Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 29: 29: Gả Cho Anh Được Không





Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Do not reup
"Khang ca ca, em làm vợ, còn anh làm chồng có được không?" Dịch Huyên chớp mắt to tròn hỏi Ninh Khang.
Ninh Khang rũ mắt nhìn, có chút mềm lòng, nhưng sau đó lại cự tuyệt "Trò chơi đóng vai ấu trĩ này, đừng tìm anh."
Anh xoay người chơi game.
"Ồ." Dịch Huyên thất vọng 1 giây, sau đó lại thật nhanh quay sang chỗ Tiểu Béo, cù rủ "Tiểu Béo, tui sắm vai vợ, ông sắm vai chồng được không?"
Tiểu Béo gật đầu, từ ghế đá đứng dậy, nói dõng dạc "Đương nhiên rồi, giờ Huyên Huyên là vợ của tui!"
Nói xong, Tiểu Béo đưa tay chuẩn bị dắt "vợ" đi, nhưng đột nhiên lại bị một người khác chen vào, giành lấy tay của "vợ" cậu nhóc, còn có chút không kiên nhẫn nói "Chơi một lần thôi đó, chơi xong phải về nhà ăn cơm."
Sau đó, Tiểu Béo chỉ biết ngơ ngẩn nhìn theo "vợ" của mình cười nói cùng "chồng trước" chơi trò gia đình.
"Chồng ơi, em mang thai, bụng to vô cùng vất vả, anh dắt em đi."
"Được."
"Chồng, em đau quá, em muốn sinh em bé."
"Được."
"Chồng ơi, em sinh con trai hay con gái vậy?"
"Được."
"Được là sao?"
"Được chính là nam nữ song toàn."
"Ồ, là sinh đôi nam nữ sao?"
"Đúng."
Dịch Huyên chợt nhớ khi còn nhỏ cũng hay chơi trò gia đình.
Lúc trước người nào đó còn ghét bỏ không muốn làm "chồng" của cô, giờ đây lại vòng vo muốn cô làm vợ anh.
"Ninh Khang, anh thật không thành ý, tụi mình mới quen nhau được 2 tháng, anh thực sự không phải vì nhất thời xúc động mà muốn cưới em đó chứ." Dịch Huyên nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười, trêu anh.
"Anh muốn đưa em đi nơi này." Ninh Khang không trả lời mà lại nắm tay cô.

"Anh muốn đi trồng rau hả?"
Mười phút sau, Ninh Khang ở tiệm bán thực phẩm tươi dưới chung tư.
"Không phải, anh mua 2 cái xẻng, đợi lát nữa em sẽ biết."
Nếu như anh muốn thần thần bí bí, cô cũng không tiện hỏi.
Ninh Khang mua hai cái xẻng size M, gác ở ghế sau rồi khởi động xe đến một tiểu khu cũ kĩ không tên.
Cổng tiểu khu đang được tu sửa, công nhân ra vào liên tục.
"Chú Cường." Ninh Khang dừng xe lại.
Chú Cường nhìn hồi lâu mới nhận ra Ninh Khang, sau đó thì thấy được Dịch Huyên ngồi ở ghế phụ, Dịch Huyên cũng chào ông "Chào chú Cường."
"Hai đứa tự nhiên rảnh rỗi chạy về đây vậy?" chú Cường cười nói vui vẻ "Hai đứa kết hôn chưa? Có con chưa?"
Rõ ràng năm đó hai người ở tại tiểu khu nhỏ còn không có yêu đương, Dịch Huyên không hiểu vì sao đội trưởng đội bảo an hơn 20 năm lại biết về vấn đề này.
Ninh Khang vẫn là cười nhẹ, trả lời "Chưa có, nhưng rất nhanh thôi, lúc đó chúng cháu nhất định sẽ mời chú ăn kẹo mừng."
Chú Cường cười sang sảng "Tốt."
"Chú Cường sao biết tụi mình yêu nhau vậy anh?" Dịch Huyên tò mò hỏi.
Ninh Khang liếc mắt ý vị "Hàng xóm cũ hẳn đều biết anh là chồng em đi."
Dịch Huyên đỏ mặt, "Đó là trò chơi nhập vai hồi bé, ai tưởng thật cơ chứ."
"A, nhớ lúc đó em gặp ai cũng giới thiệu anh là chồng em, đâu có giống đóng vai gia đình đơn thuần."
Hình như có vụ này thật.
Tuy rằng Ninh Khang không hưởng ứng cùng Dịch Huyên đóng vai gia đình, nhưng đã có vết xe đổ, anh không muốn cô nhanh chóng liền tìm một ông "chồng" khác thay thế mình.

Cho nên từ đó anh liền thành "chồng" cố định của cô.
Mà Dịch Huyên quá đam mê trò này, thế là từ tiểu khu đến công viên, siêu thị, tiệm bánh, hễ gặp người quen là lại giới thiệu "chồng" mình.
Dần dà, toàn bộ tiểu khu đều biết Ninh Khang là "chồng" Dịch Huyên.
Dịch Huyên bĩu môi "Lúc đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh lớn hơn em tận 4 tuổi nên có trách nhiệm ngăn cản em sa đọa, nhưng anh cũng không làm gì, thế nên không thể trách mình em được."

