Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ô ô ô......" Tiểu gia hỏa thút tha thút thít rớt nước mắt, quỳ rạp trên mặt đất ủy khuất thành cá nóc.
Diệp Tang chưa từng ủy khuất như vậy.
Hoắc Nghiêu ba ba của bé tuy cẩu, nhưng cũng không đến mức khi dễ trẻ con.
Nhưng ba ba này không chỉ khi dễ bé, còn lấy kẹo của bé.
Cuộc sống này không có khả năng tiếp tục.
Thẩm Sơ Trần hơi dừng lại: "......"
Khóe miệng anh giật giật, không yên tâm đánh giá cô nhóc tròn trịa trên mặt đất từ trên xuống dưới.
Một lúc lâu sau, anh rốt cuộc thong thả xác định được.
Ngốc như thế này.
Là nhóc mập nhà anh không sai.
Thẩm Sơ Trần cong khóe môi, nhéo đôi má phồng lên của cô bé, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, khom lưng dễ như trở bàn tay ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng ngực.
Hương thơm quen thuộc thoang thoảng, cô nhóc mềm như bông.
Thực sự làm tan chảy trái tim của mọi người.
"...... Ba ba ôm ô ô ô." Tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng chôn đầu ở trong lòng ngực anh, ấm ức khóc thút tha thút thít, "Hắn, bọn họ ô... Sao có thể khi dễ người như vậy......"
Thẩm Sơ Trần: "......"
Không được.
Bộ dáng này của tiểu bảo bối nhà anh thật sự rất là buồn cười.
Chùm tóc rối xù dựng lên, mắt mèo đen nhánh còn vương nước mắt, cái miệng nhỏ ủy khuất bẹp thành vịt con, biểu cảm muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu.
Nhưng cũng thật làm người ta muốn cười.
Thẩm Sơ Trần nhịn không được, giơ tay xoa đầu xù của cô nhóc, khóe môi cong lên một cái, cúi người nói nhỏ, "Ngoan."
"Đang tốt mà, tại sao lại khóc?"
Lúc này Diệp Tang bởi vì có người chống lưng, cái miệng nhỏ hơi bẹp, nín nước mắt, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn chằm chằm Mộ Sâm, hừ một tiếng, "Mộ Sâm hư......"
Thẩm Sơ Trần nâng lên cặp mắt đào hoa hẹp dài, mỉm cười: "Đúng thật không phải là người tốt gì."
Bé cúi thấp đầu nhỏ, cố chấp mà cáo trạng với Thẩm Sơ Trần, "Mộ Sâm ăn kẹo của con."
Nụ cười của Thẩm Sơ Trần dần dần trầm xuống, thuận theo đắc ý: "Đúng thật không phải là người mà."
Tiểu gia hỏa gật đầu, ấm ức, "Hắn ta còn mắng nhân gia."
Mộ Sâm lạnh lùng nhìn hai cha con kẻ xướng người hoạ này, khóe môi cong lên một cái, ngoài cười nhưng trong không cười.
Đừng nói.
Tiểu gia hỏa này cũng nhớ dai thật.
Vừa rồi ai nói nhãi ranh này không thù dai?!
Sống lại một đời, Mộ Sâm đối với những hành động trong kiếp trước của Thẩm Sơ Trần, nói không hận vây tuyệt đối là giả.
Nhưng bây giờ, anh đã bình tĩnh lại.
Tóm lại chỉ cần không phải ở trước mặt Diệp Tang, mặc dù là đối mặt với kẻ thù kiếp trước, anh vẫn có thể đối phó mà mặt không đổi sắc.
Mộ Sâm cau mày nhìn chằm chằm đối phương.
"Cậu chính là ba của nó?"
Đây là cha ruột, vậy Hoắc Nghiêu là ai?
Cái cách mà Hoắc Nghiêu gọi điện cho anh, nếu thật không phải là con gái ruột, đối phương có thể để ý như vậy sao?
Thẩm Sơ Trần cười như không cười cong môi, "Đúng vậy nha."
Cũng không biết có phải là giác quan thứ sáu của đàn ông hay không, anh cứ cảm thấy người trước mắt không có ý tốt gì với khuê nữ nhà anh.
Huống chi......
Trong tay của nhóc con này còn có một đống ảnh.
Nếu không đoán sai.
Đàn cẩu này đều mẹ nó có thể là cha của nó.
Thẩm Sơ Trần tưởng tượng đến tương lai còn có hai kẻ khác đoạt khuê nữ với anh, nội tâm liền liên tục spam con mẹ nó.
Tiểu gia hỏa ôm cổ ba ba nhà mình, đầu nhỏ chôn ở trong lòng ngực rộng lớn và ấm áp của đối phương, cái miệng nhỏ hơi bẹp.
Bé không muốn chơi với ba ba này.
Quá khi dễ người.
Con ngươi tròn xoe của Diệp Niên Niên xoay chuyển, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Thẩm Sơ Trần, lại nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của Mộ Sâm, nháy mắt liền cảm thấy bóng dáng của Thẩm cẩu rất cao lớn.
