Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế, Tố Hào vừa kéo hành lý ra tới nơi tiếp cơ đã nhận ra ngay Lục Sơ giữa dòng người tấp nập.
Lục Sơ và Tố Hào là bạn thanh mai trúc mã, hai người đã cùng nhau đi qua các năm tháng của thời đi học, Tố Hào vẫn luôn xem Lục Sơ như anh em ruột của mình, cho tới một ngày mùa hạ cấp 3, khi Tố Hào hào hứng nói cho Lục Sơ biết hai ngày nữa mình sẽ theo gia đình xuất ngoại định cư, Lục Sơ lúc ấy bỗng nhảy dựng lên, gấp tới độ không biết phải làm gì, rồi lại đỏ bừng mặt lắp bắp nói mình thích cậu. Phản ứng đầu tiên của Tố Hào là chết lặng, dường như đột nhiên nghe không hiểu tiếng người, hoặc có lẽ cậu càng hi vọng mình nghe nhầm. Sau đó thì sao? Không có sau đó, vì Tố Hào của mười sáu tuổi năm ấy, quay đầu bỏ chạy.
Chỉ trong chớp mắt đó, cả thế giới của cậu thanh niên Lục Sơ trở nên xám xịt.
Không lâu sau đó, Tố Hào cùng gia đình rời đi. Hai người không gặp lại, không giải thích, cũng không nói với nhau lời tạm biệt sau cùng.
Tố Hào ra nước ngoài tiếp tục học hết trung học, rồi thi vào đại học nghệ thuật, theo đuổi ước mơ trở thành họa sĩ của mình.
Thật ra năm ấy, sau khi hoảng sợ ban đầu qua đi, Tố Hào lại bắt đầu thấy có lỗi với Lục Sơ.Sau này, do sinh sống ở nước ngoài, Tố Hào cũng dần có cái nhìn cởi mở hơn với đồng tính, cũng biết đồng tính luyến ái không phải là bệnh. Nhưng một phần vì ngại, một phần vì khoảng cách quá xa, Tố Hào cũng chưa từng tìm cách liên lạc với Lục Sơ. Rồi hình ảnh của Lục Sơ dần trở nên nhạt màu trong cuộc sống lắm điều bề bộn của Tố Hào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tố Hào mở một phòng tranh, cũng dần có chút tiếng tăm, thầy chủ nhiệm của Tố Hào làm mai cô con gái duy nhất cho cậu, một cô gái dùng đôi bàn tay để điêu khắc. Hai linh hồn nghệ thuật lãng mạn gặp nhau, cùng với vẻ ngoài lãng tử của Tố Hào đã đánh gục cô thiếu nữ Linh Nhi nhiều mơ mộng, Tố Hào cũng có chút hảo cảm với cô, hai người cứ thế, nước chảy bèo trôi mà thành vợ chồng.
Linh Nhi biết Tố Hảo không yêu mình, nhưng cô tin chỉ cần có thời gian, cô có thể nắm được trái tim của cậu.
Nhưng vài năm đầu của cuộc sống hôn nhân nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của Linh Nhi về một gia đình hoàn hảo. Tố Hào đương nhiên không phải là một người chồng tệ bạc, nhưng hiển nhiên không có tình yêu làm tiền đề, cậu cũng không đủ săn sóc quan tâm, chẳng hạn như cậu thích dành hàng giờ ở phòng vẽ hơn là một buổi tối hoa nến lãng mạn với Linh Nhi.
Linh Nhi lúc ấy đang ở độ tuổi đẹp rực rỡ nhất của một người phụ nữ, dù yêu thương cỡ nào cô cũng không thể chịu được một người chồng không nóng không lạnh với mình, lại thêm dù đã có chồng, nhưng xung quanh cô chưa bao giờ bớt ong ong bướm bướm.
Rồi cái gì tới cũng tới, Linh Nhi ngoại tình.
Tố Hào tự biết mình không phải là người chồng tốt, nhưng cậu cũng tự nhận mình không tệ bạc tới nỗi khiến vợ mình phải chọn phương án ngoại tình. Hụt hẫng vì người bạn đời mà mình nhận định trăm năm lại phản bội mình, Tố Hào muốn ly hôn. Sau khi mọi chuyện vỡ lỡ, Linh Nhi rất hối hận, dù lý trí không thể thắng nổi sự cô đơn nhưng tình yêu mà cô dành cho Tố Hào là thật, không thể chấp nhận được việc mất đi Tố Hào, Linh Nhi trong một phút nghĩ quẩn, đã dùng cả mạng sống của mình để đánh cược, cô uống một lượng lớn thuốc ngủ với hi vọng sẽ níu kéo được người chồng mà cô yêu thương, may mắn cô đã được phát hiện và cấp cứu kịp thời.
