậy. – Min cúi mặt, giọng hơi buồn.
- Cháu không cần tự trách mình. Không phải chính cháu đã mang con trai ta vào bệnh viện sao. Chính cháu đã cứu nó. - Vị phu nhân xoa đầu Min, ánh mắt triều mến.
Cảm giác dịu dàng này làm Min nhớ đến gia đình, nhỏ cười và đáp nhẹ.
- Vâng.
- Nhờ cháu chăm sóc thằng bé giúp ta. Giờ ta phải đi rồi. – Ngưng một chút, bà dặn thêm. – À.... Còn chuyện này... Cháu đừng để thằng bé biết ta đã truyền máu cho nó.
- Nhưng..... Tại sao ạ?
- Sau này rồi cháu sẽ biết. - Vị phu nhân cười buồn, có lẽ rằng sự thật đằng sau là một câu chuyện đau lòng. Bà nhìn Min trìu mến dặn dò - Phiền cháu chăm sóc nó giùp ta. Đây là số điện thoại và địa chỉ, nếu có chuyện gì cần cháu cứ liên lạc.
Cầm danh thiếp trên tay, muốn xem thật kỹ nhưng mắt Min mờ đi, cảnh vật xoay vòng và rồi chỉ còn lại một màu đen.