Ninh Khang cong môi nói "Ừm, đều do anh, cho nên từ nay về sau anh chỉ có thể đền bù cho em thôi."
Hiện tại nhớ lại, đều là do vận mệnh an bài.
Anh tính tình vốn dĩ lạnh lùng, từ nhỏ đã thông minh hơn các bạn, đừng nói là nữ sinh, đến cả mấy thằng nhóc trong khu cũng rất khó thân thiết.
Thêm vào đó, anh lại lớn lên siêu ưa nhìn, trở thành nam thần của rất nhiều cô gái, nhưng mỗi lần được tặng quà anh đều từ chối.
Dịch Huyên là ngoại lệ duy nhất, rõ ràng cô ngày ngày đều gặp rắc rối, nói dối cũng không giỏi, anh vừa nhìn đã biết, nhưng anh chính là cứ thế chơi với cô, rồi sau đó đi thu dọn cục diện rối rắm cô nhóc này để lại.
"Anh tưởng bở hả." Dịch Huyên đã nhìn thấu kịch bản của anh nên xuống xe.
Ninh Khang xách theo 2 cái xẻng xuống, dắt tay cô đến một cây đại thụ.
Anh dựa theo trí nhớ mà dò lại chỗ đặc biệt dưới gốc cây.
Ninh Khang đưa cho Dịch Huyên một cái xẻng, "Cho em xem bí mật của anh."
Dịch Huyên cười "Anh thật là tâm hồn thiếu nữ"
Ninh Khang hơi khựng lại, nhìn cô "Lon sắt đó là em đưa anh mà."
"....." Hình như cô toàn dạy hư anh thôi.
"Thật sự ở đây sao?"
Hai người đào nửa ngày mà chỉ được cái hố nhỏ xíu, không thấy được cái gì, Dịch Huyên có chút nhụt chí.
"Không sai đâu, em nghỉ ngơi một chút đi, anh đào cho."
Vừa dứt lời, Ninh Khang hình như đụng trúng cái gì đó, anh chùi lớp đất bên ngoài, thấy được lon sắt.
"Tìm thấy rồi!" Dịch Huyên cười vui như trẻ con "Nhanh mở ra nào anh."
Chôn rất lâu rồi, Ninh Khang phải nỗ lực hết sức mới có thể mở nắp ra, Dịch Huyên nhìn thấy một mảnh giấy ở phía trong.
Anh đưa cho Dịch Huyên "Em nhìn xem."
"Có thể chứ?" Dịch Huyên cảm thấy có chút khẩn trương.
"Đương nhiên, là đồ thuộc về em mà." Anh nhìn cô đầy ôn nhu.
Cô cẩn thận mở ra, ánh đèn đường hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ khải đầy uy lực "Mình mong một ngày, Huyên Huyên sẽ thành vợ chân chính của mình, không phải là chơi trò gia đình."

Dịch Huyên không thể tưởng tượng được mà nhìn mảnh giấy, nước mắt chợt rơi.
"Đồ ngốc, sao em lại khóc rồi." Ninh Khang nâng mặt cô lên, lau nước mắt.
Dịch Huyên thẹn thùng quay đi "Anh có phải vì lừa cưới em mà mấy hôm trước bắt đầu đem chôn lon sắt đúng không."
Ninh Khang bị cô hỏi đến dở khóc dở cười "Em có thể tìm được cái lon sắt nào vừa rỉ sét vừa loang lổ như lon sắt thời 90 không?"
Anh cũng không ngờ, dòng chữ cậu thiếu niên yêu thầm từng viết với chính tình yêu của mình lại có thể một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.
Dịch Huyên cũng không ngốc, nhìn cái lon xấu lạ này, cô liền biết chính là cái lon năm đó cô đưa cho anh.
Nhớ tới lon mình chôn, Dịch Huyên duỗi cổ về phía đám đại thụ, sau đó lôi kéo Ninh Khang "Anh cũng xem bí mật của em đi."
Hai người hợp tác đào thêm tận 3 thước đất nữa, cuối cùng cũng đào được lon sắt của Dịch Huyên.
Đối với lon sắt 1 mảnh giấy của Ninh Khang, Dịch Huyên có cả một đống giấy trong lon sắt điều ước của mình.
Hai người ngồi sát bên nhau, mở ra góc khuất thời thiếu nữ của cô.
Trung khảo thuận lợi!
Người nhà khỏe mạnh!
Ngực cup C!!!
Ninh Khang nghiêng đầu "Thế mà nguyện vọng này em cũng thực hiện được."
Dịch Huyên đỏ mặt "Hồi đó hơi trẩu, anh thông cảm."
Khoảng cách thời gian hơn 10 năm, thật ra cô lúc đó viết cái gì cô cũng không nhớ rõ, nếu như biết lúc đó mình không đáng tin như vậy, cô sẽ không bao giờ show ra cho Ninh Khang xem đâu.
"Thôi anh đừng nhìn nữa." Dịch Huyên chuẩn bị giành lại lon sắt thì thấy Ninh Khang nhìn chằm chằm mình "Cái giấy này, Romeo là ai?"
Dịch Huyên thấy dòng chữ viết: Tạm biệt Romeo, thanh xuân của em.

