Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 120: Diệp Tang cùng Thẩm Dao bị bắt cóc (2).




Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~


Đang sầu nên đăng hết khỏi Wordpress đi.


.....


Ở bên kia, Thẩm Sơ Trần đứng ở dưới đài đánh giá khắp nơi, mày hơi nhíu lại, bỗng nhiên cảm thấy không khí không thích hợp.


Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhân viên công tác ở xung quanh cho anh một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.


Tiểu gia hỏa ở trên đài xấu hổ hát một bài Tiểu Bạch Thỏ, thanh âm mềm mại ngọt ngào, nghe rất êm tai: "Tiểu bạch thỏ trắng rồi lại trắng, hai cái tai dựng đứng lên rồi ~"


"Rất thích ăn cà rốt và rau xanh, nhảy rồi lại nhảy trông thật dễ thương."


(Tiểu Bạch Thỏ - Link: https://youtu.be/V6_-6K8Pka4)


Mọi người ở xung quanh náo nhiệt thảo luận:


"Bảo bảo thật đáng yêu."


"Làm tôi quá muốn sinh con."


"Lớn lên cũng xinh đẹp, a." Nữ sinh kia bụm mặt, "Awei chết rồi*."


(*Theo toi tìm hiểu thì Awei là AWSL là một câu khen ngợi "Đẹp quá / dễ thương / đẹp trai quá, tôi chết mất".)


Thẩm Sơ Trần: "......"


Anh nghe đám người kia thảo luận náo nhiệt, quay đầu đi đáy lòng khinh thường hừ lạnh.


Chưa hiểu việc đời.


......


Biểu diễn xong, chú hề cười đưa cho Diệp Tang một cái bóng bay.


Thẩm Sơ Trần ở dưới đài nhìn Diệp Tang tay trái xách đèn con thỏ, tay phải cầm bóng bay, thật sâu ý thức được một vấn đề.


Con nhóc này mặc kệ là đi đến chỗ nào phỏng chừng đều có thể tồn tại tốt.


Căn bản không cần anh phải nhọc lòng nhiều.


Diệp Tang ôm hoa đăng cùng bóng bay thắng lợi trở về, giòn sinh nghiêm túc nói: "Cảm ơn chú ~"


Cô nhóc kéo âm cuối thật dài, mọi người dưới đài nghe được tim đều mềm thành một vũng nước.


Chú hề cười xoa đầu cô bé, hỏi: "Nếu cháu đã kêu chú vậy có đồng ý chơi một trò chơi với chú không?"


Diệp Tang do dự, nhìn bóng bay trong lòng ngực, cuối cùng mặt mày nghiêm túc gật mạnh đầu nhỏ: "Đồng ý."


Chú hề tức khắc mặt mày hớn hở nắm tay nhỏ của Diệp Tang kéo lên khán đài.


Hắn ta cầm một miếng vải đen, ra vẻ thần bí mà thấp giọng mở miệng: "Tôi làm ảo thuật biến mất cô bé này cho mọi người xem nhé?"


Có một tràng pháo tay vang dội từ khán giả.


Thẩm Sơ Trần nhướng mày tim đập loạn xạ, hơi đứng thẳng theo bản năng muốn đi lên đoạt người.


Ha.


Làm người sống biến mất?


Để con gái của Hoắc Nghiêu chơi cái này?


Đùa à.


Tuy nhiên lúc này người vây quanh trước sau, phía trước cũng đứng đầy người.


Anh lúc này trừ phi biết bay, bằng không chen chân không lọt.


......


Diệp Tang bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc với loại trò chơi này, cho nên ngoài ý muốn ngoan ngoãn, bé đứng bất động đưa tay nhỏ tùy ý chú hề làm trò.


Thật hiếm khi chú hề thấy có bạn nhỏ chịu hợp tác như vậy, không khỏi nhìn cô nhóc thêm vài lần.


Hắn ta cười một chút, an ủi nói: "Bạn nhỏ đừng sợ, chúng ta chỉ biểu diễn một ít ma thuật mà thôi."


Diệp Tang lắc đầu, ngây ngô nói: "Tang Tang không sợ."


Cô bé ngoan ngoãn ôm tay nhỏ, sau đó liền nhìn thấy chú hề trực tiếp đem một miếng vải đen che lại đầu mình.


"Tang Tang không nhìn thấy gì hết." Bé cúi đầu nhỏ giọng nói.


Hai tay chú hề giấu dưới tấm vải đen xoa đầu an ủi cô bé, ý bảo đối phương không cần khẩn trương.


Dưới tấm màn đen, tiểu gia hỏa thành thật không nhúc nhích, kết quả đứng không đến vài giây ý thức đột nhiên trở nên có chút hỗn độn.


Diệp Tang lắc đầu, cuối cùng vẫn là thắng không nổi buồn ngủ mà mềm như bông ngã xuống.


Chú hề nháy mắt với người bên cạnh, người này biết chuyện liền nhanh chóng kéo Diệp Tang đi.


Chuỗi thay đổi này chỉ bị gián đoạn trong vài giây, xung quanh đột nhiên xuất hiện những câu cảm thán.


Chú hề mỉm cười cúi chào, tiếp theo phong độ nhẹ nhàng đi vào hậu trường, chuẩn bị công thành lui thân.


