Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 12-5: Tiêu vong




An Cách Nhĩ lột trần âm mưu giả bộ bị tập kích của Tiết Phi và Tạ Lí, nhưng kết quả lại nói hung thủ giết chết Lâm Lệ là thần chết, và còn ở ngay trong biệt thự.

Oss và Tôn Kỳ đều nhìn Thân Nghị.

Là đội trưởng, Thân Nghị cũng chỉ có thể đỡ trán, rốt cuộc ai mới là hung thủ, chỉ có thể chờ An Cách Nhĩ giải câu đố.

Nhưng An Cách Nhĩ sau khi nhử mồi thì lại ngồi trên sô pha uống trà.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đành phải nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi phát hiện ra, mọi người càng ngày càng ỷ vào An Cách Nhĩ.

Cũng may, An Cách Nhĩ chỉ ngồi xuống uống tách trà, uống xong hắn lại nói tiếp vấn đề.

“Anh có muốn hát một bài không?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi Tạ Lí.

Tạ Lí trở tay không kịp, “Hả?!”

An Cách Nhĩ mỉm cười, chỉ ra giữa phòng, “Tôi muốn nghe bài nốt D chết live ngay tại đây.”

Tạ Lí há miệng.

Mạc Tần đỡ trán, giờ phút này mà An Cách Nhĩ vẫn còn tâm trí nghe nhạc.

Nhưng Oss bọn họ đã quá hiểu An Cách Nhĩ, yêu cầu hắn đưa ra chắc chắn có liên quan tới vụ án, cho nên, Thân Nghị chỉ ra giữa phòng với Tạ Lí đang sững sờ, “Phiền cậu hát vài câu.”

“Tôi…” Tạ Lí có chút khó xử, “Tôi muốn đổi trang phục và trang điểm…”

Phil đỡ trán, “Hát có hai câu thì thay quần áo với trang điểm làm gì, có phải lên sân khấu đâu!”

“Nhưng mà…” Tạ Lí gãi đầu.

“Tôi có một vấn đề.” An Cách Nhĩ đột nhiên mở miệng, “Các vị đang ngồi ở đây, là đồng nghiệp của Tạ Lí, có từng nghe hắn hát chưa, nói chính xác, là lúc hắn không hóa trang thành nữ, có từng nghe hắn hát không?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Phil vuốt cằm nhìn Tạ Lí.

Cao Minh đẩy kính, lắc đầu, “Không có.”

“Cho nên nhất định phải thay đồ nữ mới hát được?” Mạc Tiếu hỏi, “Đây là nguyên lý gì? Chứng cưỡng bức?”

Tạ Lí có chút xấu hổ, phất tay, “Ai cũng có thói quen bị vạch trần mà, nhanh thôi!”

Nói xong hắn lên lầu thay quần áo.

“Mời anh hát dưới tình huống này, chỉ cần hai câu thôi là được.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt đầu Ace, ngăn cản Tạ Lí.

“Cậu sẽ hát hai câu chứ?” Tôn Kỳ hỏi.

Biểu tình Tạ Lí phức tạp.

“Hoàn toàn không hát được?” An Cách Nhĩ mỉm cười.

Mạc Phi nghi hoặc, “Nhất định phải cải trang thành nữ mới hát được?”

Tất cả mọi người nhìn Tạ Lí.

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Thật ra điểm mấu chốt không phải là cải trang thành nữ, mà là vấn đề ở giới tính.”

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn An Cách Nhĩ, “Giới tính?”

“Tại sao lại cần một cô gái để thế thân?” An Cách Nhĩ chậm rãi phân tích, “Bởi vì mỗi lần anh xuất hiện trước công chúng, hình dạng đều là nữ. Mà đồng nghiệp của anh cũng có nhắc, anh thường xuyên thay đổi giới tính của mình, lúc này là nữ lúc khác lại là nam…”

Tất cả mọi người cau mày — Điều này thuyết minh cho cái gì?

“Tôi ít trao đổi với người ngoài, không hiểu biết nhiều về nhân xưng, nhưng tôi cảm thấy… giới tính không phải là thứ có thể thay đổi xoành xoạch như thế.” An Cách Nhĩ nói, “Có vài người khi sinh ra bị đặt nhầm giới tính, thân thể là nam nhưng tâm hồn lại là nữ, hoặc ngược lại… Tất cả đều có thể hiểu được! Nhưng một người hôm nay là nam, ngày mai lại là nữ, thậm chí giờ này là nam, tiếng sau lại thành nữ, như vậy có chút kì lạ. Giống như hôm nay thuận tay phải, ngày mai lại thuận tay trái vậy, cái loại này có tồn tại sao?”

