Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 185: Mộ Sâm hôn Tang Tang.




Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ba ba ba ba......" Mắt mèo của tiểu gia hỏa hơi trợn to, theo bản năng nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần.

Đầu nhỏ chôn ở phía sau anh, tràn ngập vẻ bàng hoàng vừa mới tỉnh dậy.

Thẩm Sơ Trần bị hành động tìm tra này của hắn ta làm cho tức cười.

Anh chỉ lười nhác nhìn thoáng qua, liền nhận ra người này có lẽ là người mà lúc trước Dương Liễu kêu là anh.

Anh đẩy Diệp Tang ra, ý bảo tiểu gia hỏa qua chỗ Hoắc Nghiêu trốn đi.

"Ngoan, một lát ba ba sẽ giải quyết xong."

Diệp Tang cũng sẽ không bao giờ chủ động tạo thêm phiền toái, bé nhấp lúm đồng tiền, ngoan ngoãn gật đầu, bước chân ngắn nhỏ lộc cộc chạy tới chỗ Hoắc Nghiêu.

Hắn ta cũng không quan tâm nhiều đến một con nhóc, có chạy cũng chẳng sao, dù sao mục đích của hắn ta hôm nay lại không phải con nhóc đó.

......

Hoắc Nghiêu thực hiển nhiên cũng hoàn toàn không lo lắng an nguy của Thẩm Sơ Trần, anh nhìn con gái của mình từ trên xuống dưới, sau đó thở phào nhẹ nhõm sau khi chắc chắn rằng con bé không bị thương.

Anh chậc một tiếng, không tiếng động mách lẻo Thẩm Sơ Trần, "Biết vậy đã không cho con đi theo tên kia."

"Đi theo tên kia liền biết không có chuyện gì tốt."

Khi anh đang nói chuyện, tên cầm đầu thản nhiên liếc mắt về hướng Diệp Tang chạy qua.

Không liếc qua nhìn thì không quan trọng, liếc qua liền trực tiếp cho hắn ta một sự bất ngờ.

"Là mày?!" Dương Nghiêm hơi nheo mắt lại, nháy mắt nở nụ cười, "Thật đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt."

"Hai kẻ khi dễ em gái tao đều ở đây?"

Hoắc Nghiêu: "...... Chậc."

Pha vả mặt này cũng thật đau.

Sự thật chứng minh, đi theo vai ác không phải chuyện tốt gì.

Hoắc Nghiêu không phản ứng hắn, mà đưa Diệp Tang đến chỗ an toàn, sau đó mới từ từ đứng thẳng, ngước mắt cảm xúc lãnh đạm.

Thẩm Sơ Trần chậm rãi thở dài, cười hì hì nói: "Vốn dĩ tôi không muốn động thủ đâu."

Rốt cuộc tốt xấu gì anh cũng coi như là người cầm chậu vàng rửa tay*.

(*Chậu vàng rửa tay "金盆洗手": là một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu nó dùng để chỉ một buổi lễ được tổ chức sau khi những thuyền nhân gửi thực phẩm đến cung điện Trường An của nhà Hán lên phà trên sông Weihe để biểu thị sự thành tựu của quan chức, nhiệm vụ; sau này nó được hiểu với nghĩa khác. Sau khi trở nên giàu có, xã hội đen sẵn sàng rời khỏi vị trí của họ để hưởng tuổi già và công khai tuyên bố rằng họ sẽ rửa tay gác kiếm, bây giờ nó cũng đề cập đến từ bỏ ngành công nghiệp hoặc một cái gì đó mà họ đã có trong một thời gian dài. Ý là rửa tay gác kiếm, hoàn lương.)

Sao lại luôn có nhiều phiền toái như vậy.

Hoắc Nghiêu lười nghe mấy lời dối trá đó, hai người một trái một phải bị vây quanh, kết quả lại một người so với một người càng bình tĩnh.

"Chính là hai đứa mày đánh em gái tao?" Tên cầm đầu cười lạnh tiến lên.

Hắn ta còn chưa kịp nói thêm mấy câu tàn nhẫn, Thẩm Sơ Trần mỉm cười một cái xách cổ áo hắn ta lên, căn bản không cho hắn ta có thời gian hành động, đột nhiên nhấc chân lên đem người đạp ra ngoài.

"Đánh em mày thì làm sao? Đánh chính là em gái mày." Người đàn ông lúc nãy vốn đang lười biếng lúc này thái độ muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo.

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, "Tao không chỉ dám đánh em gái mày, tao còn dám đánh cả mày đấy."

Hoắc Nghiêu né sang một bên, một cú vặn ngược tay khiến hắn ta ngã xuống đất dễ dàng, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn đá hắn ta ra một cách nhanh chóng và chính xác.

Đột nhiên xoay người đá chân làm nhiều người ở sau lưng văn ngược ra.

"Mày, mày......" Hắn ta không thể đứng dậy vì cú đá đó, hắn ta căn bản không nghĩ tới hai người kia nói động thủ liền động thủ liền.

"Vai ác chết vì nói nhiều, biết không?" Thẩm Sơ Trần cười một chút, cà lơ phất phơ ngồi trở lại, bế con gái lên tay, không chút hoảng sợ gọi cảnh sát.

"Nói đạo lý với bọn tôi cũng vô dụng."

"Tự mà chậm rãi giải thích với bọn họ đi."

Sự thật chứng minh.

Dám nói đạo lý với vai ác, bọn họ có thể đùa chết bạn.

Hai người đánh người xong, chậm rãi ngồi xuống, thậm chí còn không nhanh không chậm báo cảnh.

