Thấy Lục Doanh Châu cầm máy hút sữa bằng tay trở về, Tạ Ngộ ngượng mặt, nhưng cũng chỉ đành chịu.
Dù sao cảm giác đau đớn này chỉ người trừng trải mới hiểu, giống như bị vô số con kiến gặm cắn, vừa ngứa vừa căng vừa dày vò.
Nữ giới thông thường chỉ tiết sữa sau khi sinh, nhưng nam giới có vẻ không phải vậy.
Bác sĩ riêng Nghiêm An vốn đã nhắc nhở hắn chuyện căng sữa —— đây là tình huống xảy ra phổ biến nhất ở các nam giới sinh con.
Tạ Ngộ đã mua một chiếc chạy bằng điện đặt ở nhà, ngặt nỗi giờ mà đi một chuyến lấy, chắc hắn đã khó chịu chết được.
“Đến đây đi.” Tạ Ngộ sột soạt cởi cúc áo, nhắm mắt lại như sẵn sàng hi sinh.
Lục Doanh Châu: “……”
Vấn đề là hắn không biết làm!
Thôi, chưa thấy heo chạy cũng từng thịt heo.
Lục Doanh Châu nghĩ thầm tuy mình chưa thấy hút sữa người, nhưng đã thấy công nhân vắt sữa bò, bản chất chắc sẽ giống nhau.
“Em chờ đã.” Hắn ngăn động tác của Tạ Ngộ trước, xoay người cầm một chiếc khăn và băng keo y tế đi tới cửa.
Phó Tu Chi đang đứng ngoài cửa, xuyên qua cửa kính nhìn chòng chọc vào bọn họ.
Lục Doanh Châu rốt cuộc đang muốn làm gì?
Giây sau, trước mắt Phó Tu Chi tối sầm.
Hắn kinh ngạc nhìn cánh cửa sổ bị vải che kín, tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cản.
“Anh, anh…” Phó Tu Chi cắn răng chất vấn: “Các anh có việc gì không thể bị người khác nhìn thấy?!”
Cách cửa, Lục Doanh Châu trả lời: “Đương nhiên là việc không thể lộ cho người ngoài.”
Phó Tu Chi: “……”
–
Máy vắt sữa có cấu tạo gồm một bình sữa đi kèm núm hút và đầu bơm.
Lục Doanh Châu cẩn thận dí núm hút vào thẳng Tạ Ngộ, chỉ thấy nó dính bụp một cái.
Sau đó hắn đè mạnh lên đầu bơm màu tím, sữa màu ngà liền chảy vào đáy bình.
“Hờ……”
Tạ Ngộ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tuy hơi đau, nhưng thoải mái vẫn nhiều hơn.
Nên hình dung chính xác thế nào, hơi giống như cửa đập lấp kín hồng thủy bỗng nhiên được khơi thông, rất sảng khoái.
Thiết kế của máy hút sữa cũng hết sức khoa học.
Cùng lúc đầu bơm hút không khí, núm hút sẽ mát xa đầu ti với tần suất 80~100 một phút, kích thích tuần hoàn, làm cho sữa chảy ra.
Chất liệu silicon có thể làm giảm bớt đau đớn trong quá trình hút.
Phải nỗi cảnh tượng trước mắt có gì đó quái dị.
Nhưng Lục Doanh Châu vốn đã có bệnh nghề nghiệp, chỉ cần đắm chìm vào một việc, bất kể làm gì cũng hết sức chăm chú, hoàn toàn phớt lờ bên ngoài.
Giống như giây phút này, hắn hoàn toàn bỏ qua sự lúng túng, đắm chìm vào động tác ấn đầu bơm.
Tạ Ngộ cúi đầu nhìn mặt hắn.
Người đàn ông nhíu nhẹ cặp mày kiếm, xuyên thấu qua kẽ hở của hàng mi dài có thể thấy ánh mắt tập trung, hoàn toàn không hề liếc ngang liếc dọc nơi không nên nhìn
Ánh mắt của Tạ Ngộ lưu luyến trên đường nét góc cạnh trên mặt hắn, cuối cùng dừng lại tại đôi môi mỏng nhạt màu.
Mặc dù trong phòng tối, Tạ Ngộ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng môi hắn khô, có vẻ thiếu nước.
“……”
Nhưng tại sao hắn lại chăm chú như vậy?
Tạ Ngộ cắn nhẹ môi, nghĩ thầm chẳng nhẽ bộ dạng thiếu vải của mình lại chẳng có chút sức hút nào với Lục Doanh Châu ư?
Nhận ra điều này, Tạ Ngộ vừa ảo não, lại vừa buồn rầu.
“Rột rột rột.”
Chỉ có tiếng vắt sữa vang vọng trong căn phòng yên tĩnh
Một lúc sau, Tạ Ngộ lấy hết can đảm, thử kéo áo mình xuống.
Kết quả lại bị đối phương phũ phàng kéo lên.
“Em không sợ lạnh à?”