“Cái này nghĩa là sao?” Mạc Tần khó hiểu.

An Cách Nhĩ đột nhiên thở dài, “Tuy rằng tôi không muốn nói điều này, nhưng không thể không nói được, lần đầu tiên tôi nghe miêu tả về hắn đã nghĩ tới một bệnh tâm lý thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình và điện ảnh.”

Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, ý bảo — Anh nói đi.

Mạc Phi nghĩ nghĩ, không chắc lắm hỏi, “Tâm thần phân liệt?”

An Cách Nhĩ nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối.

“Cậu có hai nhân cách?” Tôn Kỳ nhìn chằm chằm Tạ Lí.

Tạ Lí xanh mặt.

“Một người say rượu và một người có hai nhân cách, có một điểm chung rất lớn.” An Cách Nhĩ hỏi, “Có biết là gì không?”

Oss nghĩ nghĩ, “Khi uống say làm chuyện gì, lúc tỉnh dậy sẽ hoàn toàn không nhớ gì cả?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Chính xác.”

Mạc Phi nghĩ một hồi, hỏi Tạ Lí, “Vậy tai nạn giao thông sáng nay quỷ dị là vì… Người lái xe ban đầu là anh, nhảy khỏi xe cũng là anh, nhưng người cùng lái xe lúc đó là nhân cách thứ hai của anh?”

Tạ Lí không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“Sơ hở lớn nhất của vụ án này không phải là màn tập kích giả, mà là tai nạn xe cộ xảy ra ngay từ đầu.” An Cách Nhĩ nói, “Con đường chúng ta đi là đường xuống núi, đó là đường quanh co, nếu dựa theo lời Tạ Lí nói, hắn đang hôn mê thì bừng tỉnh, mà Lâm Lệ lại chết… Nhưng đoạn đường đó rất dài, vậy trước khi lái vào đoạn đường đó, hắn và Lâm Lệ không cầm lái, vậy thì là ai?”

“A…” Mọi người há miệng.

“Xe vẫn luôn khóa cửa, cho nên lúc đó không thể có trường hợp có người giết Lâm Lệ rồi nhảy xuống xe.” An Cách Nhĩ nói, “Cho nên đoạn đường đó, đặc biệt là mấy vòng xe chưa lao ra rào ngăn chắn, chỉ có một lời giải thích.”

An Cách Nhĩ nói xong, một tay nhẹ nhàng đè Mạc Phi, tay kia đưa lên phía trước ngược Mạc Phi, làm động tác nắm bánh lái, “Có người tiếp tục lái xe như vậy, cho nên khi lái qua đoạn nguy hiểm, ở một nơi thích hợp, làm Tạ Lí tỉnh lại… phá cửa chạy trốn.”

Mọi người há to miệng, đều nhìn Tạ Lí, thật lâu sau mới hỏi, “Nhân cách kia của cậu giết Lâm Lệ?”

Tạ Lí giờ này chỉ như đống tro tàn.

Tiết Phi lại nói, “Cái này cũng đùa quá rồi…”

“Chờ chút.” Cao Minh cản lại, “Lâm Lệ là bạn gái của cậu, Tạ Lí là đối thủ một mất một còn, nhưng tại sao cậu lại hợp tác với hắn để lừa chúng tôi?”

“Tôi…”

“Bởi vì hắn cũng là hung thủ.” Trước khi Tiết Phi lên tiếng, An Cách Nhĩ đã nói một câu.

“Hả?!” Oss giật bắn người.

“Là đồng phạm.” An Cách Nhĩ nâng cằm, “Giả tạo bị tập kích để giết một người.”

“Ai?” Mạc Tiếu tò mò.

An Cách Nhĩ chỉ Tạ Lí.

Oss cảm thấy có chút rối loạn, “Nhưng mà giả bộ bị tập kích thì giết được ai…”

Mạc Phi nhẹ nhàng lắc đầu, “Hắn muốn giết nhân cách kia của Tạ Lí?”

