Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 142: Tang Tang dỗ ba ba ngủ.




Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~

Cả đêm dạy kèm con nhóc này làm bài tập, trải qua gà bay chó sủa.

Mộ Sâm là một người lớn nhưng lại là lần đầu tiên biết được này mẹ nó dạy kèm quả thực không phải là chuyện mà người có thể làm!!

Anh tình nguyện đi viện nghiên cứu đối mặt một với một đám ngốc, cũng không muốn ở đây với con nhóc này.

Sau khi Diệp Tang được Mộ Sâm dạy lại, rốt cuộc mơ mơ màng màng mà sửa xong bài kiểm tra.

Tiểu gia hỏa như chó con lười biếng nằm trên bàn, chống cằm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu ra, chùm tóc không tự chủ được mà gục xuống.

Nhìn cực kỳ đáng yêu.

Mộ Sâm hít sâu một hơi, nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ say trên bàn làm việc, vươn ngón tay thon thả cân đối nhẹ nhàng chọc vào trán người kia, lạnh lùng nhắc nhở: "Về phòng ngủ đi."

Đáp lại anh chỉ là cái gáy của Diệp Tang.

Mộ Sâm: "......"

Đột nhiên anh muốn quăng con nhóc này ra ngoài quá.

Nhưng con nhóc này là một túi nước mắt di động, phỏng chừng anh còn chưa ném nó thì nó ôm cổ mình không buông tay.

"Tỉnh, tỉnh."

Mộ Sâm hiện tại nhìn thấy đứa nhỏ này liền phiền, thấy đối phương còn ăn vạ ở trong phòng mình, anh hơi nghiến răng, chưa từ bỏ ý định đẩy vai của tiểu gia hỏa.

Diệp Tang: "Ô......"

Bé muốn ngủ.

Bé buồn ngủ quá.

Hơn nửa đêm bé tỉnh ngủ vì bài kiểm tra, mấy tiếng sau lại sửa bài với Mộ Sâm.

Mộ Sâm dừng một chút, ngước mắt lên nhìn nhóc con đang dẫu môi, không ngờ lại phát hiện con nhóc này cũng khá đáng yêu.

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong đáng yêu.

Nếu không có ký ức kiếp trước anh chắc chắn không thể không mềm lòng với con nhóc này được.

"Đi ngủ."

Anh đẩy cô bé một chút, lại thấy tiểu gia hỏa nằm trên bàn không nhúc nhích.

Tư thế ngủ lười biếng kia giống hệt tư thế ngủ của một chú chó con.

Vẻ mặt thỏa mãi như là có cái đuôi đang vẫy ở phía sau.

Mộ Sâm cong khóe miệng, không thể nhịn được nữa mà vươn tay xách cổ áo của bé, đem người ôm vào trong lòng ngực.

Anh theo bản năng mà muốn ném con nhóc này đi.

Kết quả là cô nhóc thơm tho mềm mại nằm trong vòng tay anh, cong môi chìm vào giấc ngủ, có lẽ là cảm thấy bất an theo bản năng rúc vào vòng tay anh.

Ngực anh sạch sẽ mát lạnh, tiểu gia hỏa cúi đầu, thanh âm mơ mơ màng màng, theo bản năng nói ra hai chữ: "Ba ba......"

"......"

Mộ Sâm nháy mắt cứng người.

Anh đột nhiên cúi đầu, nhìn nhóc con trong lòng ngực, cau mày.

Con nhóc này kêu loạn cái gì vậy?!

Ai là ba nó?

Mộ Sâm cau mày muốn ném con nhóc này ra ngoài, kết quả phát hiện con nhóc này ôm anh rất chặt, phảng phất như nếu anh ném nó ra ngoài nó liền có thể khóc.

Anh nhắm mắt, mạnh mẽ bình tĩnh lại ném người lên trên giường.

Vốn dĩ định đẩy cô nhóc này vào trong góc, kết quả không nghĩ tới Diệp Tang đã quen bị các vai ác ba ba ném lên giường, liền thói quen lăn vào trong góc, rúc vào trong chăn, ngủ.

Mộ Sâm: "......"

Còn rất chuyên nghiệp.

*

Tới nửa đêm, hai người vừa mới bắt đầu vẫn là nước giếng không phạm nước sông, mãi đến nửa đêm Mộ Sâm nghe được một tiếng rơi xuống đất rất nhỏ.

Anh theo bản năng mở mắt ra, đáy mắt trong veo, không còn dấu vết của sự buồn ngủ.

Anh liếc xuống gầm giường.

Quả nhiên, cô nhóc kia cuộn chăn lăn xuống gầm giường.

Mấu chốt là Diệp Tang bị ngã như vậy mà vẫn giống như người không có việc gì vỗ mông, lười biếng nằm trên đất, cái đầu tròn xoe nâng lên, mềm mại rất là kawaii.

