Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 47: Ta muốn đi đến trước cửa phòng của ngươi ca hát ~.




Diệp Tang bị đẩy đi phía trước có chút lảo đảo vài bước, bé chậm rãi nghiêng đầu, cái miệng nhỏ hơi giơ lên có chút mạc danh cảm thấy được bộ dáng của thúc thúc này có chút cô đơn.
"Ba ba......"
Tiểu gia hỏa quơ đầu, đem suy nghĩ này vứt bỏ, hơi mở ra tay ngắn muốn Hoắc Nghiêu ôm.
Nam nhân như cũ vẫn là biểu tình một bộ lãnh đạm, khi nhìn đến bộ dáng đáng thương cầu ôm một cái của Diệp Tang, khóe môi cười lạnh, "Muốn ba ôm?"
Diệp Tang gật đầu, bộ dáng nghiêm túc: "Ba ba ôm ~"
Hoắc Nghiêu thiếu chút nữa bị bộ dáng vô tâm không phổi kia tức cười.
Ôm cái đầu.
Con nhóc này coi anh là cái gì?
Nam nhân mặt vô biểu tình xoay người, "Không ôm, tự đuổi kịp."
Tiểu gia hỏa tức giận đứng tại chỗ, nãi thanh nãi khí hô một câu: "...... Tiện nghi ba ba!!"
Bóng dáng của Hoắc Nghiêu cứng đờ, tiếp theo liền nghe Diệp Tang tức muốn nổ tung bổ sung nói:
"Ba ba hư."
Nam nhân lặng im một lát, đứng tại chỗ trừng mắt khinh bỉ, ngữ điệu lạnh lẽo cười như không cười: "À? Thì sao?"
Chuyện mà anh hư, con nhóc này rõ ràng không phải ngày đầu tiên biết.
Hiện tại nói ra điều này còn có ý nghĩa gì?
Chỉ nghe tiểu gia hỏa ôm chặt chó con trong lòng ngực, hơi lui về phía sau một bước, nãi thanh nãi khí nói: "Ta muốn đi đến trước cửa phòng của ngươi ca hát ~"
Nói xong, bé một người ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ mắt mèo đen nhánh xoay chuyển, cố ý ngay trước mặt anh bắt đầu hát, "Cải xanh trồng trong đất vàng, mới hai ba tuổi chẳng có mẹ ôm."
"Cha không thương mẹ không yêu, Tang Tang là cải thìa trong đất ~"
Nghe cô nhóc càng hát càng hăng say, rầm rì hát lên còn rất có tiết tấu.
Hoắc Nghiêu đứng ở trước mặt tiểu gia hỏa: "......" Có lẽ cũng không cần.
Ca hát?
Ha.
Anh sợ buổi tối sẽ nhịn không được mà đem nhãi ranh này xách đi quăng ra ngoài.
Mắt thấy tiện nghi ba ba quả nhiên do dự dừng lại bước chân, Diệp Tang không ngừng cố gắng mà hát tiếp, "Ngươi không mang theo ta đi, sau này ta mỗi ngày đều sẽ hát ở trước cửa của ngươi ~"
Nghe được chữ "Mỗi ngày", sắc mặt của Hoắc Nghiêu hoàn toàn đen.
Cái này còn chưa có hát, anh liền chịu không nổi, nếu thật sự hát thì sẽ còn lợi hại đến cỡ nào?
Nam nhân xoa giữa mày, thật sâu nhìn chằm chằm tiểu đoàn tử trong lòng ngực, lâm vào trầm tư.
Khuê nữ nhà người khác đều là áo bông nhỏ tri kỷ, còn con nhóc này là chuyên môn được phái tới để tra tấn anh đúng không?
Mắt mèo của Diệp Tang xoay tròn, chôn ở trong lòng ngực ba ba, cọ mặt của anh.
Mùi sữa trên người tiểu gia hỏa thoang thoảng, bé ngọt ngào kêu lên: "Ba ba thật tốt ~"
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh không cảm xúc đem nước miếng trên mặt lau khô, ôm người bước ra đi ra ngoài.
Ở góc độ mà tiểu gia hỏa nhìn không tới, liền thấy khóe môi của nam nhân hơi giơ lên.
Nhìn ra được, lúc này tâm tình của anh vẫn là không tồi.
Cuộc sống đi theo vai ác ba ba không thể không nói, nơi chốn đều là kinh hỉ.
Mới vừa kiến thức được một cái xà tinh bệnh tính tình thất thường Thẩm Sơ Trần, lại gặp nam chủ oa oa.
Tiểu gia hỏa héo queo mà ghé vào trên sô pha, tựa như sương sớm trên cà tím nhìn không có tinh thần.
Cô bé mềm mụp ngáp một cái, có chút muốn ngủ.
Hoắc gia gia ở trong nhà đợi bọn họ gần ba giờ, nhìn thấy Hoắc Nghiêu rốt cuộc đem người bình yên vô sự trở lại, ông không yên tâm mà đánh giá Diệp Tang từ trên xuống dưới một lần, xác định không có thiếu tay thiếu chân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Trời mới biết ông khi nghe được Hoắc Nghiêu đem người mang ra ngoài thì có bao nhiêu lo lắng hãi hùng.
Tính cách đứa con này của ông đừng nói chăm trẻ, không đem trẻ lọt xuống mương đã là chuyện tốt.