Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 163: Hoắc Nghiêu ba ba về nước (1).




Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rồi bé dần nhận ra một sự thật......

Hình như mời ai cũng đều toang.

Diệp Tang bẹp cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ trắng mềm khẽ ngẩng, tò mò chớp mắt mèo, khiêm tốn cầu tiến: "Làm sao để tránh bị ba ba cho một tuổi thơ hoàn chỉnh?"

Thực hiển nhiên.

Các vị đang ngồi đây đều là nhân tài.

Tô Thụy Thụy đi qua, nhỏ giọng lẩm nhẩm nói, "Hôm trước tớ kiểm tra bị điểm kém, cậu đoán sao tớ có thể tránh thoát đòn hiểm đó?"

Diệp Tang thành thật lắc đầu.

Tô Thụy Thụy nói: "Nếu kiểm tra không tốt, cha gần ta lui, tận lực tránh so đo với ông già đánh mất lý trí như bọn họ."

Tiểu gia hỏa mở to miệng, nghĩ đến bộ dáng nổi trận lôi đình của Hoắc Nghiêu ba ba, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu ba ba nổi giận thì sao?"

Diệp Niên Niên trầm ngâm một lát, "Cha gần ta lui, cha giận ta quỳ."

Chuyện này thì có cái gì để băn khoăn?!

Mỗi lần kiểm tra xong, cậu đều thử chiêu này nhiều lần quả thực lần nào cũng hiệu quả.

Thẩm Dao: "......"

Bé vẫn là lần đầu tiên biết, thì ra mỗi người trong nhà trẻ đều thật sự là nhân tài.

*

Đến khi tan học, một đám củ cải nhỏ xếp thành hàng, toàn bộ ngoan ngoãn đứng yên.

Diệp Tang bởi vì lùn nên đứng ở phía sau nên rất khó làm người chú ý đến.

Bé cúi thấp đầu, vẫn luôn nghĩ đến chuyện mời phụ huynh, cả người lâm vào rối rắm một hồi lâu.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Đám củ cải nhỏ lần lượt bị cha mẹ đón đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Diệp Tang.

Nhìn thật đáng thương.

Mộ Sâm đứng ở cách đó thờ ơ nhìn, không có ý định tiến lên.

Hiệu trưởng đi theo anh ra ngoài cũng thấy thế, nhìn Mộ Sâm một cái, nhịn không được nói nhiều một câu, "Ngài không đi xem con gái của ngài sao?"

"Nhìn rất đáng thương."

Hiệu trưởng nói một cách nghiêm túc, thành khẩn: "Trẻ con trốn học là chuyện bình thường. Ngài không thể vì chuyện nhỏ này mà ném chúng ở trường, đúng không?"

"Đây chính là con gái của ngài."

Mộ Sâm nghe thế, khóe miệng hơi giật giật.

Cảm ơn.

Anh không có đứa con gái lớn như vậy.

......

Nhưng mà.

Bị hiệu trưởng nói như vậy, giáo viên ở xung quanh đều nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, một đám dùng ánh mắt như xem "Tra nam" bội tình bạc nghĩa.

Nhìn anh đến mức làm thái dương anh nhảy thình thịch, tâm tình thật con mẹ nó lại còn khó chịu nữa chứ.

Thật sự bị bọn họ nhìn chằm chằm chịu không nổi, Mộ Sâm nhìn sắc trời, nghĩ lúc này chắc Thẩm Sơ Trần cũng không tới được.

Anh lạnh mặt, giọng nói như ngọc vỡ chậm rãi, giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn ra vẻ có lệ, "Nhãi ranh, ba cháu hôm nay không có tới à, đi theo chú?"

Diệp Tang ôm chặt túi nhỏ, sốt sắng lắc đầu, "Không thèm đi với chú."

Bé mới không thèm về nhà với tiện nghi ba ba đâu.

Mộ Sâm cười nhạo hỏi lại: "Không muốn đi?"

Anh lười nhác giễu cợt bé, "Bây giờ đã mấy giờ rồi, cháu nghĩ còn ai tới nữa?"

Tiểu gia hỏa lui về phía sau một bước, yên lặng ôm chặt túi, giọng nói kiên cường: "Cũng không cần chú."

Mộ Sâm bị tức cười.

Được.

Còn rất kiên cường.

Nếu không phải bị mấy giáo viên này nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Mộ Sâm cũng lười để ý đến nó.

"Vậy thì làm sao cháu mới chịu về với chú? Hửm?" Ngữ khí của anh dần dần không kiên nhẫn.

Diệp Tang ngoan ngoãn lắc đầu, "Tang Tang không thèm về với chú."

Bé phải đợi ba ba.

"......" Tiểu gia hỏa kiên quyết từ chối làm tâm tình Mộ Sâm vô cớ bực bội.

Anh đã như thế mà nó vẫn không để ý?

Thà qua đêm ở nhà trẻ cũng không muốn về với anh?