"Chú......" Giọng nói của cô bé mềm mại, thanh âm mơ hồ buồn ngủ.

"Chú không ngủ được hả?" Diệp Tang xoa đôi mắt, cực kỳ khó hiểu.

Từ lần đầu tiên gặp mặt bé đã biết chú này rất âm hiểm.

Loại âm hiểm này không chỉ hướng đến bé, mà còn với tất cả mọi người.

Tiểu gia hỏa không thể hình dung ra chuyện gì đã xảy ra với ba ba số ba, Cô nghĩ ngợi một lúc, đầu khẽ lắc, "Chú......"

"Chú nhớ mẹ à?"

Diệp Tang đột nhiên nói những lời này, làm anh hơi sửng sốt một chút.

Diệp Tang nằm trên mặt đất, đôi chân ngắn khẽ đung đưa, ôm lấy khuôn mặt mềm mại, cặp mắt mèo đen láy sáng lấp lánh, "Tang Tang cũng nhớ mẹ."

Mộ Sâm liếc mắt nhìn Diệp Tang nằm trên mặt đất, bị lời nói của cô nhóc này làm cho nở nụ cười, "Cháu còn có mẹ?"

Cô nhóc này lai lịch không rõ, ngay cả kiếp trước anh vẫn không thể hiểu được đứa con gái này của Thẩm Sơ Trần là từ đâu ra.

Tiểu gia hỏa lắc đầu, bởi vì lăn xuống giường kiến bé lười biếng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ngây ngô nói: "Ai cũng có mẹ ~"

"Ồ?" Mộ Sâm rũ xuống mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Cũng không biết có phải đêm tối làm anh thấy mệt mỏi, hay là người trước mắt chỉ là một đứa trẻ, Mộ Sâm cũng không nghĩ đứa nhỏ có thể hiểu được anh nói cái gì.

Lúc sau anh mở miệng, đuôi mắt cong lên đầy vẻ mỉa mai: "Ba của chú đã từng là giám đốc viện nghiên cứu, mẹ cũng là một thiên tài hiếm có trong lĩnh vực y tế."

"Mẹ đã dạy chú đạo lý làm người, dùng tâm ý để báo đáp thế giới này."

Đáy mắt của Mộ Sâm không khỏi mang theo ý cười, nhìn thẳng Diệp Tang, đờ đẫn không có một tia sáng.

Kiếp trước, anh quả thực đã làm được.

Nhưng đến cuối cùng, không có ai đối xử thật lòng với anh.

......

Diệp Tang rụt cổ, vẫn tự hỏi không biết mình đã chọc phải ông chú này khi nào.

Bé nâng đầu nhỏ, nhìn Mộ Sâm đang lâm vào trầm mặc.

Tiểu Diệp Tang hơi do dự, dù sao người ta cũng có ý tốt sửa đề cho mình, liền thanh thúy nói: "Chú ~"

"Tang Tang dỗ chú ngủ được không."

Đôi mắt mèo của cô bé sáng ngời, tinh tường, dường như chưa bao giờ hiểu được bóng tối trên thế giới này, mí mắt cong lên, thuần khiết sạch sẽ.

"......"

Mộ Sâm khẽ giật mình, sau đó lập tức nở nụ cười.

Anh cong cần con nhóc này dỗ ư?

Diệp Tang không quan tâm anh nghĩ như thế nào.

Thấy Mộ Sâm không có phản bác, bé nhanh như chớp từ trên mặt đất bò dậy, đem đầu nhỏ xát lại gần, học theo cách mà mẹ hay dỗ mình trước khi ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng của đối phương.

Diệp Tang nhỏ giọng, nhẹ nhàng ngâm nga bài đồng dao chữa lành tâm hồn: #1

"Màn đêm buông xuống ~ những ngôi sao sáng lấp lánh......"

"Côn trùng bay côn trùng bay, bạn đang nhớ ai ~"

Giai điệu nhẹ nhàng hấp dẫn, cô bé nhẹ giọng ngâm nga đến hết, đầu nhỏ theo bản năng gục xuống, mềm như bông nằm trong lòng ngực Mộ Sâm, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đầu nhỏ dựa vào trong lòng ngực của Mộ Sâm, theo bản năng cuộn tròn thân thể, tựa như trẻ con mới sinh ra không có cảm giác an toàn.

Trên người mang theo vị sữa, mềm như bông làm người mềm lòng.

Anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Diệp Tang dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hiếm thấy anh không đẩy đầu cô nhóc ra, hơi nhắm mắt lại dần dần có chút buồn ngủ.

Từ khi trọng sinh tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Mộ Sâm cảm thấy bình yên và tĩnh tâm mà đã lâu anh không có.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(#1: Link: https://youtu.be/uSAQaO21Y2s.)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314