Tạ Ngộ tức thì cứng đờ cả người, trong đầu cũng lộn xộn.
Hắn nghĩ thầm là do mình thiếu sức hút ư? Nghe nói rất nhiều người đều thích người mang thai mà, nhưng giờ hắn đã hiểu Lục Doanh Châu chắc chắn sẽ không thích.
Lục Doanh Châu rất biết kiềm chế, chú trọng quản lí vóc dáng, nên chắc sẽ không thích người béo.
Mặc dù hắn “béo” là vì đang có mang ba đứa bé.
Tạ Ngộ bắt đầu chìm vào chầm kẽm.
“Rột rột rột”
Trong phòng bệnh nồng nặc mùi sữa ngọt béo.
Một bình sữa 500ml nhanh chóng được rót đầy.
Sữa mẹ có màu sẫm hơn sữa bò bình thường
Lục Doanh Châu không khỏi rầu rĩ, sữa vắt ra nên làm gì bây giờ?
Cảm giác đổ luôn trước mặt chủ nhân không được hay lắm, hắn nghĩ rồi đứng dậy cầm một túi máu không coi như vật chứa, đổ hết sữa vào trong
Tạ Ngộ hạ thấp giọng nói khàn khàn: “Vẫn khó chịu lắm.”
Ý là vẫn còn sữa
Lục Doanh Châu tự động phiên dịch, đáp lại “ừ, anh biết rồi”, lại cầm máy vắt sữa ngồi về mép giường, thở hổn hển tiếp tục làm việc.
“Rột rột rột”
Tạ Ngộ nhắm hai mắt, môi mím chặt, nhìn giống như người gỗ.
Nhưng ngón tay chốc lại run rẩy ngón tay đã tố cáo hắn không hề vô cảm trước việc này.
Một túi rồi một túi.
Một túi rồi một túi.
Một túi rồi một túi.
Tay Lục Doanh Châu đã mỏi nhừ.
Giờ hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Tạ Ngộ muốn máy chạy bằng điện.
Thứ này quá cùi bắp.
Phát hiện bình sữa lại bị lấp đầy, Lục Doanh Châu hơi hoảng.
Sao lại có nhiều sữa thế?
Hắn nhìn Tạ Ngộ đầy hoài nghi, nghĩ thầm dù là bò sữa chuyên nghiệp cũng không dám có sản lượng cao như thế mà.
“Em……” Lục Doanh Châu suy tư tìm từ, nói: “Em có mắc bệnh gì không? Sữa nhiều quá, cần gọi bác sĩ vào khám không.”
Tạ Ngộ nghe vậy, ngón chân giấu dưới chăn cũng không nhịn được cuộn lại vì ngượng, nổi quạu:
“Anh mới bị sao ấy! Anh không có thường thức gì hả? Chẳng lẽ không biết ngực càng nhỏ càng nhiều sữa?”
Nghiên cứu mới nhất cho thấy, nam giới mang thai sữa nhiều hơn nữ giới rất nhiều.
Chuyện này là Nghiêm An nói cho hắn.
Lục Doanh Châu sững sờ, phản ứng lại liền nói: “Xin lỗi, anh không biết.”
Hắn tự thấy có lỗi, liền cúi đầu tiếp tục đắm chìm vào ấn đầu bơm, hy vọng sớm có thể vắt hết sữa trong ngực đối phương ra.
Nhưng rồi đúng lúc này.
Máy vắt sữa “bụp” một cái rớt khỏi ngực, đầu bơm cũng chậm rãi xẹp xuống.
Lục Doanh Châu tay mắt lanh lẹ tóm lấy nó, ấn vài cái mới ngộ ra nó đã không còn phản ứng gì như đã chết
Hắn lặng đi.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đối diện không nói gì.
“Nó…… hỏng rồi à?” Cuối cùng, Tạ Ngộ vẫn phá vỡ yên tĩnh.
Lục Doanh Châu: “Đúng vậy.”
Hắn không ngờ lời dặn của bác sĩ lại hóa thành phiên bản hiện thực, bàng hoàng thực sự.
“Vậy làm sao bây giờ? Đi xin bác sĩ cái khác?”
Lục Doanh Châu nói khô khốc, “Bác sĩ nói, đây là cái cuối cùng rồi.”
Tạ Ngộ: “……”
Tạ Ngộ tức thì suy sụp, nhỏ giọng nói: “Nhưng giờ em vẫn khó chịu quá.”
Lục Doanh Châu nhắm hờ mắt, lại mở ra.
Thôi, hắn an ủi bản thân, dù sao trước kia cũng từng bú rồi, giờ chỉ thêm chút chất lỏng màu trắng thôi mà, có gì khác ư? Không khác là bao.
Lục Doanh Châu mặt mày nghiêm túc: “Ừm, anh sẽ giúp em.”
Tạ Ngộ hỏi lại theo bản năng: “Giúp thế nào?”
