Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 62: Phiên ngoại 1




“Cuộc sống thường ngày của những người hoạt động trong giới showbiz” đã chuẩn bị mấy tháng, chính thức bắt đầu ghi hình!

Chương trình tạp kỹ này sử dụng kết hợp hai hình thức là phát sóng trực tiếp và cắt nối biên tập. Trong lúc phát sóng trực tiếp, khán giả có thể lựa chọn phần phát sóng trực tiếp của khách mời để xem và thảo luận, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, ê – kíp chương trình sẽ đem những đoạn nổi bật của chương trình cắt nối biên tập thành một kỳ hoàn chỉnh rồi chiếu.

Chương trình đã thả tin trước một tuần giới thiệu sáu vị khách mời tham gia, lần lượt là bậc thầy kinh kịch Trương Hiển Tùng, ca hậu dịu dàng Toàn Tiên, Vương tử street dance Jason, một diễn viên tài năng từng đoạt giải Ảnh đế năm 17 tuổi và hai người còn lại là những thần tượng đang nổi tiếng Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh!

Các cư dân mạng biết được  thân phận của các khách mời ngay lập tức cho ê-kíp chương trình một ngón tay cái! Ba ba trâu bò, đội hình thần tiên này, quyết định rồi!

Khi chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp, nền tảng mạng bị nghẽn mấy phút mới khôi phục bình thường.

Tác giả có lời muốn nói: Vài phút sau, Vân Chức oanh tạc màn ảnh.

“Rốt cuộc có thể nhìn thấy bé con rồi!”

“Chức Chức sau khi quay phim xong không biết đã bị Phương Nhất Tỉnh bắt cóc đi nơi nào rồi, một tháng! Mẹ già đã một tháng không thấy được bé con, đau lòng!”

“Giơ tay! Tôi có nhìn thấy một blogger ngẫu nhiên gặp được bé con cùng Phương Phương nghỉ mát ở Châu Âu! Ngón tay giữa của bé con còn đeo nhẫn! Đáng tiếc là ảnh chụp đã bị xóa.”

“Sốc, Phương Phương sẽ không bắt cóc bé con đi kết hôn đúng không?”

“Bé con còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu, nhưng thật ra có khả năng là đính hôn.”

“Vui sướng.” “Hạnh phúc.” “Chúc mừng bé con giành được một Alpha siêu cấp.”….

Tầm mắt của khán giả theo ống kính của cameraman xuyên qua dòng người ở sân bay, đến thẳng cổng sân bay.

Vài phút sau, hai chàng trai có vóc dáng và khí chất cực kì ưu tú nắm tay nhau đi ra.

Trên tay hai người kéo một chiếc vali lớn và một vali nhỏ, chàng trai có vóc dáng nhỏ hơn có mái tóc mềm mại màu đen nghiêng đầu cười kề tai nói nhỏ với người bên cạnh, con ngươi màu hổ phách nhợt nhạt ánh sáng.

“Vân Chức!” “Phương Nhất Tỉnh!”

“ Bé con! Mau mau nhìn mẹ!”

Hoành Thánh  và các ngôi sao vừa tụ tập quanh cổng đón đã hạ giọng hò hét, người xem trực tiếp  không tiếng động cổ vũ.

Vân Chức nghe thấy tiếng hô, mắt sáng rực lên một chút, cậu vội vàng lôi kéo Phương Nhất Tỉnh nhanh chân đi ra.

Vân Chức cười cười chào hỏi các fan, sau đó đi ra phía sau của Phương Nhất Tỉnh, mở ba lô ra tìm kiếm, lấy ra mấy hộp chocolate cùng kẹo đưa cho fans nhỏ ven đường.

Những người hâm mộ vô tình nhận được quà của thần tượng vô cùng vui mừng, sau khi nhận được sự đồng ý của Vân Chức, bọn họ lấy điện thoại ra chụp Vân Chức cùng với Phương Nhất Tỉnh, đăng lên fan club khoe.

Người xem phát sóng trực tiếp hâm mộ đến mức muốn chảy nước mắt từ khóe miệng.

Chua xót, vì sao bọn họ không có mặt ở sân bay, bọn họ cũng muốn bé con phát kẹo.

Trên xe bảo mẫu, Vân Chức lại lấy ra nửa hộp quà đưa cho các nhân viên công tác: “ Xin chào các lão sư, đây là món quà chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, hy vọng các lão sư thích.”

Phương Nhất Tỉnh cùng Vân Chức phát quà: “ Vất vả mọi người đến đón chúng tôi.”

Nhân viên công tác càng thụ sủng nhược kinh hơn fan, cười ha ha nhận lấy.

Vân Chức liếc nhìn ống kính, chớp chớp mắt hỏi: “ Đã bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi sao?”

“Đúng vậy, Vân Chức lão sư có muốn nói gì với người xem trực tiếp không?”

Vân Chức ngồi ngay ngắn, thẳng sống lưng: “ Đầu tiên, cảm ơn các bạn khán giả và nhóm Hoành Thánh đến đây gặp tôi, tôi sẽ cho mọi người nhìn thấy bộ dáng chân thật trong sinh hoạt và công tác. Thầy Trương Hiển Tùng, cô Toàn Tiên, thầy Jason, thầy Giang Ngư cùng với thầy Phương Nhất Tỉnh đang ngồi bên cạnh tôi đây đều là những người đặc biệt ưu tú, tôi rất may mắn khi có cơ hội cùng hợp tác với bọn họ. Hy vọng mọi người có thể thư giãn khi xem chương trình và có thể hiểu rõ hơn về giới nghệ sĩ trong ngành công nghiệp giải trí.

