Tôi Bị Ép Buộc

Chương 44




“Vậy thì phải cảm ơn Thần thiếu ưu ái rồi.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Tôi không cần em cảm ơn.” Thần thiếu nhìn thẳng cô, con ngươi màu nâu sẫm yêu dị, bên trong giống như có ánh sáng ngũ sắc lóng lánh, “Tôi muốn em đáp lại.”

Đáp lại… Làm sao có thể chứ?

Cô ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần mở miệng muốn nói chuyện, Thần thiếu lại nói thêm: “Đừng nghĩ nói sang chuyện khác… Mặc kệ là từ chối hay lừa gạt, tôi đều không tiếp nhận.”

Vì thế cô bị bắt ở lại.

Trong đầu cô lộn xộn.

Cô nghĩ nhất định là trên thân thể cô có ánh sáng của nữ chính, cho nên Thần thiếu mới quấn lấy cô không chịu buông. Có người chào đón đáng nhẽ là chuyện đáng phải cao hứng, nhưng phân tích cụ thể ra, sớm biết rằng cục diện sẽ như vậy, cô tình nguyện làm người mà người gặp người ghét - - không không, Tiểu La và Hiểu Nhã không thể chán ghét cô.

“Nếu tôi nói cái gì cũng không có tác dụng, tôi còn có thể nói cái gì?” Cô cúi đầu cười khổ nói.

“Em cái gì cũng không cần nói, chỉ cần thực hiện lời hứa trước đây là được.” Thần thiếu dừng một chút, mới nói tiếp, “Tôi chỉ cần kết quả.”

Lời hứa… trước đây?

Cô ngẩng đầu bối rối nhìn cậu ta, con ngươi sâu thẩm giống như vực sâu hấp dẫn - - cậu ta nói chuyện khi ở nhà cô sao, cô nói muốn thử thích cậu ta.

Đúng vậy, khi đó cậu ta biết rõ cô lừa gạt, sao bây giờ còn nói chuyện này chứ? Dù sao… Cô tuyệt đối không có khả năng thích cậu ta.

Cô cảm thấy cô bị bức sắp điên rồi.

“…”

Giờ phút này, mặc kệ là ngôn ngữ gì. Biểu hiện của cô không phải đã rõ ràng quá rồi sao? Thái độ của cô còn chưa đủ dứt khoát sao? Nhưng cho dù như vậy, Thần thiếu hình như không có buông tha. Lúc này, trong lòng cô cảm thấy bất lực.

Mị lực bản thân quá lớn cũng là một loại trách nhiệm - - cô có xấu hổ hay không khi nói ra như vậy.

May mà Thần thiếu cũng biết đạo lý con giun xéo lắm cũng oằn, cậu ta không tiếp tục bức cô nữa, nói với cô ngủ ngon rồi rời đi.

Cô vốn định lôi kéo Tiểu La không cho cậu quay về, dù sao quan hệ chị và em trai không cần kiêng kị cái gì. Nhưng nghĩ lại, Tiểu La cũng mười tuổi rồi, là một thiếu niên nhỏ, không nên cùng chị gái ngủ.

Vì thế, cô chỉ có thể dằn lòng, mang Tiểu La quay về phòng cậu.

Một đêm Vô Mộng.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, nếu bàn tay cô không được bọc kín, cô sẽ nghĩ là mình ở trong mộng rồi.

Phòng ngủ xa hoa, mặc kệ là đời trước hay là đời này, không nói đến chuyện ngoài ý muốn, nếu cô liều chết phấn đấu, cả đời cũng khó có khả năng tiến vào địa phương xa hoa như vậy.

Tối hôm qua cô cầm di động ngây người rất lâu, muốn tìm người khác hỗ trợ, nhưng không có cách hạ quyết tâm. Với giao tình của cô không ai dám đối nghịch với Thần thiếu, người có thực lực cô lại không dám đi cầu cứu. Đương nhiên, bi kịch nhất chính là di động cô hết pin, màn hình đen sẫm, bóp chết khả năng gọi 110. Di động của cô biến thành phế vật.

Bữa sáng không thấy Thần thiếu, nghe nói ba cậu ta gọi đi rồi.

Việc này cô nghe được từ dì Ngô. Cũng không biết có phải Thần thiếu phân phó, một buổi sáng cô đều không thấy mẹ Thần thiếu, hỏi dì Ngô thì bà nói phu nhân không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi. Chân tướng như thế nào, cô đương nhiên không có biện pháp suy đoán.

Một bên là đồ ăn, một bên thoát ra khỏi ý nhớ lại ngày hôm qua.

Cầu người không bằng cầu mình. Giờ phút này, cô nên mang hai mươi mấy năm thưởng thức vứt đi, trở thành nữ chính tiểu thuyết nghĩ cách cứu mình.

