Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 72: Anh đau lòng em.




Bé chớp đôi mắt mèo, bước chân ngắn ngồi xổm xuống tìm chìa khoá trong vũng nước nhợt nhạt .
Đơn giản là Diệp Tang có trí nhớ tốt.
Tìm hai ba phút, đã tìm được chìa khóa trong vũng nước đục.
Phòng thiết bị ở chỗ nào Diệp Tang cũng không rõ.
Nhưng bởi vì đây là sân thể dục, nên phòng thiết bị hẳn cũng ở gần đây.
Diệp Tang vòng đi vòng lại mới miễn cưỡng tìm được vị trí.
Chỗ mà bé bị đẩy có một chút đau, khi mở cửa trong nháy mắt, cẳng chân của Diệp Tang có chút phát run.
Ô.
Đau......
Diệp Tang ủy khuất lau nước mắt, thất tha thất thểu nhìn bóng dáng cuộn tròn trong bóng tối, nhào tới tiểu thiếu niên sắt mặt tái nhợt.
"Oa oa......" Ô ô ô.
Tiểu gia hỏa mềm mại, mềm cực kỳ giống kẹo bông gòn, Hoắc Thần Du đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người nhào tới ôm căn bản không phản ứng kịp.
Tiểu thiếu niên rũ mắt, nhìn về phía mặt đất bộ dáng như cũ dại ra chết lặng.
Cho đến khi Diệp Tang ngừng khóc nức nở,khuôn mặt nhỏ trắng nõn mang nước mưa cọ vào người cậu, giọng nói như là bà cụ non rồi vỗ vai đối phương, học theo bộ dáng của gia gia khi dỗ bé ngủ, nãi thanh nãi khí nói: "Oa oa đừng sợ......"
"Tang Tang ở đây ~" tiểu gia hỏa nắm lấy quần áo của đối phương không ngừng cọ qua cọ lại, thanh âm mềm mại như là suối nước thanh mát.
Diệp Tang bắt lấy góc áo, cẳng chân hơi run lên, khóe mắt có chút phiếm hồng.
Ô.
Đầu gối của bé đau......
Một câu ' đừng sợ ' của cô nhóc kéo cậu ra khỏi khoảng trống vô hồn kia ra.
Cậu nhìn tiểu gia hỏa một thân chật vật trong lòng ngực, nháy mắt hoảng hốt, nhắm mắt hơi mất hồn mà thấp giọng nỉ non, "Tang, Tang Tang......"
Cứ lặp đi lặp lại, tựa như kẻ chết đuối nắm chặt khúc gỗ không chịu buông tay.
"Oa oa......" Thẳng đến khi tiểu gia hỏa giật giật cánh tay, một đôi mắt mèo mông lung một tầng hơi nước nhưng nước mắt không chịu rơi xuống, bé nhỏ giọng nói: "Đau......"
"...... Đau?"
Cảm xúc hiện giờ của tiểu thiếu niên rõ ràng đã ổn định xuống.
Hoắc Thần Du liếc mắt một cái liền chú ý tới vết đỏ thẫm trên trán Diệp Tang.
Cậu không cảm xúc ngồi xổm xuống, xem cô nhóc một thân chật vật trước mắt, trực tiếp đẩy ra làn váy trên đầu gối.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Đầu gối đang chảy máu, vừa rồi cô bé còn ở trong nước tìm chìa khóa mất vài phút, nguyên bản vết máu bị cọ rửa không sai biệt lắm nhìn như sạch sẽ.
Lúc này đầu gối trắng nõn lại chảy máu, nhìn có vẻ phá lệ ghê người.
"Đau tại sao lại không khóc?" Tiểu thiếu niên cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, hơn phân nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng tối, lộ ra cảm giác quỷ quyệt và nguy hiểm.
Cậu nhìn chằm chằm đầu gối bị thương của tiểu gia hỏa, không nói một lời làm người cảm thấy hoảng sợ.
Diệp Tang thút tha thút thít che lại đầu gối, mắt mèo phiếm hơi nước, bé nãi thanh nức nở một tiếng, hoàn toàn không kiềm được nước mắt, đứt quãng rớt nước mắt, nhỏ giọng nghe phá lệ đáng thương:
"Khóc, khóc cũng không ai đau lòng." Tiểu gia hỏa quật cường lau nước mắt, kết quả vẫn là ngăn không được nước mắt lăn xuống.
Bé dứt khoát không lau nữa, trực tiếp ủy khuất khóc thành tiếng.
Khuôn mặt vô cảm của tiểu thiếu niên hoàn toàn chịu không được.
Cậu hít sâu một hơi, cảm xúc đau lòng nổi lên rậm rạp như cỏ dại ở trong lòng.
Tiểu thiếu niên trực tiếp cong lưng ôm Diệp Tang vào trong ngực, Hoắc Thần Du thật cẩn thận không chạm vào miệng vết thương trên đầu gối của cô bé.
Tiểu gia hỏa ủy khuất ba ba, tiểu thiếu niên đem đồng phục che ở trên đầu bé, phòng ngừa bị nước mưa xối.
Nửa ngày, thanh âm của Hoắc Thần Du lần thứ hai nhẹ nhàng vang lên trong màn mưa:
"Anh đau lòng em."