Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 118: Vai ác tốt nói điên là điên.




Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~




Sắc mặt của Thẩm Dao chợt cứng đờ, con ngươi giật giật, nửa ngày mới thong thả dừng mắt lại trên khuôn mặt trẻ con của Diệp Tang.


Ở cái tuổi nên phá phách. Cái không nên học chính là nghe lời hiểu chuyện?


Thẩm Dao há miệng thở dốc, nghĩ đến mấy thứ mà ngày thường phải học kia, cùng với những lời quở trách của mẹ, đáy lòng hơi lung lay, trên mặt vẫn duy trì sự lạnh nhạt như cũ.


Nửa ngày, Thẩm Dao mới hừ lạnh một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Em thì biết cái gì."


Bé từ nhỏ đã bị ép buộc làm mấy thứ kia.


Sống lại so với các bạn cùng lứa tuổi mệt hơn.


Sinh ra như thế nào căn bản bé không có quyền lựa chọn.


Tiểu gia hỏa nghiêng đầu nâng khuôn mặt nhỏ, thấy Thẩm Dao không để ý tới mình, bé chậm rì bò tới chỗ khác.


Mấy đứa nhỏ trong phòng này mặc dù ăn không ngồi rồi, nhưng không thể nghi ngờ ba đứa nhóc tâm trí thành thục khác đều ở bên cạnh không nói một lời, ai chơi theo ý người nấy.


Chỉ có Diệp Tang một người chậm rì lăn lộn ở trên thảm.


Một bàn tay lười biếng của Thẩm Sơ Trần đẩy cửa ra liền nhìn thấy Diệp Tang đang lăn qua lăn lại.


"......"


Khóe miệng của anh run rẩy vài cái, nụ cười cao thâm khó đoán thiếu chút nữa không duy trì được.


"Lại đây." Thẩm Sơ Trần vẫy tay về phía Diệp Tang.


Diệp Tang chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: "Chú muốn mang tụi cháu đi xem hoa đăng ư?"


Tết Nguyên Tiêu ở Đế Đô thật sự náo nhiệt. Thậm chí còn có không ít người ở bên bờ hồ thả hoa đăng, đoán câu đố đèn lông.


Đuôi lông mày của Thẩm Sơ Trần hơi nhếch lên,


"Hoa đăng?"


Đồ vật ấu trĩ như vậy cũng chỉ có trẻ con mới cảm thấy hứng thú?


"Đúng rồi."


Tiểu gia hỏa vui mừng ôm lấy đùi anh, mắt mèo nhìn chăm chú vào đối phương không chớp mắt, ngây ngô nói: "Chúng ta đi ra ngoài như thế nào?"


Hoắc ba ba tính cách nhỏ mọn như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý cho bé ra cửa. Huống chi là đi theo Thẩm thúc thúc ra ngoài.


Thẩm Sơ Trần hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này.


Anh hơi híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại, hơi ngồi xổm xuống, khóe môi câu lên một nụ cười mê hoặc lòng người.


"Chúng ta có thể lén đi ra ngoài."


Diệp Tang nghiêng đầu, có chút mờ mịt.


...... Lén?


Thẩm Sơ Trần cười xoa đầu cô nhóc, nắm tay nhỏ chắc thịt của đối phương đi ra bên ngoài.


Nói là lén, không bằng nói thẳng ra là quang minh chính đại đi ra ngoài trước mặt nhiều người đi.


Dù sao lúc này người ở Hoắc gia đều đang thương lượng một số chuyện không chính đáng về thư pháp, ai cũng nghĩ không được lần này Thẩm Sơ Trần tới nhà bọn họ trộm trẻ con?


Hoắc Thần Du thấy được, giật giật khóe môi vài cái rồi cũng không ngăn cản.


Cậu nhìn ra được, Thẩm Sơ Trần sẽ không có bất luận ác ý gì với Diệp Tang. Thậm chí tốt quá mức.


Tiểu thiếu niên không chút để ý dời đi tầm mắt, bút máy trên đầu ngón tay xoay chuyển nhìn đề Olympic toán học, rũ mắt xuống không hề nói chuyện.


Thẩm Dao ở bên cạnh nhìn hai người một trước một sau đi ra ngoài.


