Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 49: Ba ba đã là người trưởng thành.




Trầm mặc vài giây, ông hơi không xác định mà thử hỏi lại, "Tang Tang đang nói...... Ca ca?"
Tiểu gia hỏa liên tục gật đầu, ôm cánh tay của Hoắc gia gia, mắt mèo sáng lấp lánh mà nháy, "Oa oa tại sao còn chưa về nhà?"
Hoắc lão tiên sinh ngẩng người một hồi, nói: "Bởi vì ca ca nhà cháu ở trường học đi học, khuya mới có thể trở về, Tang Tang hỏi cái này làm cái gì?"
Tay nhỏ trắng nõn của tiểu Diệp Tang nắm ống tay áo, chần chờ một lát chỉ ra bên ngoài, ngẩng mặt, mắt mèo trong suốt hiện ra một mảnh sương mù mênh mông, "Bên ngoài sắp mưa."
Bé thấp đầu, nhỏ giọng mở miệng: "Oa oa sợ."
Trí nhớ của tiểu gia hỏa từ trước đến nay không tốt nhưng duy nhất có thể nhớ được cốt truyện một cách rành mạch.
Bé biết oa oa sợ tối.
Mà phòng của Hoắc Thần Du ở kế bên phòng bé.
Mỗi lần buổi tối khi đi ngủ, Diệp Tang nhờ vào ánh đèn trên hành lang mà phát hiện ra điều đó.
Hoắc lão tiên sinh khó hiểu cúi đầu, nhìn tiểu gia hỏa đang phồng quai hàm, buồn cười nhéo khuôn mặt của cô nhóc, "Ca ca sợ hãi thì liên quan gì đến cháu? Bây giờ đã mấy giờ rồi, ngoan, chơi đủ rồi thì nên đi ngủ."
"Buổi sáng ngày mai ông sẽ dẫn Tang Tang đến trường học của ca ca nhìn xem, thế nào?"
Khi Diệp Tang nói ra câu "Oa oa" kia làm người hít thở không thông, Hoắc lão gia tử trầm mặc rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm muốn cho cô nhóc đi nhà trẻ.
Năm tuổi, mấy đứa bé cùng tuổi cũng nên học lớp lá.
Tang Tang nhà ông thông minh như vậy, như thế nào có thể thua những người khác đâu?
Vừa lúc ngôi trường ở thành phố A kia thuộc về tư nhân, trẻ nhỏ đi vào đây học đều là phi phú tức quý, có Hoắc Thần Du nhãi ranh này ở đó, ngày thường có thể chăm sóc lẫn nhau cũng có thể làm ông yên tâm.
...... Trường học?
Diệp Tang nghe vậy ngơ ngác giương miệng, không nghĩ tới lần này gia gia đồng ý sảng khoái như vậy.
Tiểu gia hỏa mộng bức một lát, đáy lòng lập tức nảy lên một trận vui mừng, thanh âm mềm mại của bé nhanh nhẹn đáp ứng, "Được ạ được ạ ~ Tang Tang muốn cùng oa oa cùng nhau đi học ~"
Diệp Tang cao hứng còn chưa quá một giây, Hoắc Nghiêu mới từ trên lầu đi xuống nghe những lời này thì đuôi lông mày hơi cong lên, đứng ở bên cạnh tựa như u linh.
Ít khi, một tay anh cầm ly pha lê, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn về phía Diệp Tang lộ ra nụ cười ý vị không rõ:
"Trường học?"
Khóe môi của Hoắc Nghiêu hơi nhếch một cái, ý vị thâm trường nói: "Con nghĩ vẫn là trực tiếp dứt khoát mời lão sư tới Hoắc gia, Tang Tang mới năm tuổi, đi trường học ngồi ngẩn ngơ cũng tốn cả một ngày."
Nam nhân lạnh căm liếc tiểu gia hỏa một cái, mặt vô biểu tình mở to mắt nói dối nói: "Rốt cuộc con với Tang Tang ở chung với nhau nhiều ngày như vậy, một ngày không thấy liền nhớ nó."
"Tìm lão sư lại đây dạy cũng giống như đi học, vừa lúc có thể để tiểu gia hỏa ở với ngài nhiều hơn."
Diệp Tang: "......"
Từ khi tiện nghi ba ba này mở miệng, bé liền biết hắn vẫn ghi hận chuyện trước đó không lâu bé "Nhào vào trong ngực Thẩm Sơ Trần".
Ôi không.
Báo ứng tới.
Hắn thế nhưng ngay cả nhà trẻ đều không cho bé đi, đây là tâm địa rắn rết gì!
Tiểu gia hỏa cắn môi mềm, mắt mèo tròn xoe gắt gao nhìn chằm chằm anh, thanh âm thanh thuý không phục mà muốn biện giải cho bản thân, "Không không không, ba ba đã là người trưởng thành."
Diệp Tang ôm đùi anh, lời nói thấm thía ủng hộ anh: "Tin tưởng không có con, ba ba sau này nhất định cũng có thể sống tốt."
"......" Hoắc Nghiêu sâu kín mà khinh bỉ tiểu gia hỏa, cố nén lại xúc động muốn hành hung tiện nghi khuê nữ, hơi mỉm cười:
"Không, ba ba không thể không có con."
Hoắc lão gia tử: "......"