Nếu được phép, cô đương nhiên hi vọng mình là nữ chủ vô địch, nhưng nhìn xem tình hình bây giờ của cô, nếu cô đối phó như bình thường, cô căn bản không có khả năng bình yên trốn thoát.

Bước đầu tiên là trốn khỏi nơi này.

Sau đó đến một thành phố khác, thoát khỏi các loại thế lực.

Lấy đầu voi bỏ vào tủ lạnh có vài bước đơn giản như vậy. Mở tủ lạnh, mang voi nhét vào, đóng tủ lạnh. Mà cô cần đạt được kết quả, cũng chỉ cần hai bước mà thôi.

Nhưng mà, quá trình trong lúc này là gì?

Đều nói kết quả là trọng yếu, nhưng muốn đạt được kết quả thì quá trình là quan trọng nhất. Cô làm như thế nào, mới có thể đạt tới quá trình kia?

Cô không biết, cô không nghĩ ra được biện pháp gì!

Cảm xúc cô bất an, mệt mỏi bỏ thìa xuống, Tiểu La ăn xong, cô dẫn cậu quay về phòng.

Ở địa bàn của Thần thiếu, cô không muốn Tiểu La rời khỏi tầm mắt cô.

Hơn nữa, cô hi vọng lúc ra ngoài, có thể mang theo Tiểu La.

Lúc quay về, cô thuận đường nhìn qua phòng.

Biệt thự này không phải vì giam giữ người mà xây, cho nên không bịt kín lắm. Nhưng mà xây hơi cao, lầu một cách mặt đất cũng phải ba mét. Cửa biệt thự chỉ có một cái, cô không muốn rời đi từ chỗ này, hoặc từ cửa chính mà đi, hoặc giống cô nương theo cửa sổ thả tóc bò xuống.

Tới thời điểm này cô không gặp phải đám người bất lương đi theo Thần thiếu, nếu cô đoán không sai, những người đó không bảo vệ chỗ này.

Nhưng mà suy đoán lung tung là không đúng. Cô dùng đầu ngón chân để suy nghĩ sẽ biết nhất định có tai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người trong biệt thự.

Suy nghĩ kĩ, cô quyết định thăm dò những người đó trước.

Phân phó Tiểu La nán lại trong phòng đừng nhúc nhích, cô đi thật nhanh đến cửa.

Lúc đi qua phòng bếp, cô nhìn thấy dì Ngô bận rộn. Điểm nhẹ mũi chân, lén lút đi qua đại sảnh, cô kéo cửa lớn một chút, nhất thời cảm thấy một mùi thơm mát xông vào mũi.

Hoa viên rộng mở giống như lúc cô vừa mới đến, xinh đẹp tươi mát, tràn trề sức sống. Cô đi xuống bậc thang, nhìn chằm chằm biến đổi trong hoa viên.

Nhưng mà mãi đến khi cô ra cửa sắt trước biệt thự, một chút động tĩnh cũng không có.

Do dự một lát, cô chạm tay vào cửa sắt, ra sức lôi kéo.

Không nhúc nhích tí nào.

Cô cố gắng dùng sức.

Vẫn bất động như cũ.

- - thì ra là bị khóa!

Nghiêng đầu nhìn xung quanh, tường cao che khuất tầm mắt cô, nếu muốn ra ngoài, đối với cô một người phụ nữ bình thường không có 'Tài nghệ' mà nói, quả thực rất khó khăn.

Thất vọng quay về biệt thự, dì Ngô vẫn bận rộn trong phòng bếp, hình như không biết cô đã từng đi ra cửa biệt thự.

Lúc này cô chẳng muốn che giấu, quang minh chính đại đi ngang qua phòng bếp, quay về phòng mình.

Nhưng mà vừa quay về phòng, cô nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, muốn chạy trốn lại trỗi dậy trong cô.

Cứ như vậy buông tha cô không cam lòng!

Vài bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cô chỉ nhìn thấy cây cối xanh um tươi tốt, trừ cái đó ra cái gì cũng không nhìn thấy. Cửa sổ cách mặt đất ba mét, ngã xuống sẽ không có việc lớn gì, nhiều lắm chỉ bị thương ở chân mà thôi.

Di chuyển cái ghế, cô cố gắng leo đến trên cửa, mang hai chân để bên ngoài cửa sổ.

Lén lút nhìn xung quanh, nhưng cái gì cũng không phát hiện ra làm cô thất vọng.

... Được, một khi đã như vậy, cô liền sử dụng tuyệt chiêu thôi!

Một bàn tay cô bám vào khung cửa sổ, một tay chống đỡ trên cửa sổ, thân thể nghiêng nghiêng ra bên ngoài. Đúng lúc này, một trận gió thu thổi qua, thổi trúng góc áo cô, giống như muốn thổi cô đi.

"Cẩn thận!"

Cách chỗ này mười mét, có một âm thanh gầm rú, ngay sau đó, một cái đầu xông ra, sau đó hai cái, ba cái,... Bốn cái đầu, vừa đủ một bàn mạt chược.