Không biết vì sao. Đột nhiên cũng sinh ra vài phần tò mò đối với tết Nguyên Tiêu ở thành phố A.


Thẩm Dao rối rắm đứng tại chỗ vài giây, cuối cùng vẫn không thắng nổi lòng hiếu kỳ, từ trên mặt đất đứng lên, vội không ngừng đuổi theo.


...... Tết Nguyên Tiêu ở Đế Đô đúng là đèn đuốc sáng trưng, người người rộn ràng nhốn nháo ở phố xá sầm uất cầm hoa đăng đi dạo tới lui.


Trên quầy hàng bày các loại hoa đăng làm người nhìn chỉ cảm thấy hoa cả mắt.


Tiểu gia hỏa bởi vì lớn lên lùn, với chiều cao của bé cũng chỉ có thể nhìn thấy chân của cả đám người.


Thẩm Sơ Trần nhìn khắp nơi, mày hơi nhíu lại, ghét bỏ chọc chùm tóc của Diệp Tang, môi mỏng giật giật nửa ngày, áp chế phun ra một chữ: "Loạn."


Anh là người lớn lên từ phố phường sầm uất.


Nhưng đứng trên địa vị cao lâu như vậy, Thẩm gia là một tổ chức ảnh vệ được huấn luyện tốt, nơi náo nhiệt như này, ở trong mắt anh chính là loạn thành một nồi cháo.


"Cũng không biết tại sao nhiều người thích náo nhiệt như vậy."


Thẩm Sơ Trần lẩm bẩm, căn bản không chú ý tới tiểu gia hỏa ở bên cạnh đã bắt đầu hưng phấn mà nhìn loạn khắp nơi.


Bé nâng lên khuôn mặt tròn, bởi vì quá lùn, Thẩm Sơ Trần lại chưa từng chăm trẻ con, cũng không chú ý tới hành động này của Diệp Tang.


Tiểu gia hỏa nhón mũi chân, nhảy tại chỗ vài cái, chưa từ bỏ ý định nhìn về phía bà chủ quầy hàng.


"Chị ~" tiểu gia hỏa ngây ngô gọi, ngẩng khuôn mặt nhỏ, chỉ vào một hoa đăng hình con thỏ trên sạp hàng, mắt mèo sáng lên, hỏi: "Tang Tang có thể muốn cái này không?"


Diệp Tang mặc một thân váy trắng như tuyết, mắt mèo sạch sẽ trong suốt, giọng nói kia quả thực có thể làm người manh chết.


Bà chủ sạp hàng hoa si ôm lấy khuôn mặt nhỏ, vì xúc động mà kêu ra vài tiếng, gật đầu, "Được a được a ~~"


A a a quá đáng yêu. Như là tiểu tiên đồng vậy.


Bà chủ cầm lấy hoa đăng hình con thỏ mà Diệp Tang chỉ đưa qua, thò lại gần cười tủm tỉm nói:


"Bảo bối, tiên nữ hạ phàm vất vả ~"


Diệp Tang căn bản không nghe ra đây chỉ là câu nói đùa của bà chủ quán, thậm chí còn ôm quyền, nghiêm trang ngây ngô nói:


"Không vất vả, không vất vả ~"


Bà chủ sạp hàng: "......"


Sao lại có thể đáng yêu như vậy!!


Hoa si xong rồi thu ý cười, mở miệng nói với người cha hư hư thực thực của cô bé: "Tiên sinh?"


"......" Thẩm Sơ Trần còn đang ngẩn người.


Bà chủ hơi đề cao âm lượng: "Tiên sinh!"


Đối phương đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hậu tri hậu giác nhìn cô một cái, cặp mắt đào hoa hẹp dài xinh đẹp kia phảng phất như mang theo sự lạnh lẽo.


"Chuyện gì?"


Thẩm Sơ Trần giật giật khóe môi, muốn cười nhưng lại không cười.


Làm một một đại vai ác hiên ngang ở Đế Đô này, đây lần đầu tiên tiếp xúc với lễ hội hoa đăng nhộn nhịp như vậy, nói không mộng bức đó là không có khả năng.


Bà chủ quán thấy sắc mặt anh khó coi, nói: "Cậu đây là như thế nào vậy?"


"Không thấy được cô bé với không tới sao?"


Cô lẩm bẩm một tiếng, "Thật là chưa thấy qua loại người kém cỏi như vậy."


