Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 89: Không đúng không đúng, cái này không gọi là ẩu đả.




Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy rõ ràng đối với việc bị mời phụ huynh đã gặp nhiều như cơm bữa.
Bọn họ thậm chí còn rất muốn một phen cùng Diệp Tang kê đầu gối nói chuyện, "Mời phụ huynh mà thôi, chúng tớ đi phòng giáo viên như đi về nhà."
Tô Thụy Thụy đĩnh đạc mà nói, cười đến phá lệ thiếu đánh, "Chỉ cần cậu tránh được đòn hiểm của ba cậu, hết thảy vấn đề đều không phải vấn đề."
Diệp Tang lui về phía sau một chút, nghĩ đến biểu tình âm trầm muốn ăn thịt người của tiện nghi ba ba nhà mình, bé vội vàng lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "...... Vậy Tang Tang không cần bị mời phụ huynh."
Thật là đáng sợ.
Tiểu gia hỏa từ ba tuổi đã loáng thoáng có được ký ức.
Các gia gia nhà bé cũng chưa dám đánh bé!!
Diệp Niên Niên lộ vẻ nghi hoặc, "Nhưng mà cô giáo đều đã thông báo nha."
Cậu chỉ Tô Thụy Thụy, "Chính là hai chúng tớ, còn có cậu, tất cả những người tham gia ẩu đả, đều phải đi văn phòng hiệu trưởng uống trà."
Vết đỏ trên trán của tiểu gia hỏa đã biến mất từ lâu, Diệp Tang nhớ tới Triệu Viên bị đánh mặt mũi bầm dập, hơi mở to cái miệng nhỏ, bé phồng quai hàm lên lắc đầu phản bác nói: "Không đúng không đúng, cái này không gọi là ẩu đả."
Hoắc Thần Du từ dăm ba câu của ba đứa nhóc này cũng đã mơ hồ đoán được chút gì.
Cậu nhướng mày, thấy bộ dáng Diệp Tang như có chuyện muốn nói, hơi khẽ cười một tiếng: "Vậy gọi là gì?"
"Gọi..." Tiểu gia hỏa do dự mà cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm mũi chân nghiêm túc nói: "...... Gọi là các cậu đơn phương đánh cậu ta nha."
Diệp Niên Niên: "......"
Tô Thụy Thụy: "......"
"......" Hoắc Thần Du hơi hít sâu một hơi, một bàn tay ấn cái đầu của tiểu gia hỏa, ngồi xổm xuống đem bé bế lên xoay người muốn rời đi.
Quỷ mới biết mấy cái từ ngữ cổ quái lạ lùng của con nhóc này là học được từ đâu.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, đi theo Hoắc Nghiêu thường hay âm trầm như vậy, có thể học giỏi mới là lạ.
Nhìn cô bé bị anh trai mạnh mẽ ôm đi, Diệp Niên Niên lưu luyến không rời vẫy tay, không quên ở phía sau cao giọng nhắc nhở bé, "Diệp Tang Tang!! Nhớ rõ kêu ba ba của cậu tới nga! Bằng không đến trường cô giáo sẽ cho chúng ta biết giáo dục ấm áp là gì!"
"!!!"
Tiểu gia hỏa bị dọa đến mắt mèo hơi trợn tròn, đầu nhỏ núp ở trong lòng ngực anh trai nhà mình, cái miệng nhỏ ủy khuất bẹp một cái.
Bé mới không cần bị mời phụ huynh.
Diệp Tang từ lúc bắt đầu liền biết tiện nghi ba ba này muốn đánh bé từ lâu.
"......"
Tiểu thiếu niên nhận thấy được tiểu đoàn tử trong lòng ngực sợ tới mức run bần bật, nhìn chằm chằm chùm tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu của cô bé, khóe miệng hơi cong, quỷ dị lâm vào trầm mặc.
Cậu hiển nhiên cũng nghĩ đến tính cách của Hoắc Nghiêu.
Dắt theo khuôn mặt lạnh như khối băng đi nhà trẻ, ngoan ngoãn bị giáo viên lên án mạnh mẽ?
Nói giỡn đâu!
Hoắc Nghiêu không đập cái nhà trẻ này đã là tốt lắm rồi.
Nhà cũ của Thẩm gia so với Hoắc gia càng có thiên hướng phục cổ tao nhã, người hầu thành hàng, đôi tay để trước người sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng nhìn là biết có huấn luyện mà ra.
Hoắc Thần Du chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
Ảnh vệ.
Tử sĩ.
Đáy lòng cậu liền mỉa mai.
Không hổ là Thẩm gia hắc bạch đều ăn, mấy thứ cần che dấu đều khinh thường che dấu, trực tiếp sai sử đám tử sĩ này như người hầu.
Hoắc Nghiêu dù cho trên tay không sạch sẽ, nhưng hắn còn không có phát rồ như Thẩm Sơ Trần.
Cùng loại người tính tình thất thường như vậy ở chung, khả năng giây tiếp theo chết như thế nào cũng không biết.
"Hoắc tiểu thiếu gia." Thẩm quản gia phá lệ thân sĩ thi hành lễ nghi quý tộc, tiếp theo lại mỉm cười nhìn về phía Diệp Tang, "Trước đó không lâu còn nhìn thấy tiểu tiểu thư tới Thẩm gia của chúng ta."