(Lời editor: Tự nhiên edit tới đây thì nhớ tới bài Love Story của ả Taylor ghê)
Dịch Huyên cũng hơi sốc nhẹ vì độ sến của nó, cô nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ninh Khang, đành phải ngượng ngùng mà nói "Romeo này họ Ninh."
Ninh Khang chậm nửa nhịp mới phản ứng lại "Em nói...!Đây là anh sao?"
Dịch Huyên thẹn quá quay đầu đi "Đúng vậy."
Ninh Khang cười tươi, ôm cô vào lòng, sau đó hỏi "Em nói xem, vì sao anh lại thành Romeo của em."
Chuyện tới nước này, Dịch Huyên cũng phải khai thật thôi.
Đương nhiên, cô kể lể một hồi, đem hết trách nhiệm đẩy tới Dịch Hải Lập với Diệp Tiểu Hà, cực lực xóa toàn bộ dấu vết trung gian của mình.
Ninh Khang nghe xong thì mới hiểu "Khó trách năm đó em cứ tránh anh như tránh tà, làm anh tưởng em ghét anh."

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Ninh Khang nhận thấy tình cảm của mình dành cho Dịch Huyên là kì nghỉ hè năm lớp 12.

Lúc đó anh đang thương lượng với ba là định chọn UCLA hay là Berkeley (lời editor: em thành tâm xin vía anh Ninh app đâu trúng đó, học bổng đề huề ạ), anh rất vui vì mình nhận được offer.
Nhưng sau đó anh lại buồn, anh đi nước Mỹ, với ba mẹ thì cũng không nhiều luyến tiếc, nhưng với Dịch Huyên anh lại không yên lòng.
Lúc đó là lúc anh ý thức được cô bé nhà bên anh vẫn xem như em gái, đã trở thành nữ nhân chân chính trong mắt mình rồi.
Tỏ tình với cô sao? Lúc đó cô quá nhỏ, còn phải chuẩn bị thi trung khảo, anh nói với bản thân phải chờ đợi, đợi tới lúc cô thi xong.
Nhưng cô lại giống như ăn trộm nhìn anh như cảnh sát, anh có lòng tự trọng cao, không hỏi được cho rõ ràng, thế là hai người cách nhau càng lúc càng xa, bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Năm đó mọi việc hơi rùm beng, giờ mới hiểu được nhau, Dịch Huyên vẫn như cũ lạc quan "Thật ra cũng tốt mà, lúc đó còn nhỏ mà yêu đương thì sẽ rất khó bên nhau tới giờ."
Ninh Khang lại không cho là vậy "Nếu như không phải em cố ý tránh anh, tụi mình sao có thể gặp chuyện được? Trước lúc anh đi Mỹ, tụi mình lớn lên với nhau mười mấy năm có vấn đề gì đâu.
"Hình như vậy a" Dịch Huyên gãi đầu.
Ninh Khang thuận thế nắm lấy tay cô, sau đó đan mười ngón vào nhau, anh nghiêm túc nhìn cô "Huyên Huyên, đời này làm gì có nhiều cái 10 năm đến thế, chúng ta đã bỏ lỡ một cái mười năm, sau này nhân sinh mỗi một ngày, anh đều hy vọng mỗi sớm thức dậy người đầu tiên anh nhìn thấy là em.

Em không cần rối rắm vấn đề tụi mình mới chỉ yêu nhau chưa được 2 tháng, nếu như tính như vậy, chúng ta cùng nhau lớn lên mười mấy năm, có mấy đôi tình lữ có thể bên nhau dài như thế?"
"Gả cho anh, được không?" Anh nói một cách từ tốn, không hoa lệ, từng câu từng chữ đều dành riêng cho mình cô.

Dịch Huyên rơm rớm nước mắt, giờ khắc này, cô đành nghe theo tiếng gọi con tim, nhẹ nhàng gật đẩu "Em nguyện ý."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Nhất Nhất tuy rằng từ nhỏ đến lớn đều có các bạn nữ vây quanh, nhưng học tới cao trung rồi mà cũng không có nửa điểm yêu sớm.

Nếu đổi sang cha mẹ nhà khác, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng Ninh gia lại không như vậy.
Ninh viện trưởng: Không giống ông, lúc học cao trung ông đã tính tới chuyện kết hôn rồi.
Ninh giáo sư: Không giống ba, lúc mẹ con mới sinh ra ba đã tính tới chuyện kết hôn rồi.

Dịch Huyên:.......