Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 20




"Dạo này con vẫn ổn, nhận thêm mấy đơn vẽ, tốt hơn lúc trước nhiều rồi." Đường Tư Kỳ tất nhiên sẽ không nói với bố là mình bị trói với một cái hệ thống check in, máy rửa bát là do hệ thống đưa.

"Tốt hơn trước cũng không được tiêu tiền lung tung, máy rửa bát này giá đắt, chắc phải bằng một tháng tiền lương của con đúng không, mới kiếm được tiền thì phải tiết kiệm, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Còn nữa, nghề này của con thu nhập không ổn định, nếu như làm giáo viên, công chức…" Trước khi về nhà Đường Duệ Thanh còn nghĩ con gái không thích đề tài này, nhưng vừa nói đã không dừng nổi, bất tri bất giác lại vòng đến đề tài công việc.

Đường Tư Kỳ vừa nghe tới chuyện này đã đau đầu: "Được rồi bố, con sẽ không thi công chức, cũng không hợp làm giáo viên, con còn có việc, phải ra ngoài một lúc, bố xem thử xem máy rửa bát dùng có tốt không, nếu có vấn đề thì còn gọi nhân viên quay lại điều chỉnh."

Đường Duệ Thanh nghe con gái vừa về đã muốn ra ngoài thì nhanh chóng gọi cô lại: "Aizzz, sắp ăn tối rồi còn đi đâu?"

"Con không ăn cơm nhà, con đi ăn mì lòng lợn." Đường Tư Kỳ nói xong liền ra ngoài.

Đường Duệ Thanh giận, hùng hùng hổ hổ nói: "Đi đi đi, bố cũng chẳng muốn nấu cơm cho con."

Có điều tuy ông mạnh miệng, nhưng ông vẫn không nhịn được mà đi ra ban công ngắm thật kỹ cái máy rửa bát.

Đây là loại ông mơ ước nhưng không dám mua, một lý do là vì ví tiền không dày, không nỡ tiêu tiền, một lý do khác là do bà xã đại nhân tạo áp lực.

"Ông nói ông xem, bình thường ở nhà có làm gì đâu? Chỉ phải rửa bát, lại còn muốn mua máy rửa bát! Ông sợ bẩn hay sợ mệt? Nếu không ông thử làm việc nhà, nấu cơm, giặt quần áo thử xem?"

Đường Duệ Thanh nhìn máy rửa bát, vừa nghĩ tới đây là do con gái mua cho ông, lúc này trong lòng mới thấy tự hào và vui vẻ, ông khẽ ngâm nga, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho lão Từ.

"Aizzz, ông nói xem máy rửa bát có ích gì chứ. Người trẻ tuổi đúng là không hiểu chuyện, mua đồ đắt như vậy làm gì, không phải là lãng phí tiền à, có đúng không? Còn nữa, mua máy rửa bát làm gì, có mỗi hai ông bà già ở nhà, dùng được mấy cái bát chứ, còn bảo cho cả nồi vào máy rửa, ông nói xem có phải không biết cách sống hay không?"

_____________

Đường Tư Kỳ đã ra ngoài, tất nhiên không biết đến một màn này, cô tới hàng mì mà bình thường cô thích ăn nhất, gọi một bát mì lòng heo (1) cô thèm thuồng đã lâu.

(1) Mì lòng heo:

undefined

Mì lòng heo là món ăn vặt nổi tiếng của Ôn Châu, bao nhiêu người con dù rời quê hương đến nơi đâu đều sẽ nhớ tới một bát mì lòng heo này của quê nhà.

Mì lòng heo nhìn qua thấy thường thường, không có gì đặc sắc, bên dưới là mì, phía trên là ruột già và tiết heo, lại rắc thêm thật nhiều hành nữa.

Nhưng mùi vị này giống như có độc, vừa ăn một miếng, Đường Tư Kỳ đã cảm giác cả người đều trở nên khoan khoái.

Hiếm có nhất là ruột già heo và tiết heo vừa mềm vừa ngon, rất nhiều người không ăn ruột già vì cảm thấy nó không sạch sẽ, thế nhưng khách ăn ở hàng mì lòng heo này hoàn toàn không cần lo lắng đến chuyện đó, ruột già heo được rửa rất sạch sẽ.