Sau đó liền thấy một cái đầu xù tóc, cúi xuống áp vào ngực mình…
(Thưa kiểm duyệt, đây là biện pháp tương tự với cấp cứu hồi sức trong y học)
“A!” Xúc cảm khác hoàn toàn với máy hút sữa làm Tạ Ngộ không nhịn được sợ hãi kêu thành tiếng.
“Đau không?” Lục Doanh Châu hàm hồ hỏi.
Hắn ngẩng đầu, mép dính vệt sữa đầy khả nghi.
Khoang miệng ngậm một ngụm sữa mẹ tươi mới, còn chứa hơi ấm nóng bỏng từ cơ thể đối phương.
Hương vị của nó rất kỳ quái, không chỉ hoàn toàn không có mùi tanh của sữa, mà còn thơm nồng tỏa ra mùi béo ngậy của kem bơ bánh kem.
Vốn dĩ muốn lấy thêm cái túi nữa đựng.
Nhưng dù hắn nhổ ra, cũng khó tránh khỏi một chút còn sót lại trong miệng.
Lục Doanh Châu nuốt xuống theo bản năng.
Mềm, mềm mịn quá.
Tạ Ngộ: “Không sao…… Anh nhẹ thôi.”
Phó Tu Chi áp vào cửa nghe trộm suýt nữa nổi khùng: “Anh anh anh —— Lục Doanh Châu anh cầm thú! Làm chuyện này với đàn ông mang thai 7 tháng……”
Lục Doanh Châu mặt vô cảm.
Chuyện này là chuyện gì?
Hắn cảm giác mình đang hi sinh vì người mẹ vĩ đại.
Ngay giây hắn ngẩng đầu lên, sữa bắn lên mặt hắn.
Lục Doanh Châu: “……”
“Xin lỗi!” Tạ Ngộ vội vã lấy khăn giấy lau mặt cho hắn.
“Tiếp tục đi.” Lục Doanh Châu thở dài, tiếp tục đắm chìm vào công cuộc vắt sữa.
Vắt tiếp, lại mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Miệng Lục Doanh Châu mỏi nhừ, sưng vù, nhưng tốt xấu cũng đã xong.
Hắn như trút được gánh nặng.
Tạ Ngộ cũng hoàn hồn, dám lặng lẽ thẳng lưng làm người.
“Ợ!” Sau đó liền nghe thấy Lục Doanh Châu ợ một cái rõ to.
Còn tỏa ra mùi sữa.
Tạ Ngộ: “……”
Lục Doanh Châu: “Xin lỗi, anh uống no quá.”
Tạ Ngộ: “………………”
Từ đó về sau, Tạ Ngộ thề mình đi đâu cũng sẽ mang theo máy vắt sữa.
Chuyện mất mặt như vậy, hắn thật sự không muốn trải qua lần thứ hai.
Kéo dài đến nửa đêm, Lục Doanh Châu cũng mệt.
Tạ Ngộ nhường chỗ cho hắn, hai người chen chúc trên giường nhỏ.
Lục Doanh Châu ngủ khò khò.
Trong mơ là cảnh mình ở nông trường thở hổn hển vắt sữa bò, thơm ngọt hết sức.
Quản gia ngoài cửa đã đi hết rồi.
Phó Tu Chi chỉ có thể cầm mấy tờ báo lót xuống dưới người tàm tạm, gần như cả đêm không chợp mắt, ngày hôm sau dậy đau cả eo lẫn lưng.
–
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm vào phòng, ấm áp.
Lục Doanh Châu xuống giường, Tạ Ngộ cũng tỉnh.
Lục Doanh Châu mặc xong quần áo, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa, ra ngoài nhìn hắn chần chừ, đầu suy nghĩ tìm cách cáo từ.
Như nhận ra ý nghĩ của hắn, Tạ Ngộ mở miệng nói: “Không cần để ý đến em, anh đi đi.”
“À ừ.”
Lục Doanh Châu đi tới cửa, tay mới vừa nắm lấy tay nắm, không biết vì sao lại quay đầu về nhìn Tạ Ngộ.
Tạ Ngộ cũng đang nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ nhàng nói: “Đi đi, đi làm việc anh muốn làm đi.
Còn con thì, anh cũng không cần để ý.
Em sẽ tự sinh tự nuôi nấng con, em sẽ không làm phiền anh.”
“Lần này, em thực sự trả tự do cho anh.”
Lục Doanh Châu giật mình.
Theo lý mà nói, đây là thứ hắn chờ mong từ lâu, tự do.
Nhưng khi nghe thực sự được nghe thấy, lòng hắn lại chỉ có hoang mang.
Không thể nói rõ nội tâm là cảm xúc thế nào.
Tạ Ngộ dời tầm mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay trời rất đẹp, hắn duỗi tay chắn trước mắt.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay, Tạ Ngộ cảm giác mình như biến thành một hạt bụi trong không khí, nhẹ nhàng bay lên.
So sánh với câu nói ra một năm trước “Như ý anh muốn, chúng ta ly hôn đi”, ngoại trừ lồng ngực có gì đó trống vắng, dường như chẳng có gì khác biệt.