Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 214: 214: Là Anh Rể Của Tôi Hãy Khách Sáo Một Chút





Giọng của Cốc Duệ Bác khiến Mao Như Tùng sợ hãi – phản ứng hơi thái quá rồi.
Ông ta có thể cảm thấy rằng Cốc Duệ Bác hơi bối rối.
Cốc Duệ Bác tất nhiên là sửng sốt, vì chính những người thân tín của Mao Như Tùng đã gọi điện cho anh ta.

Kể lại những chuyện xảy ra, còn nói rằng có một kẻ sát thủ rất trâu bò...
Nhưng không ngờ.
Thế nào.
Là Ngô Thần?
"Anh Tiểu Cốc, Ngô Thần rốt cuộc là ai? Tôi nhớ anh đã nhắc đến chuyện đó với tôi một vài lần." Mao Như Tùng hỏi, nhưng đồng thời cũng nhìn lên trên mặt Ngô Thần.

Khi hỏi Ngô Thần nghe ông ta hỏi người khác trên điện thoại, Ngô Thần là ai...!thì rất kỳ lạ.
Tuy nhiên, Ngô Thần không hề tỏ ra lo lắng.
Anh biết anh Tiểu Cốc là ai.
Mặc dù anh không chắc, vào thời điểm này Cốc Duệ Bác có biết rằng rốt cuộc anh là ai hay không, mọi thứ đang thay đổi, nhưng Ngô Thần có thể suy đoán Cốc Duệ Bác quen biết rộng, có lẽ đã từng nghe nói về bản thân.
Đầu tiên là phạm vi vấn đề.

Mao Như Tùng là một tỷ phú ở Ma Đô.

Ông ta là một nhân vật lớn, nhưng ông ta không có gia thế chống lưng, hắn chỉ có thể dựa vào việc buôn bán của mình, lại có quan hệ cùng Công Thụy Long.
Ngoại trừ việc ông ta chủ động giúp Thụy Long chăm sóc Hạ Thi Cầm và Hạ Hân Hân thì không có liên hệ đặc biệt nào khác.
Tất nhiên Mao Như Tùng không biết về vụ cá cược của Lý Nhược Băng với Thụy Long.

Việc này không liên quan gì nên ông ta không để ý đến.
Đã bốn năm kể từ khi lần thông gia trước thất bại.

Vậy nên chuyện xảy ra gần đây ở Đông Hải, Lý Nhược Đồng lại tìm được bạn trai, bất kể thế nào cũng sẽ không trực tiếp truyền đến tai Mao Như Tùng.
Nhưng Cốc Duệ Bác thì khác, anh ta và Lý Nhược Thái đều là con em của đại gia tộc, lại là con nhà nòi, cũng từng tiếp xúc về nhiều chuyện của gia đình.
Quan trọng hơn là: Cốc Duệ Bác và Lý Nhược Thái có mối quan hệ cá nhân rất tốt!
Lý Nhược Thái thường tụ tập với Cốc Duệ Bác mỗi khi cậu ta đến Ma Đô.


Lý Nhược Thái có mối quan hệ tốt với nhiều con cháu thế gia ở Ma Đô.

Tốt nhất chính là Cốc Duệ Bác.
Bởi vì Lý Nhược Thái không thích Đinh Thụy Long cho lắm.

Vì vậy Lý Nhược Thái và Cốc Duệ Bác càng thân thiết hơn.
Theo như Ngô Thần biết.

Lý Nhược Thái ngay cả sau khi Lý Nhược Băng từ chối kết hôn.

Cậu ta đã nói chuyện riêng với Cốc Duệ Bác về một số chuyện gia đình, và tất nhiên cậu ta sẽ không kể rõ chuyện hủy hôn ra.

Nhưng vẫn đề cập qua, muốn giúp chị gái mình.

Nhưng các bậc trưởng bối rất cố chấp nên đành bất lực, còn muốn tiếp tục ép buộc chị gái.
Cốc Duệ Bác là người ngoài cuộc.

Thật không dễ dàng để nói bất cứ điều gì, chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai Lý Nhược Thái để thể hiện sự an ủi.
Vì thế, Ngô Thần tin rằng Cốc Duệ Bác có thể biết anh.
"Anh...!anh chờ tôi kiểm tra, tôi không rõ...!Anh ổn định tình hình trước đi, tôi sẽ đưa người đến ngay." Cốc Duệ Bác không nói thẳng với Mao Như Tùng.