"Được." Mộ Sâm khẽ cười, thái độ lạnh nhạt tới cực điểm, "Nếu không muốn về, vậy cháu ở đây tự trải nghiệm khó khăn dân gian một mình đi."

Kỳ thật nếu đứa trẻ nào nhìn thấy thái độ như vậy của cha mẹ, đều sớm ngoan ngoãn đi theo rồi.

Nhưng, Diệp Tang cũng không phải người bình thường.

Bé là một bảo bảo có tình quật cường cao.

Tiểu gia hỏa ôm chặt túi nhỏ, hơi nhấp lúm đồng tiền, ngoan ngoãn đứng tại chỗ không có ý định đuổi theo.

Mộ Sâm: "......"

Anh hít một hơi thật sâu, đối diện với mắt mèo đen láy của Diệp Tang, cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, khống chế tính tình của mình, nghiến răng nói: "Chú mời cháu về, được chưa? Hửm?"

Mẹ nó.

Mộ Sâm chưa bao giờ cảm thấy hèn mọn như bây giờ.

Dưới ánh mắt sắp giết người của anh, tiểu gia hỏa liếc nhìn sắc trời một cái, lúc này mới chậm chạp nhào vào trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng, ngây ngô mở miệng: "Vậy, vậy chú không thể mắng cháu."

Mộ Sâm đang muốn phát hỏa thì trong lòng ngực đột nhiên có một tiểu gia hỏa nhào vào, cảm giác mềm như bông làm anh hơi sửng sốt một chút.

Khi nghe xong lời bé nói, mặt anh hơi lạnh, ghét bỏ nhìn về phía cô nhóc hừ cười một tiếng.

"Cháu cũng nhiều chuyện thật."

Con nhóc phiền toái.

*

Lúc đến nhà trẻ hai tay Mộ Sâm trống trơn, kết quả khi trở về lại có thêm một bánh bao nhỏ.

Điều này làm mọi người ở xung quanh sửng sốt.

"Má ơi. Ông chủ chúng ta sao lại có thể bắt cóc con người ta thế?"

Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Mộ quản gia bất đắc dĩ buông tay.

Ông chủ làm gì, ông cũng không biết, cũng không dám hỏi, tự nhiên cả đám nhìn ông làm gì?

......

Sau khi trở lại thư phòng, Mộ Sâm không có quan tâm đến bé, một người thờ ơ đọc sách, lộ ra cảm giác chán đến chết.

Thấy tiểu gia hỏa nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, anh nhấc mí mắt lên, thờ ơ nói: "Đi ngủ. Đừng phiền chú."

Diệp Tang hơi bĩu môi, lắc lư đôi chân ngắn nhỏ ngồi xuống bên cạnh Mộ Sâm.

Bé lấy một viên kẹo sữa bò từ trong túi ra, nghiêm túc lột giấy gói kẹo ra rồi từ từ nhét vào trong miệng.

Mộ Sâm ở bên cạnh ngước mắt lên, khinh bỉ liếc bé một cái, lạnh lùng nói: "Không được ăn."

Anh không thể hiểu được tại sao trẻ con ai cũng thích đồ ngọt.

"Nếu dám ăn chú sẽ quăng cháu ra ngoài."

Diệp Tang: "......" Thật cẩu.

Mộ Sâm đem tầm mắt phóng trên chiếc túi vải căng phồng của cô nhóc, thừa dịp nhóc con không chú ý, anh cẩn thận lật ra, lòng bàn tay trắng nõn như ngọc cầm một đống kẹo.

Anh nhíu chặt mày, nhìn mà cảm thấy nhức răng.

Anh thờ ơ nhét đống kẹo vào trong túi áo khoác trắng.

Ngay sau đó rũ mắt, đối diện với vẻ mặt mờ mịt của Diệp Tang, đuôi mắt của anh hơi nhếch, cười như không cười nói: "Chú giữ giúp cháu, hôm nào trả lại cho cháu."

Diệp Tang nghe lời này cực kỳ quen, mắt mèo hơi trợn to, "Chú......"

Bé nhỏ giọng nói: "Cháu khuyên chú hãy thiện lương."

Mộ Sâm cười nhạt một tiếng, cũng không thèm để ý bé, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Diệp Tang thấy anh tịch thu kẹo của mình còn làm lơ mình, tiểu gia hỏa tức giận hét lên: "Mộ Sâm!"

Mộ Sâm rất có hứng thú nhướng mày.

Đây là bị tức giận đến mức tiếng chú cũng không kêu?

"Người đều có giới hạn!"

Bé cao giọng, nghiêm túc nói: "Một khi ngươi bước qua điểm mấu chốt này ——"

Mộ Sâm xốc mắt, cười như không cười nhìn bé.

"Một khi ngươi bước qua điểm mấu chốt này......" Tiểu gia hỏa hơi thẳng lưng, chùm tóc rũ xuống, tự tin không đủ nhỏ giọng

"...... Vậy thì họ sẽ đi đường vòng."

~~~~~~~~~~~~~~~~~
#Edit by: KlaraHa1314