Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 107: 107: Không Còn Lựa Chọn Nào Khác





Bởi vì Tô Thanh Ảnh bị đánh thức ngay lập tức, bởi vì cô ấy hơi bị hù dọa, bởi vì cô ấy nhìn thấy một bên mặt của Ngô Thần, cho nên cô ấy vô thức gọi: “Già… ô!”
Cô ấy không có la lên, bởi vì Ngô Thần kịp thời bịt miệng cô ấy lại.
“Thanh Ảnh, mẹ cô gọi điện, cô bắt máy một chút…” Lý Nhược Băng mặc đồ ngủ bước nhanh đến, còn nháy mắt ra dấu với Tô Thanh Ảnh.

Tô Thanh Ảnh nhìn Lý Nhược Băng, lúc này cô ấy mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì điện thoại rơi, mẹ của Tô Thanh Ảnh không thể gọi cho cô, cho nên sáng sớm bà ta mới gọi cho Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng đưa điện thoại cho Tô Thanh Ảnh.
Tô Thanh Ảnh cầm lấy điện thoại, hít sâu một cái rồi mới đặt nó ở bên tai: “Mẹ.”
“Thanh Ảnh, chưa dậy sao? Mấy giờ rồi?” Bà Tô hỏi.
Bởi vì Tô Thanh Ảnh ở bên cạnh, cho nên Ngô Thần nghe được loáng thoáng.
Đúng là Tô Thanh Ảnh dậy trễ, cô ấy làm việc và nghỉ ngơi còn có quy luật hơn Ngô Thần.

Mười giờ đêm cô ấy ngủ, sáu giờ rưỡi dậy, tập thể dục buổi sáng, hơn bảy giờ trở về rửa mặt ăn sáng, sẵn tiện nhìn báo cáo của công ty.

Hơn tám giờ trang điểm, tám giờ ba mươi ra khỏi nhà, đến công ty trước chín giờ rưỡi.
“Hôm qua nói chuyện phiếm đến khuya, cho nên con ngủ muộn.” Tô Thanh Ảnh bình tĩnh nói với điện thoại.
“Hôm qua trò chuyện với Lý Nhược Băng được không? Đến nhà cô ấy?” Bà Tô hỏi.
“Vâng, ở nhà cô ấy, nói chuyện rất tốt, Nhược Băng cô ấy… rất tốt.” Tô Thanh Ảnh nói.
Vậy là tốt rồi, không hổ là con gái của mẹ, ai gặp cũng thích.” Giọng điệu của bà Tô hơi vui vẻ, cũng có chút kiêu ngạo.
“Mẹ, giờ con đi rửa mặt, trước chín giờ con sẽ đến công ty.” Tô Thanh Ảnh nói, cô ấy muốn kết thúc cuộc điện thoại này ngay lập tức.

“Ừ, con đừng đến trễ…” Bà Tô nói, rồi lại hỏi: “Cổ họng của con sao vậy? Sao lại hơi khàn? Đừng để bị cảm lạnh!”
“Khụ khụ.” Tô Thanh Ảnh vội vàng hắng giọng một cái, lại nói: “Vâng… không sao đâu mẹ, có lẽ do con vừa tỉnh dậy, uống chút nước là được thôi.”
“Vậy được rồi, mẹ đợi con ở công ty, còn chuyện khác thì chờ con đến lại nói.

Đúng rồi, mẹ sẽ bảo người đưa quần áo đến nhà cô Lý, có lẽ là trước tám giờ, con nhớ thay quần áo, đừng mặc đồ thể thao đến công ty!”
“Vâng mẹ.”
Tô Thanh Ảnh cúp máy, cô ấy vừa cầm điện thoại vừa thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô ấy bị mẹ hỏi đến căng thẳng, bởi vì cô ấy nói dối.
Cô ấy không phải nói chuyện phiếm quá khuya, mà là đùa giỡn với Ngô Thần.
Cô ấy khàn giọng không phải vì vừa ngủ dậy, mà là kêu quá nhiều, quá lớn tiếng nên cuống họng xảy ra vấn đề, chút nữa là ổn rồi.
“Cám ơn cô, cô Lý.” Tô Thanh Ảnh đưa điện thoại cho Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng lại nhìn hai người với ánh mắt rất lạ, bởi vì… tối hôm qua cô nghe được.

Phòng ngủ của cô cũng ở tầng hai, phòng cho khách cũng ở tầng này, những gì xảy ra ở phòng này tối qua cô đều nghe được.
Cô nghe đến bực bội, rất lâu mới ngủ được.
“Hai người đứng dậy nhanh lên!” Lý Nhược Băng nói, sau đó nhìn váy ngủ của mình trên người Tô Thanh Ảnh rồi mới đi ra.
Tô Thanh Ảnh mặc váy ngủ của cô.
Nó dính mấy thứ bẩn thỉu.
Lúc rời đi, Lý Nhược Băng đã nghĩ cô có phải vứt chiếc váy ngủ này đi hay không…
Bọn họ rửa mặt.
Ăn sáng.
Hơn tám giờ, bọn họ xuất phát, đi đến Huyễn Thải Thời Thượng, bởi vì trang viên Cẩm Hối gần CBD.

Đi từ nhà của Lý Nhược Băng, tiện đường có thể đến Huyễn Thải, sau đó lại đến Kim Phúc.
Đến Huyễn Thải là vì lấy chiếc xe của Ngô Thần.
Hôm qua, trước khi ba người đến quán trà Khánh Nguyên, bọn họ đến Huyễn Thải đổi xe, Lamborghini của Ngô Thần còn ở CBD.