Chớ nói chi là tiết heo vừa mềm vừa mướt, làm người ta không thể dừng miệng.

Lại gắp một đũa mì lên, hương vị này thật sự là tiêu hồn!

Giá tiền cũng nhẹ nhàng hơn Thượng Hải rất nhiều, một bát mì lòng heo chỉ mới 10 tệ, quả thực là rẻ muốn khóc.

Cuối cùng uống một ngụm nước mì, Đường Tư Kỳ cảm giác bản thân như sắp bay lên trời cao luôn rồi, chút không vui nho nhỏ khi ở nhà ban nãy cũng đã biến mất hết.

Kỳ thực cô sớm đã chuẩn bị tâm lý với những lời đó của bố, thế này vẫn còn tốt, sức chiến đấu của bố không mạnh, nếu như mẹ cũng đang ở nhà…

Chỉ sợ có thẻ gấp ba đồng vàng thì cô vẫn không dám quay về.

Cái cảnh bị ép đi xem mắt không ngừng nghỉ lúc trước đã làm tâm hồn nhỏ yếu của cô lưu lại bóng ma tâm lý rất lớn.

Lần này cũng là vì biết mẹ đã tham gia đoàn du lịch Tịch Dương Đỏ nên cô mới dám về.

Đường Tư Kỳ liếc bảng vận động của Wechat, vui vẻ.

Bình thường bố cô có sức chiến đấu siêu mạnh, hôm nay lại mới đi được chưa tới 20.000 bước, hơn nữa tối nay số bước đi của ông cũng không tăng, chắc có lẽ ông đang đeo kính lão ngồi nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng rồi.

Ăn xong mì lòng heo, Đường Tư Kỳ vẫn check in như mọi khi.

“Chúc mừng ký chủ đã check in "Mì lòng heo Xương Kiều" thành công, đạt cấp A, hệ thống khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 300 đồng vàng (sử dụng thẻ gấp ba đồng vàng), tổng tài sản 427 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 133 giờ.”

Một bát mì lòng heo vào bụng, Đường Tư Kỳ vừa đứng dậy đã nấc một tiếng no nê.

Aizzz, hôm nay ăn hơi nhiều, hôm nay là ngày khiêu chiến cuối cùng trong chuỗi 7 ngày liên tiếp đứng nhất vòng bạn bè, hôm nay cô chưa đi được bao nhiêu, vì mục tiêu mở khóa các loại đồ ngọt, Đường Tư Kỳ quyết định liều mạng, bắt đầu điên cuồng đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Ôn Châu.

Sau hai giờ, cuối cùng cô cũng đứng vững ở vị trí thứ nhất, trước khi về nhà, cô còn tiện đường đi ăn một bát canh cá viên (2).

(2) Canh cá viên:

undefined

Canh cá viên tuy tên là cá viên nhưng hình dạng thật của nó là hình sợi dài mỏng.

Cửa hàng này bán từ 8h sáng tới rạng sáng hôm sau, cực kỳ đắt hàng, bất cứ lúc nào đi qua cũng có thể thấy hàng người dài xếp hàng trước quán.

Lúc này Đường Tư Kỳ vừa đi bộ một vòng lớn, bất tri bất giác đã lại đói bụng, thật ra đều là cái cớ cả, nguyên nhân chính là bởi cô đi qua thấy thèm mà thôi.

Cũng may hôm nay không cần xếp hàng quá lâu, Đường Tư Kỳ xếp hàng hơn 10 phút thì tới lượt.

Cửa hàng này không chỉ có canh cá viên mà còn bán cả bánh cá, thạch cá, thịt nạc viên, vậy nhưng cô vẫn gọi canh cá viên vì nó được công nhận là món ăn trấn tiệm.

Bê một bát canh cá viên, Đường Tư Kỳ không ăn cá viên vội, mà múc một thìa nước canh lên nếm thử trước, nước canh ở đây vẫn ngon như cũ.