Nói xong là tắt máy.
Mao Như Tùng nghe âm thanh tút tút của điện thoại thì bất ngờ.
Tại sao vẫn cần xác minh điều đó?
"Cốc Duệ Bác đang đến." Ngô Thần mỉm cười, hỏi trực tiếp Mao Như Tùng.
"Đúng." Mao Như Tùng dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục: “Cái đó...!Ngô tiên sinh.

Anh có quen biết Tiểu Cốc không?" Sau khi hỏi, ông ta cảm thấy kỳ lạ.


Tại sao lại quen biết được?
“Không biết.

“Ngô Thần mỉm cười: “Nhưng tôi biết anh ta...!Anh ta cũng biết tôi.”
“Hãy kể cho tôi nghe về Hạ Thi Cầm.” Ngô Thần ngắt lời, quay lại chủ đề.
Ngô Thần hỏi ngắn gọn về tình hình hiện tại của Hạ Thi Cầm, vấn đề chính là tình hình trong vài ngày trước sau ngày 7 tháng 7.

Ngô Thần trước đó đã biết về những ngày qua.

Về lý thuyết, sẽ không có gì đặc biệt xảy ra, Ngô Thần chỉ tùy ý hỏi qua mà thôi.
Trong quá trình nói chuyện với Ngô Thần, Mao Như Tùng lặp đi lặp lại những câu thăm dò anh.
Ông ta muốn biết rằng Ngô Thần đang làm gì vậy?
Ngô Thần chắc chắn sẽ không nói với Mao Như Tùng rằng Hạ Thi Sắt là nhân chứng cho cái chết của Đổng Nguyên Đào.
Ngô Thần chỉ giả vờ như không biết.
Rất đơn giản! Anh chỉ cần giả vờ như không biết gì về Hạ Thi Cầm trong vài ngày tới.
Bởi vì Mao Như Tùng đã chủ động giúp chăm sóc chứ ông ta không hứa bất cứ điều gì với Đinh Thụy Long.

Đinh Thụy Long thậm chí không yêu cầu ông ta làm bất cứ điều gì, vì vậy trên thực tế, bất cứ điều gì xảy ra với Hạ Thi Cầm đều không liên quan đến Mao Như Tùng.
Vì vậy, giả như không biết gì với Mao Như Tùng, nếu Hạ Thi Cầm đột ngột biến mất, Đinh Thụy Long chắc chắn sẽ không trách ai cả, anh ta sẽ tìm Mao Như Tùng, cũng là để nhờ Mao Nhân Đông giúp tìm người.
Nhưng điểm mấu chốt là: Tại sao Mao Như Tùng lại phải nghe lời Ngô Thần?
Bởi vì Ngô Thần nắm thóp của ông ta!
Đây là một nhược điểm phiền phức có thể mang lại cho Mao Như Tùng rất nhiều rắc rối, nó còn có thể dẫn đến việc Đinh Thụy Long đã trả thù ông ta rất cực đoan.

Nhưng Ngô Thần đã nắm được nhược điểm này cũng không đe dọa ông ta, không làm tổn thương ông ta.

Chỉ cần ông ta làm một việc, cũng sẽ không làm hại gì đến chuyện của ông ta.
Ông ta rất thân với Cốc Duệ Bác, còn Cốc Duệ Bác và Đinh Thụy Long là đối thủ kinh doanh.
Mao Như Tùng rất sẵn lòng đồng ý với vấn đề này.


Chỉ cần giả bộ không thấy là không cần tham gia vào các cuộc xung đột của đại gia tộc, ông ta rất sẵn lòng!
10 phút sau.
Những gì Ngô Thần và Mao Như Tùng nói chuyện một lát.
Tinh tinh
Điện thoại của Ngô Thần đổ chuông, anh nhấc máy thì thấy đó là cuộc gọi của Lý Nhược Băng.
Nghe máy.
“Anh đang ở Ma Đô?” Lý Nhược Ngôn lên tiếng trước.
“Ừ, A Thái gọi cho cô rồi hả?” Ngô Thần cười nói.
“Đúng.” Lý Nhược Băng đáp.
Rồi lại nói tiếp: “Sao anh lại đi Ma Đô?”
Vừa rồi.

