Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Đánh thắng không?"
Thẩm Sơ Trần nhàn nhạt hỏi một câu, thấy bé cúi đầu, một bộ dáng ủy khuất, đầu lưỡi đỡ quai hàm, nhịn không được cười ra tiếng: "Giọng nhỏ thế?"
Anh như suy tư điều gì: "Xem ra là đánh không thắng."
Anh lười biếng vươn tay muốn chọc cái trán của cô bé, kết quả chú ý tới khuôn mặt bị dơ của tiểu gia hỏa, tựa hồ đã đủ đáng thương......
Nếu anh chọc nữa thật sự là có chút không đạo đức.
Thẩm Sơ Trần lập tức chậm rì thu hồi tay, một tay đem tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực, thấy bé tựa hồ cũng không có ăn mệt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Niên Niên trốn ở sau lưng thân cha cũng đồng dạng chú ý tới Thẩm Sơ Trần.
Cậu phản xạ có điều kiện mà run rẩy cơ thể, biết người nam nhân này thích nhất là mấy trò ác.
Tại sao người đi họp phụ huynh cho Diệp Tang Tang lại là chú ấy?
Diệp Niên Niên xoa đôi mắt có chút không thể tin tưởng được.
Tư tưởng của con nít rất đơn giản, vì thế cậu cũng lanh mồm lanh miệng như vậy hỏi, "Diệp Tang Tang, đây là ai nha?"
Diệp Tang chưa từng nói dối, bị hỏi như vậy thì chùm tóc dựng thẳng lên trong nháy mắt, khẩn trương nhào vào trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần, thấp giọng, "Ba, ba ba của tớ."
Thẩm Sơ Trần xem bộ dáng túng quẫn kia của Diệp Tang, nhịn không được cười nhạo một tiếng, vươn tay mạnh mẽ đè xuống chùm tóc trên đỉnh đầu của bé, "Không tiền đồ."
Anh cà lơ phất phơ đứng lên, nhìn tiểu gia hỏa gắt gao ôm lấy mình, trong lúc nhất thời không muốn buông tay.
Nhưng tóm lại để một vai ác ôm một đứa nhóc tóm lại cũng khó để phát huy.
Thẩm Sơ Trần xem nhẹ sự lưu luyến nơi đáy lòng, cong lưng đem nhóc con trong lòng ngực thả xuống dưới.
Vỗ chùm tóc vì bất an mà nhếch lên của bé, cười một tiếng.
"Bộ dáng này của cháu nhìn thật xấu......"
Dừng một chút, anh đại khái ý thức được nơi này còn có bạn nhỏ khác vì thế cố tìm từ tương đối uyển chuyển, "Cháu là dưa vẹo táo nứt khi dễ khuê nữ nhà ta?"
Nói xong, hai chữ "Khuê nữ" này được Thẩm Sơ Trần kéo dài, thế nhưng cảm thấy còn rất thuận miệng thoải mái.
"Anh......!"
Mẹ Triệu hơi trừng lớn mắt, nhìn người đàn ông trước mắt mặc một thân áo khoác màu đen, mắt đào hoa đầy hàn ý, muốn cười không cười, trực giác nói cho bà ta biết, người này chỉ sợ không phải là thiện tra gì.
Diệp Tang trốn ở phía sau, Diệp Niên Niên ở bên cạnh kéo cô bé một phen, nhỏ giọng khó hiểu hỏi: "Tang Tang, sao ba của cậu mỗi ngày lại đổi một người vậy?"
Ba ba của cậu ấy không phải là Hoắc Nghiêu sao?
Tiểu gia hỏa phồng quai hàm không có hé răng, hốc mắt của bé còn có chút hồng, chùm tóc bị ấn gục xuống, bộ dáng hữu khí vô lực như là bị khi dễ.
Thẩm Sơ Trần cong khóe môi, nghiêng đầu muốn cười không cười nhìn Triệu Viên.
Anh gộp ba bước làm thành hai bước đi lên trước, hơi a một tiếng, vươn tay xách cổ của tiểu mập mạp kia lên, không hề có giác ngộ là đang khi dễ trẻ con. Thậm chí cười như không cười cong môi: "Tới. Nói cho chú biết, cháu khi dễ nhóc con nhà chú như thế nào?"
......
Ở bên ngoài nhà trẻ đợi gần nửa giờ cũng không thấy bọn họ đi ra, trợ lý Triệu nóng vội kêu một cái a.
Cậu nhịn không được thấp giọng nói một câu: "Boss, ngài thật không muốn vào xem?"
"Đã nói đưa tiểu tiểu thư đi học, ngài thật đúng là chưa từng đưa tiểu tiểu thư đến nhà trẻ đâu."
Mấy đứa trẻ khác đều được gia trưởng đón đưa, con cháu của Hoắc gia bọn họ lại được tài xế phụ trách.
"Hơn nữa đi......"
Trợ lý Triệu thở dài buồn bã nói, "Thẩm gia chủ đột nhiên đi nhà trẻ, ngài thân là cha ruột khả năng liền không có địa vị gì."
Thẩm Sơ Trần vừa đi, này còn không phải nói rõ cho mọi người biết anh ta mới là cha ruột của tiểu tỷ tỷ sao?
Quả nhiên.