Cá viên được làm từ cá nheo, cảm giác rất dai thịt, càng ăn càng thơm.

Tuy buôn bán tốt nhưng tiệm này lại rất nhỏ, mọi người ngồi sát nhau, bàn bên cạnh còn gọi một cốc kem trứng, Đường Tư Kỳ vừa ăn canh cá viên vừa tha thiết nhìn đồ ngọt trên bàn bên.

Thôi vậy, tối rồi còn ăn kem thì thật sự là đang làm việc ác mà.

Đường Tư Kỳ ăn xong một phần canh cá viên, không dám ở lại thêm, lập tức rời đi, nếu không thì cô sẽ lại gọi thêm những món ngon khác mất.

“Chúc mừng ký chủ check in "Cửa hàng cá viên Trần Huy" thành công, đạt cấp A, hệ thống khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 300 đồng vàng (sử dụng thẻ gấp ba đồng vàng), tổng tài sản 727 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 155 giờ.”

Wao, thời gian sống của cô đã vượt qua 6 ngày, vậy nghĩa là chỉ cần s4u này cô kiên trì check in, cơ bản sẽ không xảy ra chuyện như đột tử nữa, thực sự quá tuyệt!

Hơn nữa thẻ gấp 3 đồng vàng đóng góp rất nhiều, vốn tài sản của cô đã gần hết sạch sau khi mua máy rửa bát rồi, bây giờ lại có hơn 700 đồng vàng, hôm nay lại tiếp tục cố gắng, phấn đấu mua cả cua hoàng đế và máy tính xách tay về.

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ "Đứng nhất bảng vận động Wechat liên tục trong 1 tuần", hệ thống khen thưởng 300 đồng vàng, tổng tài sản 1027 đồng vàng, ký chủ đã mở khóa tư cách mua đồ ngọt ở Cửa hàng Đồng vàng”

Oa, hoàn thành rồi!

Sau này gặp lại các loại đồ ngọt thì cô cũng sẽ không bỏ lỡ nữa rồi!

Đường Tư Kỳ hài lòng về nhà, bố cô vẫn còn đang xoay quanh cái máy rửa bát ngoài ban công.

"Bố, con về rồi đây. Sao ạ, máy rửa bát có vấn đề gì không?"

"Không, không vấn đề gì, rửa rất sạch." Đường Duệ Thanh lấy một cái cốc thủy tinh ra khỏi máy rửa bát.

Chỉ là có hơi sạch sẽ quá, ông vẫn còn xoay quanh nghiên cứu vì ông chưa từng thấy cốc thủy tinh trong nhà được rửa sạch đến vậy, tự mình rửa kiểu gì cũng sẽ có vết nước đọng lại.

Có điều sau khi hết hưng phấn, Đường Duệ Thanh vẫn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, ông chắp tay sau lưng, đi tới phòng khách, gọi Đường Tư Kỳ đang chuẩn bị về phòng lại: "Tư Kỳ, con lại đây, ngồi xuống."

Đường Tư Kỳ căng da đầu bước tới.

"Trước đó bố gửi tài liệu thi công chức cho con, con đọc đến đâu rồi?" Đường Duệ Thanh hỏi.

Tim Đường Tư Kỳ đập bùm bụp, đúng là sợ gì gặp nấy.

Có điều từ trước đến nay cô đều không có ý định thi công chức, nên cũng chỉ có thể nói thật: "Con không muốn thi công chức, những tài liệu kia để không cũng lãng phí nên con lên mạng đăng bán rồi, giá không lỗ mấy, chỉ giảm 20% giá gốc thôi."

Đường Duệ Thanh nghẹn, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy con gái nói đã bán hết tài liệu đi, ông vẫn không nhịn được tức giận.

"Rốt cuộc thì con định làm gì?" Ông nhịn cơn tức.

Đường Tư Kỳ biết lần này về nhà không tránh nổi sự truy hỏi của bố, chỉ có thể liều mình nói: "Bố, bây giờ con làm họa sĩ cũng rất tốt."

"Rất tốt!? Nhưng đó là nghề tự do, thu nhập không ổn định, không có ngũ hiểm tam kim (1), không có bảo đảm, sau này phải làm sao? Ai dưỡng lão cho con?"

(1) Ngũ hiểm tam kim là 5 loại bảo hiểm (gồm bảo hiểm y tế, bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản) và 3 quỹ tài chính (gồm quỹ tiết kiệm nhà ở, quỹ bảo đảm nợ lương của doanh nghiệp nhỏ, quỹ thất nghiệp cho người tàn tật)

Đường Tư Kỳ lập tức nói: "Bố, con đã suy tính kỹ rồi, sau này con sẽ mua bảo hiểm nghề nghiệp tự do cho bản thân, cũng có thể mua bảo hiểm y tế, bố yên tâm đi. Còn về vấn đề thu nhập, đúng thật là vẫn chưa quá ổn định nhưng dạo gần đây con đều đang cố gắng."

Đường Duệ Thanh lạnh lùng nói: "Bố nhìn con lớn lên từ nhỏ tới lớn, tính cách con thế nào bố không biết chắc? Làm việc gì cũng hay trì hoãn, ngồi được thì nhất định không đứng, nằm được thì nhất định không ngồi, bố sợ con ở nhà cả ngày đến hư người ra, con còn không có năng lực tự quản, thi công chức có gì không tốt, nhẹ nhàng, cuộc sống được bảo đảm, thích hợp với con hơn cái nghề tự do gì kia nhiều."

Đối thoại tương tự như vậy Đường Tư Kỳ và bố đã nói rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng kết thúc trong sự không vui.

Nguyên nhân là do Đường Duệ Thanh cảm thấy Đường Tư Kỳ không có năng lực tự quản, không làm nghề tự do được, mà Đường Tư Kỳ cũng thật sự không chứng minh được rằng mình có thể.

Lần này, mắt thấy cuộc nói chuyện của hai người sắp rơi vào trạng thái cứng nhắc, Đường Tư Kỳ bỗng nhớ ra cái gì đó, cô lấy điện thoại ra, mở một vài tác phẩm của cô dạo gần đây lên, nói: "Bố, bố xem này, thời gian này con không hề lười biếng, đây đều là tác phẩm con vẽ sau khi ra ngoài thăm thú. Bức mặt trời mọc ở cửa Ngô Tùng này giúp con nhận được một đơn vẽ bìa sách, còn có bức công viên trò chơi này, ông chủ nhìn thấy rồi trả con 2000 tệ làm thù lao. Bố, dạo này con thật sự đang cố gắng, bố có thể đừng phản đối mà ủng hộ con thêm một chút được không?"

Đường Duệ Thanh vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời phản bác, nhưng lại vô tình bị tác phẩm của con gái hấp dẫn.

Từ trong tác phẩm, ông nhìn thấy được cuộc sống của con gái không hề bế tắc như ông tưởng tượng mà tốt hơn so với lúc trước suốt ngày ở trong nhà rất nhiều, con bé không chỉ đến nhiều nơi mà còn biến những nơi đó thành cảm hứng sáng tác.

Hơn nữa, Đường Tư Kỳ đúng thật đã dùng tiền kiếm được để mua cho ông một cái máy rửa bát, nếu tiếp tục phản đối, ông thật sự không nói được ra lời.

"Dù sao thì con cũng cứ cân nhắc lời bố nói một chút, bố cũng muốn tốt cho con mà thôi." Giọng điệu Đường Duệ Thanh mềm mỏng hẳn.

Đường Tư Kỳ không hề nhượng bộ: "Bố, con biết bố muốn tốt cho con, nhưng con đã lớn rồi, con có chuyện mình muốn làm, hy vọng bố có thể ủng hộ con."

Đường Duệ Thanh im lặng không nói, mặt tối sầm lại, chắp tay sau lưng quay về phòng ngủ.

Cuộc nói chuyện kết thúc.

Đường Tư Kỳ lặng lẽ thở một hơi, phản ứng này của bố đến cùng là do bị cô thuyết phục nên không hỏi nữa, hay là tạm nghỉ một thời gian, sáng mai lại tiếp tục?