Lý Nhược Băng nhận được cuộc gọi từ anh trai Lý Nhược Thái, Lý Nhược Thái cũng trực tiếp hỏi cô là có phải anh rể đã đến Ma Đô rồi không? Cậu ta còn nói là đã nghe từ một người bạn, Lý Nhược Băng không rõ nên nói rằng Ngô Thần thực sự đã đi ra ngoài hôm nay.

Chắc hẳn là...
“Đến Ma Đô...!làm việc chứ sao.” Ngô Thần bật cười: “Tại sao A Thái không gọi trực tiếp cho tôi, còn phải nói qua cô?”
“Anh cứ nói đi?” Lý Nhược Băng khó chịu: “Anh có gì muốn nói với nó sao? Còn không nói gì với bố tôi? Ông ấy còn nghĩ có phải anh giận ông ấy hay không.

Được rồi, anh nhanh lên, tôi đi ăn cơm với Thanh Ảnh đây.

Có vẻ A Thái sẽ tới chỗ anh đấy, các người nói chuyện đi.”
Lý Nhược Băng nói xong thì cúp máy.
Chỉ vài giây sau khi Lý Nhược Băng cúp điện thoại, điện thoại di động của Ngô Thần lại vang lên.
Đó là Lý Nhược Thái.
“Xin chào, A Thái.” Ngô Thần nghe máy.
“Ở Ma Đô à? "Giọng điệu của Lý Nhược Thái vẫn có chút kì lạ.
"Ừ, đi gặp một người là Tiểu Cốc..."
“Anh Tiểu Cốc là anh em của tôi đấy, anh rể, nếu anh ta có gì không đúng thì anh rể hãy ra tay thương xót, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.” Lý Nhược Thái bắt đầu nói những điều tốt đẹp cho Cốc Duệ Bác.
Càng quen Ngô Thần, cậu ta càng hiểu Ngô Thần đáng sợ như thế nào.
Đặc biệt là bố của cậu ta, Lý Mậu Nhân, thái độ đối xử với của Ngô Thần đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cậu ta.

Sáng hôm nay Lý Nhược Thái còn nói chuyện với bố rất nhiều.
“Hiểu lầm rồi.


Không phải như những gì cậu nghĩ." Ngô Thần mỉm cười: "Tôi chỉ ở đây để nói chuyện thôi.”
"Vậy lúc nãy anh ta gọi cho tôi hỏi có phải anh rể của tôi tên là Ngô Thần không.

Còn muốn..." Lý Nhược Thái dừng lại.

Cũng không nói rõ, bởi vì Cốc Duệ Bác nói với cậu ta cái gì mà có súng, uy hiếp gì đó.
“Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Ngô Thần cười.
Đúng lúc này.
Rầm.
Cửa phòng bật mở.
Hai vệ sĩ áo đen bước vào cửa.

Một nhóm vệ sĩ theo sau, vây xung quanh một người đàn ông gầy gò trạc tuổi ba mươi.

Bộ đồ màu tím sẫm thẳng tắp và tấm lưng rộng, chính là Cốc Duệ Bác.
Ngô Thần đang ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn cảnh này, nói vào điện thoại: “Anh ta đến rồi.

Tối nói chuyện trước đây.

Không sao đâu." Ngô Thần nói rồi cúp máy.
Một nhóm vệ sĩ đang cảnh giác.
Cốc Duệ Bác rất bình tĩnh.
Anh ta nhìn thấy Ngô Thần trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, anh ta dừng lại và nói: “Ngô Thần, anh đến từ Đông Hải.”
Anh ta chưa kịp nói hết câu.
Tinh tinh
Đó là tiếng chuông điện thoại của Cốc Duệ Bác.
Anh ta cầm điện thoại di động trong tay, đang đợi Lý Nhược Thái gọi lại.

Lúc này nó đã đổ chuông, thật sự là Lý Nhược Thái gọi tới.
"A Thái." Cốc Duệ Bác quay lại và bước vài bước về phía cửa khi bắt máy.
"Ừ.

Đó là anh rể của tôi, anh khách sáo chút đi.”.