Cũng không biết sao có thể làm cha được.


Thẩm Sơ Trần: "......"


Tiểu gia hỏa đứng ở trước quầy hàng ngây thơ mờ mịt lắng nghe, chùm tóc không tự chủ được dựng thẳng lên, thong thả ý thức được Thẩm thúc thúc khả năng muốn bạo nổ......


Rốt cuộc vai ác ở khắp mọi nơi, sao có thể biết đạo lý đối nhân xử thế là cái gì.


Thẩm Sơ Trần hơi nheo mắt lại, cong khóe môi, nửa ngày mỉm cười uy hiếp ra tiếng: "Đã có kẻ từng dám nói chuyện như thế với tôi, bây giờ cỏ xanh trên phần mộ chắc đã cao ba thước."


Diệp Tang: "......"


Bà chủ quán: "......" Đây là kẻ điên nào trốn trại ra vậy?


Còn mang theo con nít. Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra chứ?


Thẩm Sơ Trần căn bản không biết câu nói hung tàn này của mình, ở trong tai người bình thường không khác gì kẻ bệnh tâm thần.


Tiểu gia hỏa cầm theo lồng đèn hình con thỏ trong tay, mềm mại hỏi: "Chú ơi......"


"Chú có mang tiền không?"


Diệp Tang phồng quai hàm, thẳng sống lưng sợ anh không tin mình, vội vàng nói: "Nhân gia sẽ cho ngươi."


Bé mới không phải là kẻ nói dối như Đoạn oa oa đâu.


Thẩm Sơ Trần nhướng mày, "Cháu muốn?"


Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu: "Muốn ~"


Bé muốn đi thả hoa đăng.


Thẩm Sơ Trần hơi gật đầu, xem như đồng ý.


Anh không hề có ý thức của người làm cha, cũng không nói mấy câu "Không cần cháu trả" linh tinh gì cả.


Anh lười biếng lấy ra thẻ đen, trên mặt tràn đầy nụ cười của người thành công.


Kết quả.


Nụ cười của người thành công không có bảo trì được vài giây, liền nghe bà chủ nhíu mày, nhìn thẻ đen, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi tiên sinh, tết Nguyên Tiêu mấy quầy hàng ở đây đều giống nhau sẽ không quẹt thẻ."


Thẩm Sơ Trần: "......" Đây là cái chế độ rác rưởi gì vậy?


Mày của anh hơi nhíu, chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Chỉ nhận tiền mặt?"


Bà chủ quầy hàng mỉm cười: "Đúng vậy."


Được.


Sắc mặt của Thẩm Sơ Trần nháy mắt liền âm trầm xuống.


Anh cứng người vài giây, đột nhiên thành khẩn hỏi: "Vậy có thể trả lại......" Sao?


Chữ cuối còn chưa nói xong, liền nghe được phía dưới "Rắc" một tiếng.


Anh cứng đờ xoay đầu, nhìn thấy tiểu gia hỏa mở miệng sạch sẽ lưu loát cắn lỗ tai của con thỏ một cái.


Thẩm Sơ Trần: "......"


Anh gắt gao nhìn con thỏ bị cắn thiếu một nửa lỗ tai kia, mắt đào hoa hơi trợn to có chút không thể tin nổi.


Anh nghiến răng, nhìn túi tiền trống rỗng, có chút phát điên nói: "Con thỏ đáng yêu như vậy, sao cháu lại muốn ăn nó?!"


Này mẹ nó hoa đăng có thể ăn sao?!


Sự bình tĩnh của Thẩm Sơ Trần hoàn toàn bị đánh nát, xem tiểu gia hỏa còn ngây thơ mờ mịt cắn lỗ tai con thỏ kia, anh vươn tay chuẩn bị cứu đèn lồng con thỏ kia một chút.


Thẩm Sơ Trần nhéo khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Diệp Tang, hỏng mất nói: "Mau nhổ ra cho lão tử, có nghe hay không? Mau nhổ ra cho ta!!"


Vai ác tốt nói điên là điên.


~~~~~~~~~~~~~


Sắp công lược được Thẩm ba ba, vị ba ba thứ ba sắp lên sàn.


~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com


Link Wattpad: https://truyen4u.net/author/KlaraHa1314