Những khán giả không quen biết ở bên cạnh thấy chú hề rời đi nghĩ rằng chắc chú hề có chương trình khác sẵn sàng để biểu diễn, một đám người đứng ở chỗ này không đi, căn bản không có ý thức được có chỗ không thích hợp.


...... Hậu trường.


Người phụ nữ mặc áo khoác màu đen nhìn xuống cô gái nhỏ đã hôn mê, khẽ cười lạnh ra tiếng: "Cậu xác định được con nhóc này không có cha mẹ chứ?"


"Thẩm gia chúng ta tuyển ảnh vệ yêu cầu đầu tiên chính là cha mẹ đều phải qua đời, bằng không đến lúc đó rước thêm phiền toái cậu có gánh được không?"


Thực hiển nhiên, cô ta cũng không cho rằng con nhóc trước mắt không có cha mẹ.


Rốt cuộc xem bộ quần áo đang mặc trên người liền biết, trẻ con không cha không mẹ sao có thể được trang điểm tinh xảo như vậy.


Chú hề cảnh cáo trừng mắt nhìn cô ta một cái, "Nếu không? Là do lỗi của cô, hai đứa nhỏ bị tra tấn đến ngất đi, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện, tôi vốn dĩ định báo cáo là mười người, hiện tại thiếu mất hai đứa nhỏ, chúng ta ai đi theo giải thích với gia chủ?"


Cô ta không thích nhìn thấy một đứa trẻ nào xinh đẹp hơn mình, nhưng rất ít con nhóc nào rơi vào tay cô ta mà có thể sống sót thoát ra khỏi tầng hầm một cách an toàn và lành lặn.


"Tôi nói cho cô biết. Hai đứa nhỏ này là tôi lừa gạt ở giữa đường, cô một vừa hai phải thôi, đừng đánh chủ ý lên bọn họ, có nghe hay không?!"


Cô ta khó chịu nhếch miệng, nhìn về phía hai cô nhóc cuộn tròn thành quả bóng, hừ lạnh một tiếng: "Đã biết."


Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì không biết được.


"À đúng rồi."


Cô ta như nghĩ tới cái gì, bất quá nhìn chú hề cười khó hiểu nói: "Hơn nữa tôi cũng bắt được hai thằng nhóc."


Cô ta cong khóe môi, đắc ý dào dạt nói: "Phỏng chừng là lén người trong nhà chạy ra chơi, tôi nghĩ nếu không đủ người, cậu có thể thay thế bằng tụi nó."


Lưu Nguyệt nâng cằm, "Chỉ là không ngờ cậu nhanh như vậy."


Chú hề không thèm đếm xỉa đến cô ta, nghe Lưu Nguyệt bắt được hai đứa nhóc, hắn ta hơi nhíu mày, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền xua tay, "Được. Tùy cô, nếu đã bắt được thì đem bốn đứa nhỏ này đi luôn."


Hắn ta chỉ Diệp Tang, nhíu mày nói, "Tôi cảm thấy cha của con nhóc này không đơn giản, trói người rồi thì nên chạy lẹ."


"Tên kia chắc đã phát hiện ra chỗ không ổn."


Hai người nhìn nhau, dứt khoát lựa chọn đem bốn đứa trẻ đi trước.


......


Chuyện phát sinh ở hậu trường không có bất kỳ ai biết, mọi người đi vòng quanh sân khấu từ trong ra ngoài.


"Sao bọn họ còn chưa ra?"


"Chờ một chút đi. Nói không chừng có chuyện gì đó."


"Đúng rồi, còn cô bé kia đâu?" Lời này vừa nói ra, khán giả liền trầm mặc.


Thẩm Sơ Trần nghe vậy, đáy lòng căng chặt hoàn toàn đứt.


Sắc mặt anh âm trầm, vươn tay kéo một người ở sau lại.


Bởi vì lo lắng cho an nguy của nhóc con kia, anh nhấp môi mỏng không thèm để ý đến hình tượng, trực tiếp lao thẳng vào trong đám đông chật chội.


Nhưng mà Thẩm Sơ Trần vẫn là xem nhẹ trình độ ăn dưa của quần chúng, đám người gắt gao chắn ở trước mặt, như một bức tường căn bản không chen vào được.


"Mẹ kiếp." Sắc mặt anh âm trầm, hơi rủa thầm một tiếng.


Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm vào người chen thành tầng tầng lớp lớp trước mặt, nghĩ đến kia tên hề kỳ lạ kia, cùng với bầu không khí không thích hợp.


Lý trí của anh cuối cùng đã sụp đổ.


Thẩm Sơ Trần biết những gì anh đang làm bây giờ không khác gì tìm đến đường chết.


Nhưng một khi đã đụng tới chuyện của Diệp Tang, sự bình tĩnh ngày thường của anh hoàn toàn không có tác dụng.


Anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, ngón tay mảnh khảnh đặt nhẹ vào túi áo khoác, khẩu súng lục tinh xảo rơi vào lòng bàn tay.


Anh không cảm xúc bóp cò.


—— "Phanh" Viên đạn chạm vào mặt đất, hung hăng khảm sâu xuống đất.


"......" Chung quanh một mảnh tĩnh mịch.


Đôi mắt đào hoa của anh không có ý cười.


Anh cầm súng lục, lạnh mặt đọc từng chữ rõ ràng: "Tôi lặp lại lần nữa, toàn bộ tránh ra cho lão tử."


~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com


Link Wattpad: https://truyen4u.net/author/KlaraHa1314