Tin tức tố đậm đặc trong phòng vẫn còn quấn quýt, cho thấy những gì đã xảy ra ở đây vài phút trước.
Phương Nhất Tỉnh ngồi trên giường, ôm Vân Chức với đôi mắt ẩm ướt trong lồng ngực. Anh với tay lấy ra một miếng dán hình tròn từ trong hộp, xé màng nhựa ra, cẩn thận dán lên chỗ tuyến thể bị cắn của Vân Chức.
Miếng dán không chỉ có thể ức chế sự lan tỏa của tin tức tố mà còn có tác dụng kháng viêm, khử trùng để thúc đẩy vết thương nhanh lành. Trong những năm gần đây, các loại miếng dán đã phổ biến trên khắp cả nước, thương gia không chỉ thiết kế các loại miếng dán có nhiều tông màu da khác nhau mà đặc biệt hơn là mặt trên còn mô phỏng lỗ chân lông và kết cấu da thịt chân thật. Trừ khi chạm vào, nếu không sẽ khó mà nhận ra.
Nó phục vụ cho nhu cầu riêng tư của Omega không muốn cho người khác biết mình bị đánh dấu.
“Đau không?” Phương Nhất Tỉnh hôn qua nơi vừa mới cắn.
“Một chút.” Vân Chức có chút buồn ngủ, dựa vào lồng ngực hắn, híp mắt nói: “Anh ăn cháo với uống thuốc đi.”
“Được.” Phương Nhất Tỉnh ôm Vân Chức không thả, hai ba miếng uống cạn bát cháo rồi uống thuốc.
“Hôm nay ngủ ở đây.” Phương Nhất Tỉnh ôm Vân Chức, nắm lấy tay Vân Chức nhéo nhéo ngón tay, thấp giọng dụ dỗ cậu.
“Ừ, được rồi.” Vân Chức trở người trong lòng anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Phương Nhất Tỉnh bóp nhẹ mũi cậu, mỉm cười rồi bế cậu vào phòng tắm.
Vân Chức ngoan ngoãn ngồi trên bồn rửa mặt, ngửa mặt để Phương Nhất Tỉnh lau mặt và tay cho mình. Khi Phương Nhất Tỉnh thay khăn mặt lau bàn chân cho cậu, cậu lập tức mở mắt ra và co chân lại.
Phương Nhất Tỉnh giữ chặt bàn chân trắng nõn của cậu và lau cẩn thận: “Rất dễ thương.”
Vân Chức không rút chân ra nữa mà dúi mặt vào lồng ngực anh giả chết.
Trong một khoảng thời gian sau khi bị đánh dấu, Alpha và Omega sẽ cực kỳ phụ thuộc vào nhau.
Vân Chức làm ổ trong ngực anh đánh một giấc say nồng, nếu không phải sáng sớm bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu còn có thể ngủ tiếp cho đến giữa trưa.
Cậu cong người về phía sau, lưng áp vào lồng ngực ấm áp của Phương Nhất Tỉnh. Cảm nhận được tính khí có chút nóng của anh, Phương Nhất Tỉnh đưa tay lên áp tai Vân Chức, nhẹ giọng dỗ dành cậu: “Bảo bối ngủ tiếp đi.”
Vân Chức ưỡn người lên và uể oải thốt lên giọng sữa ngọt ngào: “Ừ.”
Phương Nhất Tỉnh nhẹ nhàng nhấc chăn lên, rời khỏi giường, mở cửa đi xem người phiền phức nào mới sáng sớm đã làm ầm ĩ đánh thức Omega Tiểu Điềm của anh.
Cánh cửa chỉ hé ra một khe rộng, thân hình cao lớn của anh chặn cửa khiến người bên ngoài không thể nhìn vào trong phòng.
Thành Văn và Điềm Điềm đứng ở cửa bưng bữa sáng, Thành Văn quan tâm hỏi: “Chào buổi sáng anh Nhất Tỉnh, sức khỏe của anh bây giờ tốt hơn chưa?”
“Tốt rồi, vất vả em tối hôm qua đưa thuốc tới.” Phương Nhất Tỉnh lời ít ý nhiều.