Bị trợ lý Triệu châm ngòi thổi gió, anh rốt cuộc kiềm chế không được đột nhiên đứng lên, khuôn mặt lạnh lẽo nhấc chân đi về phía nhà trẻ.
—— họp phụ huynh?
Tìm Thẩm Sơ Trần?
A.
Nhãi ranh này thật đúng là thiếu giáo dục.
Tiểu gia hỏa ở trong văn phòng giáo viên phồng quai hàm, đột nhiên sinh ra dự cảm bất hảo.
Thẩm Sơ Trần xách theo tiểu mập mạp kia muốn nhiều không chút để ý có bao nhiêu không chút để ý, anh nhìn cẳng chân của Triệu Viên phát run, hơi cười nhạo một tiếng: "Cháu sợ cái gì?
"Chú lại không đánh cháu."
Anh chậm rì nói: "Rốt cuộc con người của chú rất thích lấy đức thu phục người."
Rốt cuộc đánh người cũng không thể quang minh chính đại như vậy mà làm.
Mẹ Triệu ở bên cạnh quả thực xem đến kinh hồn táng đảm, bà ta mím môi, thanh âm bén nhọn nói: "Anh muốn làm gì? Còn không mau thả con trai tôi xuống?!"
Cha Triệu tức giận đến ngón tay phát run, "Tôi nói cho anh biết, việc hôm nay chúng tôi sẽ không để yên! Con trai tôi ngày thường ngoan như vậy. Tuyệt đối không có khả năng chủ động gây sự, nhất định là con ranh này khi dễ con trai tôi!"
Thẩm Sơ Trần nghiêng đầu, ánh mắt âm trầm trầm nhìn ngón tay của ông ta, "Tiên sinh không cần ngón tay nữa hả?"
"......"
Đáy lòng của cha Triệu chợt lạnh, phản xạ có điều kiện rút tay về.
Tô Thụy Thụy âm thầm tặc lưỡi mà nhỏ giọng nói với Diệp Tang: "Khụ, ba ba của cậu... Cũng thật hung tàn."
Rõ ràng lớn lên đẹp như vậy, kết quả mở miệng ra cũng dọa người như vậy.
Tiểu gia hỏa đồng dạng nhỏ giọng nói: "Chính là kẻ nói dối."
Kết quả khi hai đứa nhóc đang nói chuyện, cửa văn phòng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy ra như vậy.
Trợ lý Triệu một chân đá văng cửa, Hoắc Nghiêu ở phía sau mặt lạnh lùng không nói một lời đi theo đến.
Hai người một trước một sau kiêu ngạo làm người ta liên tưởng tới vai ác cùng chó săn một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiểu gia hỏa hơi ngẩn ngơ, cả người như bị điện giật, mộng bức sững sờ ở tại chỗ.
Bé không nghĩ tới Hoắc Nghiêu thế nhưng tới.
"Anh là ai?"
Cô giáo Hứa ngẩn người, theo bản năng hỏi.
Tư thế này, không biết còn tưởng rằng tới để trả thù.
Hoắc Nghiêu trừng mắt nhìn Thẩm Sơ Trần, không mặn không nhạt nói: "Tôi là ba của Tang Tang."
"......"
Tiếng nói vừa dứt.
Không khí ở hung quanh đọng lại vài phần, trở nên im ắng.
Cô giáo Hứa hơi há miệng thở dốc, chỉ vào Thẩm Sơ Trần có chút không thể tin được: "Vậy, vậy anh ta......?"
Anh ta là ai?
Hoắc Nghiêu thực hiển nhiên không có kiên nhẫn đi giải thích lai lịch của Thẩm Sơ Trần, anh nhìn về phía cô nhóc, híp đôi mắt lại thanh âm rét lạnh mấy phần.
"Lại đây."
Thanh âm lạnh như băng không có chút phập phồng nào, làm Diệp Tang bỗng nhiên có chút sợ.
Bé xác thật là sợ người ba ba này.
Bởi vì Hoắc Nghiêu cho bé cảm giác vĩnh viễn đều là xa cách cùng lạnh nhạt, chỉ có khi tức giận, Diệp Tang mới cảm thấy được anh còn sống.
Tiểu gia hỏa chậm rì dịch bước chân, đứng ở trước mặt Hoắc Nghiêu.
Anh không có giống Thẩm Sơ Trần hỏi tại sao lại bị thương, chỉ là nhàn nhạt nói: "Vì sao đánh nhau?"
Diệp Tang nhấp ra lúm đồng tiền, thấp giọng nói: "Tang Tang không có đánh nhau."
Hoắc Nghiêu nhíu mày, anh biết tính tình tiểu gia hỏa này thích làm ầm ĩ.
Nếu là nói nó không gây chuyện, thật đúng là làm anh không dám tin tưởng.
Anh đổi một cách hỏi khác, "Vậy có thể nói cho ba biết, tại sao lại đánh tên kia?"
Giọng điệu của anh là nhận định Diệp Tang gây sự trước.
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314: Ô ô ~ sao Hoắc cẩu có thể nói thế với Tang Tang nhà toi. Thất vọng về Hoắc Nghiêu 5 giây.
Anh anh anh ~
Ngày mai vả mặt Hoắc ba ba ~
Vai ác không dễ công lược ~ nhưng sau khi công lược thật sự rất ngọt.
Đại khái là ngày mai hoàn toàn công lược......?
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com