Mục đích đã đạt được, nhưng cô không có ý định dừng tay.

Tay nhẹ buông khung cửa sổ ra, thân thể cô nghiêng ra, như diều đứt dây, rơi xuống đất.

Trên mặt đất lăn vài vòng mới dừng lại, cũng không đứng dậy, đợi tiếng kinh hô đến gần, đầu người chi chít vây quanh cô, cô mới kêu đứt quãng.

"Phạm tiểu thư!" Một người quen mắt tiến đến trước mặt cô, khẩn trương kêu lên.

Cô tích góp chút lệ, ngẩng đầu nhìn người không biết, vẻ mặt đau khổ nói: "Chân của tôi bị trật rồi."

Người nọ kinh hãi, vội vàng kêu thuộc hạ nâng cô dậy, sau đó chính mình ngồi xổm xuống, cõng ta mở cửa sắt quay về biệt thự.

Ngồi kiệu người cao cấp cô hoàn toàn không có đắc ý, suy nghĩ thông suốt.

Quả nhiên có người nhìn chằm chằm biệt thự này, cô muốn chạy đi, không dễ dàng. Nhưng cô cũng sẽ không buông tha như vậy. Bốn người vừa rời đi cô nhìn thấy rất rõ ràng, giám sát cửa sổ phòng cô.

Nếu như vậy, cô cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.

Quay lại biệt thự, Tiểu Đầu Mục giúp cô xử lý vết thương, lấy đá chườm mắt cá chân cho cô. Cô chịu đựng đá lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói trả đũa, "Vì sao cửa sổ lại trơn như vậy?"

Tiểu Đầu Mục ngẩn ra, túi chườm nước đá rơi xuống đất.

"Phạm, Phạm tiểu thư, cô không phải muốn trốn từ cửa sổ sao?"

Cô nhặt túi chườm nước đá lên chườm vào mắt cá chân, mới ngẩng đầu vô tội nhìn Tiểu Đầu Mục nói: "Làm sao có thể chứ? Không lẽ tôi bỏ lại em trai chính mình để trốn đi sao?"

Tiểu La vẫn đợi trong phòng cậu. 

Tiểu Đầu Mục nhíu mày, giống như suy nghĩ độ tin cậy lời nói của cô.

Lúc này, Tiểu La nghe được động tĩnh liền chạy vào, kinh hoảng chạy đến bên cạnh cô, "Chị hai, chị làm sao vậy?" Nói xong, cậu quay đầu trừng mắt với Tiểu Đầu Mục, lớn tiếng nói, "Không cho anh bắt nạt chị tôi!"

Tiểu Mục Đầu bị Tiểu La quát như vậy thì chết đứng, xấu hổ đứng cũng không được ngồi cũng không xong.

"Tiểu La, em hiểu lầm rồi. Chú này... Anh ta không làm gì chị, là chị không cẩn thận rơi từ trên cửa sổ xuống trẹo chân. Nhớ rõ cách xa cửa sổ một chút. Không thể đến gần cửa sổ, nếu mà bị ngã thì phải nắm chặt khung cửa sổ!"

Cô sờ sờ đầu Tiểu La, dạy dỗ nói.

Tiểu La bị cô nói hơi kinh ngạc, trừng mắt nhìn, gật gật đầu.

Cô diễn tốt Tiểu Đầu Mục không biết nên tin ít hay nhiều, nhưng nếu cô nói dối, bây giờ cô đã thành bệnh nhân, lăn qua lăn lại cũng không đi được chỗ nào?

- - chắc bọn họ nghĩ như vậy, chân cô bị thương nên di chuyển bất tiện.

"Tiểu La, giỏi lắm!"

Lúc dì Ngô rời đi, cô giơ ngón tay cái lên với em trai Tiểu La.

"A?" Tiểu La mê mang nhìn cô.

Cô cười ha ha bóp mặt cậu, không nói.

Khoảng một giờ sau, Thần thiếu xuất hiện trong phòng cô, cũng không biết có phải Tiểu Đầu Mục báo xong quay về luôn hay là làm xong việc nên quay về. Cậu ta khẩn trương hỏi han ân cần một phen, không hỏi nguyên nhân cô bị thương.

Cậu ta không hỏi, cô sẽ không ngu xuẩn nói ra.

Ở trong phòng cô khoảng mười phút, di động Thần thiếu vang lên, cậu ta nghe xong vài câu, bốp một tiếng cúp điện thoại, vội vàng dặn dì Ngô chăm sóc cô rồi rời đi.

Cô bỗng nhiên có một dự cảm xấu, hình như có chuyện lớn đang phát sinh. Nhưng nghĩ lại, bây giờ cô bị giam ở chỗ này, cho dù là chuyện lớn gì cũng kém so với kế hoạch cô chạy trốn.

Đúng vậy, trước mắt mà nói, chạy trốn mới là việc cấp bách.