Tất cả mọi người nhìn Tạ Lí.

“Cho nên tôi mới ghét tâm lý học.” An Cách Nhĩ tìm một góc thải mái dựa vào, nói tiếp, “Mọi người có còn nhớ, vì một đoạn ghi âm bị lộ ra mà khiến cho Lâm Lệ và Tiết Phi chia tay?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Trong đoạn ghi âm, Tiết Phi đã nói gì?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Hắn nói đã chịu đựng đủ Tạ Lí không phải nam cũng chẳng phải nữ.” Tôn Kỳ nhớ rất rõ.

“Đúng vậy… Đối tượng của hắn là Lâm Lệ, Lâm Lệ là nữ.” An Cách Nhĩ nói tiếp, “Vậy liên quan gì tới Tạ Lí không phải nam cũng chẳng phải nữ chứ?”

Tất cả mọi người nhìn hắn, “Cái này…”

“Mọi người phải hiểu mối liên hệ giữa lời chỉ trách và đối tượng bị chỉ trách.” An Cách Nhĩ nói, “Nếu Tiết Phi là người yêu của Tạ Lí, vậy hắn không chịu nổi là có lý do, đồng thời lý do này sẽ làm cho bọn họ chia tay… Nhưng vấn đề đối tượng là Lâm Lệ! Giới tính của Tạ Lí không liên quan gì tới Tiết Phi, vậy hắn nhịn đủ cái gì? Đồng thời Lâm Lệ tại sao lại vì hắn nói về Tạ Lí như vậy mà gây một trận lớn rồi chia tay nghiêm trọng như vậy?”

“A…” Mọi người bị An Cách Nhĩ làm cho choáng váng, nhưng nghe cái này thì thấy cũng hợp lý.

“Với phụ nữ tôi càng hiểu ít hơn.” An Cách Nhĩ hỏi Tôn Kỳ, “Nếu tìm được một người bạn trai không tệ, đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt vì chuyện gì mà phải chia tay?”

An Cách Nhĩ hỏi xong, Tôn Kỳ không cần suy nghĩ liền trả lời, “Lừa dối!”

An Cách Nhĩ nhìn những người khác, ai cũng nhún vai, ở đây chỉ có cô là nữ, ý kiến của cô là có sức thuyết phục nhất.

“Trên đời này có một tình huống gọi là quá nhập vai.” An Cách Nhĩ cười cười, “Bạn đặt ra một bố cục, lúc chế tạo án mưu sát, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, bạn lấy thân phận gì để tự hỏi và đặt bố cục. Ngàn vạn lần đừng tự dùng góc độ của mình mà bố trí vụ án mưu sát cho người khác, làm vậy chỉ khiến cho lối suy nghĩ rối thêm, còn làm mình bại lộ.”

Mạc Phi nghe xong, hiển nhiên đã hiểu rõ, nhìn Tạ Lí nói, “Trong thân thể anh có hai người, một là Tạ Lí, một là Cheryl. Nói rõ ra, hình tượng nam trang là Tạ Lí, cũng chính là anh bây giờ, mà người nữ kia, hát nốt D chết, là Cheryl.”

Tạ Lí cúi đầu.

“Cho nên, nhân cách thứ hai của cậu là một người hoàn toàn khác?” Mạc Tần hỏi, “Một người là Tạ Lí không biết hát. Người kia là Cheryl với giọng hát ngọt ngào?”

Tạ Lí thở dài, ngồi xuống sô pha, đỡ trán.

An Cách Nhĩ nói với Roy, “Lấy giúp tôi một chiếc đầm tới đây.”

Quản gia gật đầu, không lâu sau liền mang tới một chiếc đầm xinh đẹp.

An Cách Nhĩ nhướn mày với Tạ Lí, “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, tôi muốn nói chuyện với hung thủ, phiền anh gọi cô ta ra giùm tôi.”

Tạ Lí nản lòng vươn tay, cầm chiếc đầm, vào phòng trong thay quần áo.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Oss mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ! Không ngờ cậu lại xử một vụ tâm thần phân liệt! Tôi phải nói với tất cả nhà phân tích tâm lý học trong cảnh cục mới được!”

An Cách Nhĩ nhìn trời, Tôn Kỳ đã bắt đầu gửi tin nhắn, Thân Nghị cũng thấy khó tin, không ngờ lại đụng phải vụ án này!