Sau việc này, Tố Hào cũng không nhắc lại chuyện ly hôn nữa. Cậu biết mọi chuyện ra thế này cậu cũng không thoát khỏi trách nhiệm, cùng với sự kính trọng dành cho ba của Linh Nhi, người thầy đã dìu dắt cậu tới tận ngày hôm nay, nên cậu yêu cầu hai người cho nhau một chút không gian riêng để bình tâm lại trước khi quyết định tiếp theo sẽ làm gì. Linh Nhi dù có chút không cam lòng nhưng cô cũng không thể làm gì khác.
Vì vậy, sau rất nhiều năm, Tố Hào quyết định về nước.
Ban đầu, Tố Hào chỉ muốn về nước yên lặng một thời gian, cậu không có dự định liên lạc với ai cũng không còn giữ liên lạc với ai ở quốc nội, nhưng em gái cậu, là Tố My, cứ bám riết lấy cậu, nói cậu nhất định phải đi thăm anh Lục cho nó. Là bạn thanh mai trúc mã của Tố Hào, lại không có anh chị em, Lục Sơ và Tố My cũng thân thiết như anh em ruột. Sau sự kiện tỏ tình đáng xấu hổ kia, Tố Hào không còn liên lạc với Lục Sơ nữa, ngược lại là Tố My, cậu vẫn thường xuyên nghe Tố My nhắc về Lục Sơ, hình như hai người vẫn còn liên lạc rất thường xuyên.
Tố My không biết chuyện Lục Sơ tỏ tình với Tố Hào.
Lúc đầu Tố Hào cũng hơi băn khoăn, nhưng nghĩ tới việc hai người đã không gặp nhau 11 năm, cũng có nghĩa sự kiện kia đã qua 11 năm rồi, cậu lại thấy yên tâm hơn. 11 năm có lẽ đã đủ để Lục Sơ quên đi rung động ngây ngô đầu đời của năm ấy. Ngần ấy năm, đủ để Tố Hào lập gia đình và bị phản bội, Lục Sơ cũng có lẽ đã trải qua nhiều mối tình, hay thậm chí đang yêu sâu đậm một ai đó.
Vì sao cậu không nghĩ tới chuyện Lục Sơ đã kết hôn? Vì kênh tình báo Tố My chưa bao giờ ngưng lải nhải bên tai cậu về việc anh Lục của nó vẫn chưa chịu mời nó đi đám cưới.
Chính vì vậy mới có chuyện Lục Sơ rước Tố Hào ở sân bay hôm nay.
Chuyến bay của Tố Hào lần này đáp xuống sớm hơn dự định 45 phút, nhưng Tố Hào vừa ra tới Lục Sơ đã chờ sẵn ở đó.
Cũng không biết là đã chờ bao lâu.
"Cậu tới sớm thế?" Tố Hào tiến về phía Lục Sơ, cố tỏ ra tự nhiên.
"Tôi đi làm gần đây nên tan tầm xong ghé qua luôn, đỡ mắc công chạy một vòng về nhà rồi lại phải quay lại." Lục Sơ tự nhiên tiếp nhận hành lý trong tay Tố Hào, đưa qua cho cậu ly cà phê vẫn còn ấm "Cầm đi, bên ngoài lạnh đó."
Lúc này Tố Hào mới để ý thấy bên dưới chiếc áo khoác dày của Lục Sơ là bộ đồng phục cảnh sát.
"Ngầu đấy!" Tố Hào cười, dùng khuỷu tay thúc thúc Lục Sơ.
Lục Sơ cũng không né, cũng cười, trong mắt hiện ra chút bất đắc dĩ cùng cưng chiều ẩn nhẫn "Có gì đâu mà."
Lục Sơ lái xe đưa Tố Hào về nhà.
Nhà của Lục Sơ không lớn, khi hắn dọn hành lý của cậu vào phòng thì ngoài chiếc giường lớn ra còn có thêm một chiếc nệm đơn trải trên đất. Thấy Tố Hào ngạc nhiên, Lục Sơ bèn giải thích.
"Xin lỗi nha, nhà tớ chỉ có một phòng ngủ thôi, cậu cứ nằm trên giường đi, tớ ngủ dưới đất là được rồi." Hắn gãi gãi tóc ra vẻ ngượng ngùng.