"Xin chào. Chỗ chúng tôi có đánh nhau."

Giọng nói của cảnh sát trong điện thoại hơi căng thẳng, anh ta vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Sơ Trần lười biếng bắt đầu an ủi anh ta, "Không có việc gì, anh không cần khẩn trương, chúng tôi hai đánh năm đã hạ gục bọn họ rồi."

Cảnh sát: "......"

"Nếu không chờ các anh tới thì cỏ trên mộ chúng tôi đã cao ba mét."

Cảnh sát: "......"

*

Xem mắt khẳng định là đi không được, bởi vì ba người này còn có trẻ em liên quan đều phải đi cục cảnh sát một ngày.

Sau khi trở về, trời đã tối.

Mộ Sâm oán giận đã lâu đối với chuyện này lập tức phát ra sự cảm thán kinh ngạc:

"Ba người bộ kéo nhau đi đào mồ à?"

Đi xem mắt mà lâu như vậy sao?

Thẩm Sơ Trần lười biếng nằm xuống sô pha, nghĩ đến mấy lời khai phiền phức kia, anh nhíu mày không trả lời.

Hoắc Nghiêu ôm con gái, cũng nhẹ nhàng thở ra, liền nghe thấy giọng điệu thiếu đánh của Mộ Sâm, anh nhéo thịt mềm của tiểu gia hỏa, nở nụ cười.

"Đào mồ?"

"Đừng có nói đào mồ hay không đào mồ. Tôi mới nói cho quản gia nhà tôi, để ông ấy mang theo thằng nhóc nhà tôi lại đây." Ánh mắt anh đầy ẩn ý liếc nhìn Mộ Sâm một cái, "Nhớ chuẩn bị phòng cho tốt."

Mộ Sâm: "......"???

Hoắc Nghiêu vừa nói như vậy, Thẩm Sơ Trần cũng từ trên sô pha bò dậy, như nhớ ra điều gì, cong đôi mắt đào hoa, nói với vẻ chân thành tha thiết:

"À đúng rồi."

"Ba đứa nhỏ nhà tôi cũng muốn gặp em gái tụi nó, cậu không phiền chứ?"

Anh không đợi Mộ Sâm trả lời, liền tự nói: "Chắc chắn là cậu không để ý đúng không? Nhớ rõ chuẩn bị phòng cho tốt nha, ba người, nếu không thì chuẩn bị một cái phòng lớn một chút, để mấy tiểu gia hỏa này ngủ chung cũng không phải không thể."

Mộ Sâm: "???"

Đầu óc anh đầy nghi hoặc, thiếu chút nữa nói thẳng từ chối.

"Con nít? Tổng cộng bốn đứa?" Anh nghiến răng, đáy mắt lộ ra vẻ lãnh đạm, "Cậu nghĩ chỗ của lão tử là trung tâm cứu trợ à?"

Hay là nhà trẻ?

Một Diệp Tang còn chưa đủ, còn thêm bốn đứa muốn tới nữa?

Thẩm Sơ Trần cười lạnh nói, "Cậu đương nhiên cũng có thể từ chối."

"Bất quá......" Anh chớp mắt, mỉm cười nói: "Chúng tôi dẫn Tang Tang đi, dù sao cũng không phải không thể đổi chỗ ở, đúng không?"

Hoắc Nghiêu khó được mà tán thành gật đầu.

Hai tên cẩu này đã đạt được một thỏa thuận chung.

Mộ Sâm bị tức giận không nhẹ.

Nhìn anh giống như người sẽ vì một đứa nhãi ranh mà thỏa hiệp sao?

Anh khó chịu giương mắt, đối diện với ánh mắt trông mong của tiểu gia hỏa, bé mở miệng, tràn đầy chờ mong, "Chú, để cho oa oa với chị tới đây được không."

Mộ Sâm: "......"

"Được." Anh thỏa hiệp một cách không có cốt khí.

"Oa ~ Cảm ơn chú!!" Tiểu gia hỏa vui sướng nhảy dựng lên, mắt mèo cong lên ý cười ngọt ngào.

Sau khi nghe được lời đồng ý, cô nhóc liền vô tâm không phổi muốn chạy đi.

Điển hình của việc dùng xong liền ném.

Đem Mộ Sâm nhìn không khỏi nghiến răng, thấy nhãi ranh này vô tâm không phổi như vậy, tức khắc giận sôi máu, không chút nghĩ ngợi xách cổ áo bé lại, âm trầm nói, "Nhãi ranh."

"Chú, chú......" Tiểu gia hỏa xoay đầu, ý thức được có lẽ mình vui mừng hơi sớm.

Mộ Sâm nhìn bộ dáng ngốc manh của bé, nheo mắt lại, nhớ tới lúc bé hôn Thẩm Sơ Trần, có chút chua lòm hừ cười một tiếng.

Nhéo cái má mềm mụp của Diệp Tang, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, cũng hôn lên khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang một cái.

Giống như thạch trái cây, trắng trắng mềm mềm.

Trên người của tiểu gia hỏa còn thoang thoảng hương sữa, cực kỳ đáng yêu .

Tâm trạng của Mộ Sâm rốt cuộc cũng tốt lên tí xíu.

Kết quả.

Tâm trạng tốt đẹp kia của anh còn không có duy trì được vài giây, tiểu gia hỏa liền run rẩy lông mi, một bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc mà nhìn Mộ Sâm.

Hồi lâu, tiểu gia hỏa run giọng, ô oa một tiếng:

"Con, con không sạch sẽ rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314