Thêm vào đó, Lý Nhược Băng đưa Tô Thanh Ảnh đến công ty là được rồi, thêm Ngô Thần nữa thì rất kỳ.
Khoảng tám giờ năm mươi phút sáng.
Tòa nhà Kim Phúc, đường Kim Phúc, phía bắc Đông Hải.
Đây là trụ sở của Kim Phúc.

Tòa nhà chọc trời cao bốn mươi tầng, cả tòa nhà đều thuộc về tập đoàn Kim Phúc, Tòa nhà này không phải cho thuê, mà là được tập đoàn Kim Phúc sửa chữa cách đây nhiều năm, là tài sản cố định của Kim Phúc, giá trị hơn ba tỷ.
Đoàn xe của Lý Nhược Băng đứng cạnh tòa nhà Kim Phúc.
Sau khi xuống xe, Tô Thanh Ảnh nói: “Cảm ơn cô, cô Nhược Băng.” Nói rồi, cô ấy định đóng cửa xe.


Lý Nhược Băng ló đầu ra hơi cản lại, dừng một chút, cô nói với Tô Thanh Ảnh: “Cố lên!” Nói rồi, cô cũng cười như Ngô Thần.
“Tôi biết rồi.

Cám ơn cô!” Tô Thanh Ảnh gật đầu đồng ý, đóng cửa xe lại.
Cô ấy xoay người ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao hơn một trăm mét, lại nhìn về phía cửa chính, ánh mắt trở nên kiên định.

Cô ấy biết hôm nay có thể làm tốt hay không, điều này quyết định đến vận mệnh cả đời của cô ấy.
Cô ấy không còn lựa chọn nào khác.
Tô Thanh Ảnh lại hít thở sâu, sau đó cầm túi đi vào tòa nhà.
Cô ấy còn chưa đến cửa chính thì có người đến chào đón, trong tay bọn họ còn cầm tài liệu.
“Tổng giám đốc Tô, đây là bản kế hoạch kinh doanh bị trả lại lần trước, ngài lại nhìn một chút, nếu được thì ngài có thể sửa tại đây.”
“Tổng giám đốc Tô, liên quan đến kế hoạch tăng giá trị nhãn hiệu, dự toán là…”
Ven đường.
Lý Nhược Băng hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu nhìn Tô Thanh Ảnh, lại nhíu mày, nỗi lo âu tràn ngập trong mắt cô.
‘Làm được ư?’
‘Tô Thanh Ảnh có thể thành công sao?’
‘Sao có thể thành công ngay được?’
‘Hôm qua Ngô Thần nói hôm nay xem kịch là được, có nghĩa là chuẩn bị đủ rồi.’
‘Có thể đợi đến tin tức Tô Thanh Ảnh đoạt quyền thành công sao?’ Lý Nhược Băng rất muốn biết, không đủ người thì sao có thể thành công được?
“Đi thôi, về công ty.” Lý Nhược Băng nói với tài xế, sau đó quay đầu nhìn tòa nhà Kim Phúc lần cuối, rồi mới đẩy cửa kính lên.
Cùng lúc đó.
Vùng duyên hải phương nam.
Một trong vài thành phố siêu cấp của đất nước, thành phố Nam Quảng.
Trụ sở tập đoàn Thụy Long, văn phòng chủ tịch.

Bởi vì rèm cửa bị kéo lại, cho nên văn phòng rất tối tăm.

Người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, gầy gò, đeo mắt kính đang làm việc sau cái bàn, nhìn đoạn phim được phát trên máy tính xách tay, trán anh ta nổi gân xanh, hô hấp càng nặng nề, hai mắt tràn đầy tơ máu.
Anh ta là người muốn cưới Lý Nhược Băng đến phát điên – Đinh Thụy Long.
Giờ phút này, anh ta đang nhìn đoạn phim làm anh ta sắp phát điên.
Bởi vì quay ở khoảng cách khá xa, lại còn quay vào ban đêm cho nên mới không rõ.
Đây là quay lén.
Có thể nhìn thấy, trong đoạn phim là một đôi nam nữ, ở trong biệt thự, trước cửa sổ sát đất, người phụ nữ cao gầy đu lên người đàn ông mặc áo choàng tắm, hai người đang hôn môi.
Vẫn luôn hôn không dứt, cả đoạn phim chỉ kéo dài sáu phút, hai người lại hôn hết năm phút.
Lúc năm phút mười ba giây, hai người ngừng hôn, lại mặt đối mặt, hai người nói cái gì đó, sau đó người phụ nữ kéo rèm cửa lại.
Ánh đèn phản chiếu bóng của hai người.

Có thể nhìn thấy người đàn ông ôm người phụ nữ vào trong.
Đoạn phim kết thúc.
Bốp! Một tiếng giòn vang.
Đinh Thụy Long bẻ gãy bút máy nạm vàng trong tay theo bản năng, chỗ đứt gãy của bút máy cắt vào tay anh ta, máu tươi nhỏ xuống, nhưng anh ta lại không có cảm giác gì.
“Chết! Mày phải chết ngay! Ngô Thần!” Đinh Thụy Long cắn răng nghiến lợi, phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.
Đột nhiên anh ta đứng dậy.
Anh ta cầm điện thoại trên bàn lên, vội vàng bấm một dãy số..