Thành Văn quen đưa bữa sáng vào nhà, thò đầu vào trong: “Anh Nhất Tỉnh, em để bữa sáng ở…”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên bị Điềm Điềm kéo cánh tay. Ngửi thấy mùi hương đào ngọt đậm đặc trên người Phương Nhất Tỉnh, y khéo léo giật lấy bữa sáng từ trong tay Thành Văn đưa cho Phương Nhất Tỉnh: “Anh Nhất Tỉnh, đây là bữa sáng, các anh, các anh ăn rồi nghỉ ngơi. Buổi sáng không có phần diễn của Chức Chức, giữa trưa chúng em lại đón các anh.”
“Được.” Phương Nhất Tỉnh cầm lấy bữa sáng, nhướng mày liếc Điềm Điềm một cái: “Tạm thời không nói ra ngoài.”
Cửa phòng bị đóng lại, Thành Văn giữ chặt Điềm Điềm khó hiểu nói: “Cậu với anh Nhất Tỉnh nói cái gì bí hiểm vậy? Gì mà không nói ra ngoài?”
Điềm Điềm thần bí lắc đầu, trả lại cho hắn động tác kéo khóa miệng.
Nói tới vấn đề phải công khai tình cảm, hai người đều cảm thấy không cần thiết che dấu với mọi người, fan cp của họ nhiều đến mức chiếm một nửa giang sơn trong tổng số fan hâm mộ của họ, công khai sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Nhưng bây giờ họ đang bọn họ hợp tác diễn phim, vẫn là CP trên màn ảnh sẽ có nghi vấn công khai tình cảm là đang xào CP. Cho nên cả hai người quyết định không chủ động tiết lộ nhưng bị hỏi cũng sẽ mạnh dạn thừa nhận.
Mối tình vụng trộm chưa đầy nửa tháng, thời kỳ phát tình củaVân Chức đã sắp đến.
Sáng sớm, Vân Chức tới phòng khách sạn của Phương Nhất Tỉnh, vội vàng chạy tới giường Phương Nhất Tỉnh muốn đánh dấu tạm thời.
Phương Nhất Tỉnh ôm Vân Chức tiêm tin tức tố vào tuyến thể của cậu, nhẹ nhàng đưa tay lên an ủi cậu.
Vân Chức hai mắt đỏ hoe, quay người ngẩng đầu nhìn Alpha của mình, vài giây sau lại ngẩng đầu nhìn nữa.
Phương Nhất Tỉnh từ vẻ mặt bối rối lại ngượng ngùng của Vân Chức ngầm đoán được suy nghĩ của cậu, bỗng hầu kết hơi nhúc nhích, hôn lên lông mày của cậu: “Muốn thuốc ức chế hay là anh, tùy em chọn.”
Vân Chức nắm lấy ga trải giường hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào: “Em đã có Alpha rồi, sau này không cần thuốc ức chế nữa.”
Cả hai người đều xin phép đoàn phim một tuần nghỉ phép, lý do xin nghỉ phép rất quang minh chính đại không thèm che giấu.
Vân Chức: Tới kỳ phát tình nên xin nghỉ.
Phương Nhất Tỉnh: Omega của tôi đến kỳ phát tình, xin nghỉ để hộ tống.
Đạo diễn: Cái này??? Đây là trá hình công khai quan hệ với những người trong đoàn phim đúng không?
Hai nhân vật chính không giấu được chuyện đã xin nghỉ một tuần, bọn họ chân trước vừa rời đi thì những người khác trong đoàn phim bắt đầu bàn tán xôn xao.
Đạo diễn bỏ ra rất nhiều công phu nói hết lời khiến cho chuyện yêu đương của hai nhân vật chính không bị tuôn ra ngoài.
Vân Chức trở về nhà, thấy cánh cửa đối diện lại trống không, dì nhân viên vệ sinh mở cửa phân loại rác ở cửa.
Mở cửa, Phương Nhất Tỉnh nhặt một bức ảnh trên mặt đất lên, đó là Bụng.
Alai rời đi để lại cho Vân Chức bức ảnh Bụng làm kỷ niệm.
Bảo trọng – Vân Chức muốn gửi hai từ này đến Wechat của Alai nhưng phát hiện mình bị xóa kết bạn.
Quen nhau một hồi, hi vọng mọi chuyện của hắn đều tốt.
Một tháng sau, lễ hội thần tượng Trung Quốc được tổ chức long trọng.
Tất cả những lưu lượng trẻ tuổi và tài năng trong giới giải trí hiển nhiên đều được mời tham dự buổi lễ long trọng lần này.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh thay trang phục ở phim trường, nhanh chóng đến hiện trường buổi lễ.
Sau khi cả hai lần lượt lên sân khấu cùng các thần tượng khác liền lặng lẽ ngồi dưới khán đài.
Đến khi trao các giải thưởng khác nhau, Vân Chức nghiêng đầu dựa vào vai Phương Nhất Tỉnh cứ thế ngủ thiếp đi. Trong cảnh quay vội vàng đêm qua, cậu thức cả đêm, Phương Nhất Tỉnh thực sự không nỡ đánh thức cậu.
Hắn xê dịch đầu Vân Chức để cậu ngủ thoải mái hơn một chút, không biết rằng những hành động này đã được camera trực tiếp ghi lại đưa lên nền tảng phát sóng trực tiếp.
Các nhiếp ảnh gia thỉnh thoảng cũng lia máy ảnh qua chỗ này chụp.
Thế là khán giả đều nhìn thấy dáng vẻ Vân Chức đang dựa vào Phương Nhất Tỉnh ngủ say. Người này ngủ còn không thành thật, lần sau camera quay sang bên này, Vân Chức trong lúc ngủ mơ còn dụi dụi đầu, giơ hai lên lên ôm lấy Phương Nhất Tỉnh.
Khán giả tròn mắt.
Hành động trong vô thức này, không ai có thể tin rằng bọn họ không ở bên nhau đâu!
Sau khi công bố giải thưởng diễn viên năng lượng tích cực hàng năm, giải thưởng diễn viên hài, giải thưởng diễn viên phật giáo thường niên, người dẫn chương trình kiêm người trao giải đưa tay nhắm ngay màn ảnh lớn và công bố: “Giải cp cho diễn viên xuất sắc nhất của năm – Kim Vân Chức, Phương Nhất Tỉnh! Để chúng tôi mời hai người lên sân khấu!”
Ống kính nhắm vào vị trí của Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh không chỉ người trên nền tảng livestream có thể nhìn thấy Vân Chức ngủ say, hình ảnh này cũng đã được đưa lên màn hình lớn tại hiện trường.
Toàn trường minh tinh nhịn không được mỉm cười, rất nhiều người quay lại nhìn bọn họ.
Phương Nhất Tỉnh đứng dậy, chắn trước mặt Vân Chức, cúi người vỗ nhẹ vào má cậu, nhẹ nhàng gọi: “Vân Chức, tỉnh lại một lát được không? Chúng ta đi nhận giải.”
“Hừ.” Vân Chức cau mày như thể chưa ngủ đủ, ngơ ngác nhìn theo hướng phát ra âm thanh rồi hôn lên má Phương Nhất Tỉnh một cái: “Anh Nhất Tỉnh, em buồn ngủ.”
Bình thường cậu chưa tỉnh ngủ đều dùng cách này dỗ Phương Nhất Tỉnh cho cậu ngủ nướng, lúc này cậu còn tưởng ở trong nhà.
Nghe thấy tiếng cảm thán của những người xung quanh, Phương Nhất Tỉnh đưa tay lên che mắt cười bất lực.
Vốn còn muốn đợi phim ra mắt một thời gian rồi mới công khai mối quan hệ, ai ngờ Vân Chức của anh sẽ dùng cách này vạch trần mối quan hệ của họ ra ánh sáng.
Nhưng mà ảnh hưởng không lớn, nếu có người dắt mũi nói bọn họ lăng xê thì sử dụng quan hệ xã hội của công ty là được.
“Chức Chức, lát nữa về nhà hẵng ngủ có được không?” Phương Nhất Tỉnh kiên nhẫn dỗ dành cậu tỉnh lại.
Vân Chức nghe lời, lại hôn lên má hắn vài vệt nước miếng, hôn đủ mới chậm chạp mở mắt ra: “… Được thôi.”
Mở mắt ra, vẻ mặt dần trở nên tỉnh táo, Vân Chức nhìn thấy đám người đang xem náo nhiệt xung quanh còn có ống kính rõ ràng, lập tức lao vào trong lồng ngực Phương Nhất Tỉnh như một con đà điểu.
Cuối cùng Vân Chức biến thành một quả cà chua được Phương Nhất Tỉnh dẫn lên sân khấu.
Diễn viên cp xuất sắc nhất năm trở thành sự thật!