Đêm khuya, siêu thoại Thần Nhan CP đăng một bài viết làm bùng nổ đám fan CP đã lo sợ bất an nhiều ngày.
Fan đầu tiên của bảo bối Chức Chức và ca ca Nhất Tỉnh: Anh chị em ơi, thuốc an thần tới rồi! Nhìn tấm ảnh này nè (đừng hỏi tôi ảnh này chụp lén ở đâu, để lại cho tôi địa chỉ đi), màn hình khóa điện thoại của Phương Nhất Tỉnh có phải là bé con Chức Chức hay không, có phải hay không! Cho dù ở rất xa cũng có thể nhìn thấy quả đầu màu xanh của bé con nhà chúng ta!
Ảnh chụp hẳn là Phương Nhất Tỉnh đang cùng trợ lý đi ở trên đường, màn hình điện thoại anh cầm bên đùi sáng lên, trên đó lờ mờ thấy được một người con trai tóc xanh.
Hỏa nhãn kim tinh của các fan CP sáng bừng, ở khu bình luận thét chói tai: A a a a! Chính là Vân Chức! Chủ thớt tuyệt quá! Tôi tuyên bố bọn họ không phải đang yêu đương thì chính là Phương Nhất Tỉnh yêu thầm Vân Chức!
Các fan CP được một tấm ảnh có độ mờ cao trấn an, bọn họ đều bảo rằng mình ổn lại rồi.
Có mấy fan tinh mắt nhận ra bối cảnh là ở phố điện ảnh, ở trong khu bình luận hỏi vị chủ thớt này xem Phương Nhất Tỉnh có tài nguyên điện ảnh gì không.
Fan đầu tiên của bảo bối Chức Chức và ca ca Nhất Tỉnh: Nhân cơ hội này tôi lại bí mật tiết lộ một tin tức, cái bộ phim điện ảnh bé con Chức Chức thủ vai chính ấy, cái tên Tiết tra nam đóng vai Alpha công kia chẳng phải lui khỏi giới giải trí rồi sao, vai nhân vật chính công bị Phương Nhất Tỉnh cướp được rồi. (Ps, có cảnh hôn có cảnh giường chiếu, xoa xoa tay chờ mong)
Các fan CP: Bỗng nhiên sảng khoái!
Cảnh hôn cảnh giường chiếu vô cùng kích thích.
Đêm đó, siêu thoại Thần Nhan CP bị rất nhiều họa sĩ thần tiên và các tay bút thần tiên chấn động,từng bát từng bát cẩu lương ngọt bùi , không cần tiền sản xuất.
Sáng sớm, Vân Chức vừa mới rời giường, chuông cửa đã vang lên.
Vân Chức vỗ vỗ bọt nước trên mặt, chạy ra cửa, “Tới rồi tới rồi, Điềm Điềm hôm nay cậu tới sớm như vậy nha.”
Phương Nhất Tỉnh xuất hiện ở cửa nhà cậu xách hai túi bữa sáng lên: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Vân Chức có chút ngoài ý muốn không biết anh sẽ đến sớm như vậy, một bên tránh người ra để anh vào, một bên nhỏ giọng nói: “Anh đến tiễn em đi phố điện ảnh à, sớm như vậy có buồn ngủ không?”
“Không đâu, muốn nhìn em sớm một chút.” Phương Nhất Tỉnh nghiêng đầu nhìn cậu cười, đem bữa sáng đặt ở trên bệ bếp Trung Đảo, “Điềm Điềm nói mấy ngày nay em thích ăn cái này, còn nóng đó, lại đây ăn đi.”
“A, được ạ.” Vân Chức vòng đến phía đối diện anh, cầm lấy một miếng bánh nếp đường nâu vùi đầu ăn. Mặt bị vùi lấp, nhưng cần cổ trắng như tuyết ngoài áo ngủ đã nhiễm một tầng hồng nhạt.
Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức cười không nói lời nào. Đứa nhóc đối diện khi đã thẹn thùng là che giấu không được, Phương Nhất Tỉnh thích phản ứng thân thể thành thật của cậu.
Vân Chức ăn xong miếng bánh nếp đường nâu, nhiệt độ do câu nói âu yếm kia gợi lên mới biến mất. Cậu gắp cho Phương Nhất Tỉnh miếng bánh ngọt, ngẩng đầu thì nhìn thấy màu xanh dưới mí mắt anh, hỏi: “Tối qua anh ngủ không ngon sao?”
“Ngủ hơi trễ, không đáng ngại.” Phương Nhất Tỉnh nhẹ giọng nói, cắn miếng bánh một cái, thật ngọt.
Sáng sớm, nhân viên công tác của đoàn phim đều đang bận việc, nhìn thấy Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh hai người đơn độc từ trên một chiếc xe bước xuống, mấy nữ sinh không hẹn mà cùng nhìn bọn họ chằm chằm trong chốc lát, một lúc lâu sau mới thẹn thùng cười chào hỏi với bọn họ.