Lúc Vân Chức đang nói, Phương Nhất Tỉnh ngồi bên cạnh cậu yên lặng lắng nghe, ánh mắt rất tập trung.

Cùng một cảnh nhưng đến lượt anh chỉ nói chưa tới mười giây thì kết thúc. Lúc sau, đạo diễn giới thiệu cho bọn họ một chút về quy tắc của chương trình và hoạt động hàng ngày.

Cho đến khi trong xe an tĩnh lại, Vân Chức bất tri bất giác ngủ mất. Tối hôm qua ngủ hơi trễ, hơn nữa trên máy bay cậu không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ cậu buồn ngủ không cưỡng lại được.

Phương Nhất Tỉnh cẩn thận đặt đầu nhỏ của Vân Chức lên gối dựa, mang tai nghe chống ồn cho cậu.

Sau đó anh khom lưng kéo ống quần tây của Vân Chức lên, nhìn thấy mắt cá chân hơi sưng của Vân Chức liền nhíu mày, anh quay đầu mở balo ra lấy một hộp thuốc mỡ, bóp một chút thuốc ra vào lòng bàn tay rồi chà xát.

Cho đến khi lòng bàn tay nóng lên anh ngồi xổm xuống, bàn tay to ôm lấy mắt cá chân của Vân Chức nhẹ nhàng xoa.

Đạo diễn quay phim hỏi: “Vân Chức…”

Lời còn chưa nói xong, Phương Nhất Tỉnh đã đưa ngón trỏ lên trước môi, đạo diễn lập tức im lặng.

Phương Nhất Tỉnh ngẩng đầu nhìn Vân Chức vẫn ngủ say như cũ, anh ngồi dậy xoa xoa tay rồi gõ vào phần ghi nhớ của điện thoại: Vân Chức ngồi máy bay hơn  tám tiếng thì mắt cá chân sẽ sưng lên.

Máy bay tư nhân nhà mình đến lúc bảo dưỡng định kỳ, cho nên bọn họ ngồi máy bay của công ty hàng không về nước, độ thoải mái kém hơn rất nhiều.

Đạo diễn cũng móc điện thoại ra gõ chữ: Thì ra là thế, tới nhà mới rồi là hai người có thể nghỉ ngơi!

Phương Nhất Tỉnh gật đầu, một lần nữa ngồi vào bên cạnh Vân Chức, đỡ đầu cậu dựa lên vai mình, tay nhẹ nhàng ôm vai Vân Chức tránh cho ô tô xóc nảy cậu sẽ trượt xuống.

“Thật ấm áp.”

“ Phương Phương tự động biến thành bạn trai nhị thập tứ hiếu* ở trước mặt bé con.”

“Khóc, tôi muốn cho bạn trai học tập một chút.”

Tới cửa của biệt thự sống chung xe liền dừng lại, đạo diễn quay phim nhìn bộ dạng dễ thương đang ngủ say của Vân Chức, do dự không biết có nên đánh thức cậu hay không.

Phương Nhất Tỉnh đã xuống xe trước, mở cửa xe bên kia, anh giống như ôm trẻ con mà nâng mông Vân Chức lên ôm người xuống xe. Đi được vài bước, Vân Chức mở đôi mắt nhập nhèm ra, tầm mắt liền đối diện cùng người quay phim ở phía sau.

Sửng sốt vài giây, mặt Vân Chức đỏ lên, cậu vỗ vỗ bả vai Phương Nhất Tỉnh, nhỏ giọng nói: “ Nhất Tỉnh ca ca, em tỉnh rồi, thả em xuống  đi.”

Phương Nhất Tỉnh thực sự không muốn thả cậu xuống. Lúc Vân Chức vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh là mềm mại nhất, người cũng vậy ngây thơ mờ mịt là thời điểm tốt nhất để bắt nạt.

Nhưng mà máy quay còn đang quay, anh không thể để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dáng Vân Chức bị bắt nạt.

Anh chỉ có thể không tình nguyện thả Vân Chức xuống, nắm tay dắt cậu đi. Khi ống kính quét qua có thể thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh.

Vân Chức tinh tường nhận ra bạn trai mình không vui, mặc dù cậu không biết tại sao nhưng cậu không đành lòng để anh tức giận và buồn bã, lập tức liền muốn dỗ dành anh ấy thật tốt. Có điều nhiều người nhìn như vậy, vẫn là có chút xấu hổ, cậu nghĩ nghĩ, hơi rút bàn tay đang nắm ra một chút rồi gãi gãi vào lòng bàn tay Phương Nhất Tỉnh.

Vân Chức nghiêng đầu chăm chú nhìn mặt Phương Nhất Tỉnh, nhìn thấy toàn bộ quá trình từ mây mù chuyển sang trời quang của anh.

Trong lòng Vân Chức ngọt đến mức sủi bọt, ùng ục ùng ục, giống như nấu trà sữa vậy. Cậu nghĩ thầm, bạn trai mình sao có thể dễ dỗ như vậy chứ.

“Tại sao khuôn mặt của hai người đột nhiên trở nên ngọt ngào như vậy?”

“Tôi bỏ lỡ cái gì sao?”

“Mặc dù tôi cũng không hiểu có chuyện gì, nhưng tôi không ngại mà muốn hét chói tai! Cầu nhiều hint hơn, tôi không ngại náo nhiệt đâu!”

*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông