2
Sau một thời gian dài phẫu thuật, cuối cùng Thất Thất cũng được y tá đẩy ra.
“Sao Thất Thất lại co giật?”
“Thuốc mê còn nên vẫn chưa tỉnh, hiện giờ nó đang vật lộn với ý thức.”
Lục Dĩ Hàng trả lời sau lưng tôi.
Tôi hỏi chắc một lần nữa “Nó hiện tại không bị sao nữa đúng không?”
“Phẫu thuật rất thành công, bước tiếp theo chỉ là từ từ chờ hồi phục. “
Lục Dĩ Hàng nói xong liền đi xuống lầu, tôi yên tâm đợi đến khi Thất Thất tỉnh dậy, ở với nó đến hơn tám giờ tối tôi mới chuẩn bị về nhà.
Ở cửa, tôi gặp Lục Dĩ Hàng đã thay sang quần áo bình thường.
Anh ta có lẽ cao 1m83, nhìn y như một cái móc treo đồ.
Tôi đã đến bệnh viện thú cưng này khoảng bảy, tám lần.
Trước đó chỉ là đưa Thất Thất đi tiêm phòng, sau này đi triệt sản, rồi Thất Thất có rận trên người, rồi Thất Thất đánh nhau với chó, bị chó cắn vào cổ.
Còn lần này, Thất Thất đã anh dũng ngã xuống từ lầu sáu.
Tất cả những việc này xảy ra chỉ trong vòng hai tháng, a men ┐(´ー`)┌
Nhân tiện, Thất Thất là một con mèo hoang, tôi đã nhặt nó ngoài cửa tiểu khu sáu tháng trước.
Đây cũng chính là một lời nhắc nhở thân thiện, đừng nuôi mèo, đặc biệt là mèo hoang.
Nuôi husky hay mèo hoang đều không tốt chút nào!
Chúng luôn có thể tự hại bản thân theo những cách không thể tưởng tượng được, sau đó khiến mẹ chúng phải gánh nợ vì chúng!
Đứa con phá của này! (phá gia chi tử)
Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Dĩ Hàng tan làm..
Tôi lễ phép chào hỏi “Bác sĩ Lục, tan làm muộn vậy? “
“Ừ “
“Anh đi đường nào? Tôi có thể cho anh quá giang? “
Lục Dĩ Hàng không đáp lại tôi, chỉ đẩy cửa kính và để tôi đi trước.
Chờ đến khi tôi quét mã xe đạp công cộng xong, một chiếc Bentley nổi bật dừng lại trước mặt tôi.
Ngồi trong xe là Lục Dĩ Hàng.
Vãi nồi!
Tôi không khỏi muốn chửi thề, bác sĩ thú cưng kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
“Cô Khương, có muốn quá giang không?”
“Không cần, tôi có xe! “
Tôi vác chiếc xe đạp rẽ sang một hướng khác, bước lên xe với đôi chân dài miên man lướt qua mặt anh ta một cách duyên dáng.
Nhưng, hình tượng anh dũng của tôi chỉ kéo dài khoảng một phút.
Đến ngã tư đèn đỏ, tôi ngã lộn nhào xuống đất.
Khi tôi ngước lên, tôi thấy xe của Lục Dĩ Hàng đậu ở bên đường, anh ta đang nhìn tôi một cách thờ ơ.
Biểu cảm này có thể được hiểu là: Ha.
Tay tôi bị xây xát, đầu gối bị thương nặng, xung quanh tôi là những người xa lạ, lại khó để bắt taxi ở nơi này.
Tôi ngượng ngùng bước tới chỗ xe của anh ta “Bác sĩ Lục, anh có thể cho tôi đi nhờ được không? “
Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Dĩ Hàng chỉ vào tôi, tôi bối rối nhìn trái phải.
Ý anh là gì?
Lục Dĩ Hàng nói “nhường đường chút, cô đang cản đường tôi.”
TÔI “……”
Tôi sững sờ lùi lại, trơ mắt nhìn chiếc Bentley từ từ lướt qua mặt mình một cách đầy ngạo nghễ, từ từ vượt qua đèn giao thông rồi phóng đi.
Bỏ lại tôi một thân rùng mình giữa giá lạnh.