Trang điểm xong xuôi, buổi sáng quay cảnh diễn trong hoàng cung, buổi chiều bên ngoài trời mưa xối xả, thời gian đúng như dự báo thời tiết ngày hôm qua.
Vừa lúc thích hợp quay cảnh đánh nhau trong mưa.
Mưa xối xả, trước màn ảnh Phương Nhất Tỉnh thân mặc trường bào màu đen, anh che chở tiểu hoàng đế phía sau, tay cầm trường kiếm chuẩn xác đâm vào ngực hắc y nhân. Bảy tám tên thích khách nằm trên mặt đất, mưa to cuốn đi vết máu trên quần áo anh, cùng với máu tươi của những người khác đọng lại trong nước mưa trên mặt đất.
Sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi không có huyết sắc có vài chỗ bị nứt ra, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy quay vẫn như cũ vô cùng kiên nghị.
Đạo diễn đợi ba giây đồng hồ: “Cắt —— qua!”
Nhân viên công tác chạy nhanh vào trong mưa che ô khoác khăn bông cho bọn họ.
Lúc Phương Nhất Tỉnh lấy được khăn bông của mình, lập tức quay đầu phủ lên mái tóc ướt sũng của Vân Chức, nhận lấy ô che mưa hơn phân nửa đều che ở trên đầu Vân Chức.
Gần như là nửa ôm Vân Chức trở về dưới mái hiên.
Hai nhân viên công tác còn cầm ô và khăn bông trong tay xấu hổ nhìn nhau, đem câu “Chỗ này còn có một chiếc ô” nuốt lại vào trong bụng.
Toàn thân hai người đều ướt đẫm, cần phải trở về thay quần áo.
Cảnh tiếp theo không có phần diễn của bọn họ, hai người lên xe của trợ lý đến khách sạn do đoàn phim chuẩn bị thay quần áo. Lát nữa Vân Chức còn một cảnh quay, thay quần áo xong Điềm Điềm sẽ đưa cậu đến đoàn phim.
Phương Nhất Tỉnh tắm nước ấm thay quần áo xong xuôi rồi đi sang gõ cửa phòng cách vách, đợi trong chốc lát không ai đáp lại, gọi điện thoại cho Vân Chức mới biết cậu đã về rồi.
Vân Chức muốn anh đi ngủ sớm một chút, liền nói: “Hôm nay không có phần diễn của anh, anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng đến cùng em lăn lộn.”
“Được.” Giọng Phương Nhất Tỉnh có hơi khàn, anh đáp: “Chừng nào kết thúc công việc thì nói với anh, anh đến phố điện ảnh đón em.”
Ở bên này thiết bị của đoàn phim gặp vài vấn đề, chờ đến khi cậu kết thúc công việc đã là mười một giờ tối.
Cậu không nỡ để Phương Nhất Tỉnh đến đón cậu. Dù gì lộ trình cũng chỉ mất có mười phút, lại nói cậu với trợ lý còn có tổ nhân viên công tác về cùng nhau, sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Phòng khách sạn của cậu và Phương Nhất Tỉnh ở cùng một tầng, thấp hơn những người khác một tầng.
Tại cửa thang máy chờ lên lầu, Thành Văn vội vội vàng vàng đuổi theo đứng ở bên cạnh cậu, trong tay xách theo một hộp cháo cùng một túi thuốc. Vân Chức liếc mắt nhìn một cái.
Tới tầng lầu có phòng của cậu, Vân Chức cùng những người khác nói ngủ ngon sau đó đi ra thang máy, Thành Văn cũng đi theo sau cậu.
Vân Chức quay đầu hỏi hắn: “Đây là cháo với thuốc cho Nhất Tỉnh ạ?”
“Vâng đúng vậy.” Thành Văn lau cái trán mướt mồ hôi, bước chân vội vàng.
“Dạ dày anh ấy không thoải mái sao?” Vân Chức có chút sốt ruột hỏi.
Thành Văn đứng trước cửa phòng Phương Nhất Tỉnh gõ mấy cái cũng chưa thấy ai ra mở, hắn một bên tiếp tục gõ một bên trả lời Vân Chức, “Hôm nay mắc mưa hình như có hơi không thoải mái, phát sốt, còn nôn mửa nữa.” Thành Văn quay đầu nhìn cậu một cái, áy náy nói: “Alpha trong kỳ mẫn cảm tố chất thân thể sẽ kém đi, là tôi không làm tốt trách nhiệm trợ lý.”
“…… Kỳ mẫn cảm, sao anh ấy không nói nhỉ.” Vân Chức lẩm bẩm một câu, “Cũng không thể trách anh. Đưa đồ cho em đi, em sẽ chăm sóc anh ấy.”
“Được, phiền cậu rồi.” Thành Văn không nghĩ nhiều liền đưa cháo với thuốc cho Vân Chức. So với một trợ lý Beta cứng rắn thì chắc chắn Phương Nhất Tỉnh sẽ nguyện ý để Vân Chức chăm sóc anh hơn.
Lúc Vân Chức gõ cửa lần thứ mười, cửa rốt cuộc cũng mở ra.
Phương Nhất Tỉnh xoa xoa mặt, cúi đầu nhìn thấy Vân Chức, tay mở cửa dừng một chút, giọng khàn khàn hỏi: “Trở về sao không nói trước với anh một tiếng?”
Vân Chức vừa đau lòng vừa tức, cậu trừng mắt liếc Phương Nhất Tỉnh một cái, đi vào phòng, “Nói với anh có phải anh sẽ cái lôi thân thể này ra đón em không?”
Phương Nhất Tỉnh đóng cửa, khô khan nói: “Chỉ bị cảm thôi, không sao đâu.”
Vân Chức bỏ đồ trong tay xuống, xoay người ôm lấy Phương Nhất Tỉnh, cánh tay mềm mại ôm lấy eo anh, giọng rầu rĩ: “Anh đã nói sẽ không gạt em nữa, anh còn gạt em sao, kỳ mẫn cảm không định nói với em à?”
Kỳ mẫn cảm của Alpha chỉ có thể bị khơi mào bởi tin tức tố trong kỳ động dục của Omega, Phương Nhất Tỉnh chỉ có thể ngửi được tin tức tố của một mình Vân Chức, mà Vân Chức động dục từ tuần trước, vậy có thể thấy kỳ mẫn cảm của anh đã kéo dài rất lâu rồi.
Alpha trong thời kỳ mẫn cảm thường cáu kỉnh và bạo lực, khả năng điều tiết cảm xúc kém, thể lực kém, thời cổ đại là thời kỳ dễ bị công kích nhất.
Biện pháp tốt nhất để vượt qua kỳ động dục chính là đánh dấu Omega của mình, khả năng làm dịu tin tức tố do Omega phát ra lúc đánh dấu vượt xa tầm với của thuốc ức chế.
Phương Nhất Tỉnh nắm lấy tay Vân Chức đang đặt trên eo mình, ho khan một tiếng, cười bất đắc dĩ nói: “Bảo bối, anh khó để nói ra lắm.”
“Anh dùng thuốc ức chế là được, mấy ngày nữa sẽ hết.” Lòng bàn tay nóng bỏng của Phương Nhất Tỉnh xoa xoa tóc Vân Chức.
Vân Chức bị tiếng bảo bối này làm cho choáng váng, cậu bắt lấy tay anh, thì thầm: “Không cần nhịn.”
“Hả?” Phương Nhất Tỉnh cúi đầu nhìn cậu hỏi.
“Em nói, không cần nhịn.” Vân Chức lại ôm lấy, nghiêng cổ lộ ra tuyến thể trước mặt Phương Nhất Tỉnh, giọng mềm mềm: “Anh có thể đánh dấu em, Nhất Tỉnh ca ca.”
Nơi yếu ớt sau cổ trắng đến lóa mắt, Phương Nhất Tỉnh dời tầm mắt đi, ách giọng nói: “Anh không thể bắt nạt em.”
Tức giận thiệt chứ, cậu đã nói trắng ra như thế, vậy mà Alpha này lại không rõ ràng ý tứ của cậu. Vân Chức quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, rất nhanh lại nhụt chí.
Hai tay Vân Chức ôm lấy mặt anh kề sát vào hôn lên khóe miệng anh một cái, nhìn anh liếm liếm môi nhẹ giọng nói: “Hiện tại em là Omega của anh, đây không phải bắt nạt. Em thích anh, em vui lòng để anh đánh dấu.”
Không khí an tĩnh ba giây, Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh đối diện, cảm giác được bóng tối dưới đáy mắt anh càng dày, tim cậu đập như nổi trống.
“Anh yêu em.” Phương Nhất Tỉnh cười.
Anh chủ động ôm Vân Chức vào trong lòng, ôm trong chốc lát rồi hôn hôn lên chóp mũi Vân Chức, sau đó lại hôn lên mắt và môi.
Vân Chức bị nụ hôn mềm nhẹ ấy làm cho mềm nhũn ngã vào trong lòng anh.
“Anh cắn.” Giọng nói khàn khàn, Phương Nhất Tỉnh lại hôn hôn lên tuyến thể Vân Chức, kích thích đến nỗi cậu không nhịn được run rẩy.
“Ừm, Nhất Tỉnh ca ca.”
Vân Chức nép vào trong lòng ngực anh, bắt lấy áo sơ mi của anh, thanh âm mềm mại giống như kẹo đào mật ong đang tan chảy, là chất xúc tác chết người nhất đối với Phương Nhất Tỉnh.
*Bánh nếp đường nâu đặc sản Tứ Xuyên: