Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 143: Tang Tang biết đánh đàn tranh với đàn tỳ bà (1).




Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi Diệp Tang thức dậy vào sáng sớm hôm sau, đó là trong phòng làm việc của Mộ Sâm.

Bởi vì nhớ thương việc Mộ Sâm hứa trả trứng gà cho mình ngày hôm qua nên hôm nay tiểu gia hỏa dậy rất sớm.

"Chú ~" Giọng nói mềm mại vang lên, Mộ Sâm ngồi ở trước bàn ăn nghe giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn này, khóe miệng giật giật, trong lòng có dự cảm xấu.

Tiểu gia hỏa mặc một chiếc váy màu tuyết trắng, nhào qua như là tên lửa nhỏ, trông chờ ngẩng đầu nhỏ, mắt mèo trong veo, giọng nói thanh thúy: "Trứng trứng trứng trứng ~"

"......"

Mộ Sâm trăm triệu không nghĩ tới, đến lúc này mà con nhóc này còn nhớ thương quả trứng gà kia.

Thật là TMD.

Anh đen mặt, mặt không cảm xúc lấy một quả trứng gà trên bàn để trước mặt bé.

Mộ Sâm hơi ngước mắt, lạnh lùng nhìn Diệp Tang, một bàn tay cầm trứng gà, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một nói: "Vừa lòng chưa?"

Diệp Tang thấy biểu tình hung dữ của anh, không khỏi hơi dẫu miệng, nhỏ giọng gật đầu, "Vừa, vừa lòng rồi."

"Nhưng mà......" Bé chậm rãi ngân giọng, giọng điệu muốn nói nhưng không nói làm cho Mộ Sâm dần dần không kiên nhẫn.

"Nhưng mà cái gì?" Anh lạnh giọng hỏi.

"Nhưng mà chú ơi......" Tiểu gia hỏa nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chú đè lên trứng của nhân gia......"

Mộ Sâm: "......"

Anh cứng đờ dời đi bàn tay đè lên quả trứng gà kia, khóe miệng co giật một chút, sắc mặt càng âm trầm hơn.

Vì đứa nhỏ này, tâm trạng tốt đẹp sáng sớm của anh hoàn toàn bị hủy.

Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng trừng mắt Diệp Tang, tưởng tượng cảnh mình phải sống chung với con nhóc này một tháng, anh liền cảm thấy khóc chịu.

Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của người hầu xung quanh, Mộ Sâm nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, "Không nói cũng không ai coi cháu là người câm."

Nếu để con nhóc ngu xuẩn này nói tiếp, một đời anh minh của anh chắc chắn sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.

"...... Ồ." Diệp Tang cầm trứng gà, cúi thấp đầu, bởi vì tâm trạng tốt, cho nên khó được không có nói nhiều.

Sau khi ăn xong, bé vỗ vỗ túi vải nhỏ, đôi mắt mèo đen tuyền không ngừng liếc nhìn Mộ Sâm.

Tiểu gia hỏa lắc lư đôi chân ngắn nhỏ, không đi học trước, mà liếc nhìn Mộ Sâm.

Vừa thấy liền biết không phải chuyện tốt gì.

Mộ Sâm nhướng mày, hừ cười hỏi lại: "Chuyện gì?"

Diệp Tang do dự một chút, khuôn mặt nhỏ trắng mềm mại ngẩng lên, ngân giọng, "Hôm nay nhà trẻ có chuẩn bị tiết mục, cô giáo kêu phụ huynh đến."

Mộ Sâm: "?"

"Đâu có chuyện gì liên quan tới chú?" Anh cười nhạo hỏi lại.

"Chú lại không phải ba cháu, tìm chú làm gì?"

Diệp Tang cúi thấp đầu, lại có chút uể oải ỉu xìu, "Chú chính là ba ba......"

Thanh âm của bé quá nhẹ, dẫn tới Mộ Sâm cho dù là nghe rõ cũng không để trong lòng.

"Đi học đi." Anh ngại phiền, mặt lạnh đẩy khuôn mặt tròn trịa của tiểu gia hỏa ra, quay đầu liền chuẩn bị rời đi.

Kết quả góc áo đột nhiên bị Diệp Tang nhẹ nhàng kéo lấy.

"Chú......" Bé biết Mộ Sâm không thích mình kêu chú ấy là ba ba, vì thế Diệp Tang thay đổi xưng hô, chậm rãi ngẩng đầu nhỏ, mềm mại lẩm bẩm, "Vậy Tang Tang đi tìm Thẩm ba ba......"

Mộ Sâm: "......"

Một câu.

Hoàn toàn chọc trúng tử huyệt của anh.

Anh hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm Diệp Tang, ánh mắt tối sầm lại, sau đó nở nụ cười, "Cháu muốn đi tìm Thẩm Sơ Trần?"

"......" Diệp Tang nghiêng đầu, mắt mèo toát ra vẻ mờ mịt.

Bé không rõ vì sao vai ác ba ba tính tình thất thường này lại không cao hứng.

"Chú không đi thật sao?" Cô nhóc nhàn nhạt thở dài, cảm thấy người lớn cũng thật khó hiểu.

Mộ Sâm nở một nụ cười giả dối, anh gằn từng chữ một mỉm cười nói: "Đi."

"Sao lại không đi?"

A.

Đùa à!

Để Thẩm Sơ Trần đi anh sao có thể cảm thấy thoải mái được chứ?

Bảo bảo Diệp Tang hơi sững sờ khi thấy tốc độ lật mặt quá nhanh của vai ác ba ba này.

Nghĩ không rõ Mộ Sâm chân trước còn quyết liệt từ chối, chân sau lập tức đồng ý.

Tiết mục của trường Nguyệt Tễ hoàn toàn khác với các trường khác, hầu hết học sinh các trường khác hát hợp ca đều là ngũ âm không hoàn chỉnh, nhảy những điệu nhảy không ai nhận ra là có thể được thông qua.

Nhưng nơi này lại bất đồng.

Đều là con của gia đình thượng lưu, các nhân vật lớn tới xem bọn nhỏ biểu diễn, sao có thể làm qua loa cho xong được.

Hầu hết những người có thể lên sân khấu đều là những người giỏi nhất, thậm chí trường mẫu giáo của họ cũng chỉ cử một mình Thẩm Dao làm đại diện.

"Dao Dao đàn thật là dễ nghe."

"Tớ cũng muốn học......" Một cô bé khác đang nói chuyện ngượng ngùng lè lưỡi, "Nhưng mà mẹ tớ nói tớ còn quá nhỏ, học sẽ bị đau ngón tay."

Tô Thụy Thụy chống cằm, sâu xa cảm thán, "Thẩm Dao nhìn thật xinh đẹp, giống như tiên nữ."

"Đúng đúng......" Diệp Tang mơ màng sắp ngủ gật đầu nhỏ, nghe được Tô Thụy Thụy khen chị gái, bé theo bản năng phụ họa vài tiếng.

Thật ra đã ngủ đến không biết trời trăng gì.

"Chị xinh đẹp nhất......"

Tiểu gia hỏa tựa như một nhan cẩu không hề có tôn nghiêm gì, khuôn mặt nhỏ mềm mại đè ở trên bàn, ngây ngô phát ra tiếng.

Điều này khiến những người xung quanh đều buồn cười.

Thẩm Dao yên lặng liếc nhìn tên ngốc này, hừ nhẹ một tiếng, nhìn đầu ngón tay phiếm hồng, bé mím môi tâm trạng buồn bực không biết vì sao lại tiêu tán vài phần.

"Phốc." Cô giáo Lưu cong môi cười một tiếng, xoa đầu Thẩm Dao, cô lặng lẽ thấp giọng nói: "Bạn học Thẩm Dao đi đến hậu trường thay quần áo đi."

"Dạ." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi về phía hậu trường.

Diệp Tang nghiêng đầu, thấy chị đi rồi, vì thế một người bắt đầu yên lặng thổi tóc mái trên trán.

Thật nhàm chán a ~~~

Tiểu gia hỏa vui vẻ chơi một mình, Tô Thụy Thụy ở bên cạnh yên lặng lăn lại đây, bắt đầu tìm chuyện nói, "Tang Tang Tang Tang, ba ba cậu có tới không?"

Lần trước Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần đúng là để lại bóng ma rất lớn cho bọn nhỏ.

Tưởng tượng đến hai người ba kia của Diệp Tang, cả người cậu đều có chút không ổn.

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu, "Tới ~"

Tô Thụy Thụy: "......"

Cậu nhóc giật mình một cái, yên lặng lui về phía sau một bước.

Xin lỗi.

Cậu không xứng.

Không phải cậu không biết cố gắng, mà là do mấy ông bố của Diệp Tang Tang quá đáng sợ.

......

Ở hậu trường, đầu ngón tay đang thay quần áo của Thẩm Dao khẽ run lên, nhìn xuống đầu ngón tay phiếm tơ máu, bé chỉ cảm thấy đau nhói.

Cô gái nhỏ khẽ cắn môi.

Bé từ nhỏ đã được cưng chiều, sao có thể gặp được tình trạng như này.

Cách đây không lâu, vì tiết mục ở trường mẫu giáo mà bé đã bị mẹ nhốt ở nhà, tập đàn tranh không biết ngày đêm.

Thẩm Dao trầm mặc không lên tiếng nắm chặt đầu ngón tay, môi dưới cắn chặt nước mắt trào ra.

Bé đương nhiên biết lấy tình hình của mình lúc này căn bản không thể lên sân khấu được.

Nhưng bây giờ, trừ bỏ bé, mọi người ở nhà trẻ sao có thể biết đàn tranh là cái gì.

~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314