"Thôi thôi..." Tố Hào vội xua tay, "Làm gì có chuyện đi nhà cậu làm khách lại bắt cậu ngủ dưới đất bao giờ. Cậu không ngại thì lên ngủ cùng tôi, đâu phải hai dứa mình chưa bao giờ ngủ chung, còn không thì để tôi xuống đất nằm cũng được."
Vì thế sau một hồi tranh cãi, cả hai quyết định cùng nhau chia sẻ chiếc giường.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, Tố Hào tắm rửa sạch sẽ tẩy đi bụi trần, hai người quyết định đi ăn lấp bụng.
"Ôi đi ăn lẩu đi, ở nước ngoài lâu như vậy sắp quên mất mùi vị của nồi lẩu rồi, thèm chết tôi." Tố Hào đề xuất.
"Bên đấy không có lẩu à?" Lục Sơ nhìn chút tính trẻ con vẫn còn sót lại của cậu, bật cười.
"Có thì có, nhưng hương vị làm sao so sánh được. Hôm nào thèm lắm thì ăn cho đỡ thèm thôi chứ."
"Sao không ở nhà kêu vợ nấu?" Lục Sơ đột nhiên thốt ra nhưng chợt nhận ra mình lỡ lời, lập tức im lặng, "Xin lỗi cậu, tôi không cố ý...."
"Không sao đâu," Tố Hào khẽ thở dài "Vợ tôi sinh ra ở bên ấy, không biết nấu mấy món này đâu. Thế còn cậu, chưa vợ con gì cả, thế đã yêu đương ai chưa?" Tố Hào tự nhiên chuyển hướng chủ đề.
Hai người cứ thế câu được câu không mà trò chuyện, sau khi cùng nhau ăn xong một nồi lẩu nóng, Lục Sơ chở Tố Hào một vòng quanh thành phố, cậu không khỏi cảm thán mọi thứ đúng là phát triển quá nhanh, dường như thành phố trong kí ức của cậu và hiện tại hiện ra trước mắt này cũng không có mấy phần ăn khớp.
Sau đó hai người quyết định đến Tây Hồ tàn bộ. Lục Sơ tận trức tận trách giới thiệu Tây Hồ cho cậu.
Dạo Tây Hồ xong hai người về nhà của Lục Sơ. Trong lúc xem phim, Tố Hào chỉ vào một cánh cửa phòng đóng kín, lơ đãng hỏi
"Phòng kia là phòng gì thế?" Lúc dẫn cậu tham quan nhà cũng không thấy hắn giới thiệu phòng đó.
"Nhà kho thôi. Sợ chuột nên lúc nào cũng đóng kín." Lục Sơ liếc nhìn căn phòng, trả lời không mấy để ý.
Tố Hào à một tiếng, lại tiếp tục chăm chú xem TV.
Buổi tối hai người năm trên giường, tắt đèn, câu được câu không trò chuyện.
"Thế cậu tính ở đây bao lâu?" Lục Sơ đột nhiên hỏi.
"Chưa biết nữa. Làm sao? Chưa tới một ngày đã muốn đuổi ông đây á?" Tố Hào ngáp, trong giọng nói mang tiếng cười.
Sau vài tiếng đồng hồ ở chung, bao nhiêu xa lạ của 11 năm xa cách dường như tan biến hết, bây giờ Tố Hào đã có thể thoải mái nói chuyện với Lục Sơ mà không câu nệ. Một phần cũng do Lục Sơ cư xử rất khéo léo và tự nhiên, làm Tố Hào đôi khi cứ ngỡ 11 năm không liên lạc kia bất quá chỉ là cái chớp mắt.
"Làm sao dám đuổi ngài Tố. Ngài ở càng lâu kẻ hèn này càng vui đây." Lục Sơ cũng cười.
Đáp lại hắn là tiếng hít thở đều đều của Tố Hào.
Lục Sơ liếc nhìn, xác nhận chắc chắn Tố Hào đã ngủ, lúc này hắn mới xoay người lại, nương theo ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhìn kĩ Tố Hào, bao nhiêu nhu tình một ngày kiềm chế lúc này như sóng vỡ đê, ầm ầm tràn về trong ánh mắt. Hắn đưa tay vén chăn cho cậu, lại không kìm lòng được khe khẽ chạm vào gương mặt hơn mười năm nhớ thương, hơn mười năm không lúc nào hắn không nghĩ tới, chạm vào ánh mắt, bờ môi mà hắn hằng tưởng niệm.
"Ngủ ngon, Tố Hào."
Lục Sơ không biết, bên dưới lớp chăn, tay Tố Hào đã bấu chặt lớp trải giường tạo thành từng vệt vết gấp.