"Chú ơi......" Cậu ngượng ngùng xoắn xít, nhẹ giọng kêu một tiếng.
Thẩm Sơ Trần hơi nhướng mày, liền nhìn thấy Diệp Niên Niên kêu anh một cách chân thành, "Tuy rằng chú với Hoắc Nghiêu đều không phải là người tốt."
Cha Diệp nhíu mày dữ dội.
Chỉ nghe tên nhãi ranh này cứng cổ không sợ chết tiếp tục nói, "Nhưng mà nếu so sánh chú với Mộ Sâm, thì quả thực chú chính là thiên sứ!!"
Thẩm người nào đó vinh hạnh thăng cấp thành "Thiên sứ": "......"
Anh lại ngứa tay muốn treo tên nhóc này lên đánh.
Diệp Niên Niên không sợ chết nói xong liền rụt cổ trốn sau lưng ba ba nhà mình.
Thẩm Sơ Trần hơi hít sâu một hơi, kiểm soát bản thân trước mặt con gái.
Anh nhéo cái má mềm mại của người kia, ghé vào lỗ tai người kia cười nhẹ, "Xét nghiệm ADN đã xong."
Đối diện với cặp mắt mèo đen láy trong veo của tiểu gia hỏa, nụ cười của anh này càng đậm hơn, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ của đối phương một cái, nhỏ giọng trả lời, "Là con gái ruột."
Diệp Tang bụm mặt, do dự một chút, cũng tiến lại gần hôn lại anh.
"Ba ba." Bé mềm giọng kêu một tiếng. Thanh âm kia đem kẻ luôn vô tâm không phổi như Thẩm Sơ Trần cũng cảm thấy mềm lòng.
"Bảo bối thật ngoan." Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của anh khẽ cong.
Trước kia anh không hiểu, nguyên nhân nào có thể làm kẻ máu lạnh vô tình như Hoắc Nghiêu chịu đi lên con đường ông bố bỉm sữa.
Rốt cuộc anh cũng quen biết với Hoắc Nghiêu được một hai năm, Thẩm Sơ Trần giỏi về chơi đùa người khác, khả năng thấu hiểu lòng người không ai có thể rõ hơn anh.
Tên cẩu Hoắc Nghiêu này tuy rằng ngoài miệng nói ghét bỏ, kỳ thật rất thích chăm trẻ.
Thậm chí có loại cảm giác quân vương không thèm thượng triều.
Thẩm Sơ Trần lúc ấy còn đang suy nghĩ.
Là giết người không vui, hay là gây chuyện không đã, tự nhiên đang êm đẹp lại muốn chăm con.
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu.
Chăm con vui đến nỗi người bình thường không hiểu đươc.
Cha con hai người ấm áp làm Mộ Sâm ở bên cạnh xem đến mức cực kỳ không thoải mái.
Lông mày của anh hơi nhướng lên, khóe môi cong lên một độ cong nhạt, chỉ là thoạt nhìn không tới đáy mắt, "Thẩm Sơ Trần, cậu tới đây chỉ để xem con?"
Mộ Sâm khó chịu với anh, nói chuyện cũng cực kỳ không khách khí, "Con cũng xem xong rồi, không phải cậu cũng nên đi sao?"
Thẩm Sơ Trần khẽ mỉm cười với anh, nhưng Mộ Sâm thì không. "Ai nói tôi muốn đến xem con gái tôi?"
Hôm nay anh muốn đưa người đi.
Bất quá những lời này, Thẩm Sơ Trần không có nói ra.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu gia hỏa, nhéo khuôn mặt của bé, đuôi lông mày hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa nheo lại, "Mộ Sâm chăm sóc con như thế nào vậy?"
Thẩm Sơ Trần lẩm bẩm tự nói, "Gầy như vậy."
Trợ lý Lưu đi theo ở phía sau yên lặng che mặt lại.
# có một loại gầy tên là chỉ có ba bạn mới thấy bạn gầy #
Đối với Thẩm Sơ Trần chính là không có thành có, Mộ Sâm hơi nhướng mày, cười nhạo một tiếng, "Cậu nói nhãi ranh này gầy chỗ nào?"
Anh tuy rằng không thích con nhóc này tiểu, nhưng cũng không đến mức ngược đãi nó chứ?
Nghe câu này đi, là tiếng người sao?
Diệp Tang phồng mặt lên, ngẩng khuôn mặt mũm mĩm, cặp mắt ngập nước kia nhìn Mộ Sâm.
Mộ Sâm tức giận trừng mắt nhìn nhãi ranh kia một cái.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Tiểu bạch nhãn lang.
Khi ba ruột tới liền nhào vào lòng ngực không thèm ngoản đầu nhìn lại.
Anh hơi cười lạnh.
Diệp Tang bị ba ba số ba trừng mắt một cách khó hiểu, cũng không mấy vui vẻ mà dẩu cái miệng nhỏ, trợn tròn mắt mèo, tự tin không đủ bất mãn nói, "Ba ba hắn, Mộ Sâm hắn trừng nhân gia."
Mộ Sâm: "......"
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314