Cao Minh nhìn Tiết Phi ngồi trên sô pha, “Người cậu yêu thật sự là Cheryl đúng không?”

Tiết Phi giơ tay hai đỡ trán, “Vốn là một kế hoạch hoàn mỹ, ai mà ngờ…”

Tất cả mọi người đều hiểu ý hắn, ai biết lại chọn sai thời gian, vô tình chạy ngang qua xe của An Cách Nhĩ, mà Phil và Mạc Tần lại quen An Cách Nhĩ, mời hắn đến phá án.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Tạ Lí đã thay trang phục bước ra ngoài… Theo tư thế, cử chỉ và thần thái, so với lúc nãy hoàn toàn là hai người. Không biết phải dùng từ gì để hình dung chính xác, lúc là nữ thì hoàn toàn là nữ, mà khi là nam lại hoàn toàn không toát ra bất kì hương vị nữ tính nào…

Lúc này, người đang bước tới không phải là Tạ Lí mà là Cheryl.

Cheryl ngồi xuống sô pha, nhìn nhìn An Cách Nhĩ, lại vô tình nhìn thoáng qua Tiết Phi, cười lạnh.

“Là cô giết Lâm Lệ?” Phil hỏi, “Tại sao? Nếu không thích thì đổi người là được rồi.”

Cheryl nói, “Đổi cô ta? Đổi kiểu gì? Có thể đổi được mặt của cô ta à? Đó là người có khuôn mặt giống tôi!”

“Mà cô lại chỉ có thể ở trong thân thể của một người đàn ông, cho nên giết cô ta là do ghen tị?” An Cách Nhĩ cười hỏi.

Cheryl hơi mỉm cười, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu có chứng cớ không? Có chứng cớ gì chứng minh tôi bị tâm thần phân liệt, đặc biệt là ở đoạn đường đó, có gì chứng minh được suy đoán của cậu?”

Cả bọn Oss đều nhíu mày, đúng vậy — Không có chứng cớ, phải có chứng cớ chính xác để quyết định Cheryl là người đứng sau mọi chuyện.

An Cách Nhĩ hứng thú hỏi Cheryl, “Tôi rất hiếu kỳ, hai người ai là nhân cách chủ? Là hắn có trước rồi mới sinh ra cô, hay cô có trước?”

Cheryl nhún vai, “Cậu là thần côn mà, đoán đi.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Cô mới là nhân cách chủ.”

Mọi người giật mình.

Oss cùng lúc nghe thấy An Cách Nhĩ nói về tâm lý học cảm thấy không chân thật, về phương diện khác thì kinh ngạc hỏi, “Người xấu lại là nhân cách chủ?”

Cheryl liếc Oss, “Ban đầu tôi chỉ ngại phiền phức, ngoại trừ lúc ca hát thì ai cũng nhìn tôi với ánh mắt thành kiến và chê bai, cho nên phải tạo ra hắn để đối phó với đám người đáng ghét đó! Nhưng mà ai lại biết thế giới này lại thay đổi nhanh như vậy! Lúc trước nam mà muốn làm nữ sẽ bị cười nhạo, bây giờ thì mọi người lại chấp nhận rồi, với lại khoa học càng ngày càng phát triển, đã có thể chuyển giới rồi. Nhưng hắn lại càng ngày càng đáng ghét! Nhân cách một khi đã sáng tạo ra thì không thể làm nó biến mất. Hắn bắt đầu thường xuyên ra ngoài náo loạn, còn cô Lâm Lệ kia càng làm cho hắn trở nên quang minh chính đại, tôi lại biến thành nhân cách thứ hai, hắn mới là chủ nhân của thân thể này…”

“Cho nên cô giết Lâm Lệ còn muốn giết cả Tạ Lí?” An Cách Nhĩ hỏi, “Làm vậy thì cô mới có thể chân chính sở hữu thân thể của mình?”

“Đây vốn là quyền lợi của tôi!” Vẻ mặt của Cheryl không cam tâm tình nguyện, “Tại sao tôi là người sáng tạo ra hắn mà lại đuổi tôi đi?! Nếu không có tôi thì Tạ Lí là cái gì? Hắn không biết hát! Chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn! Tôi mới là ca sĩ có giọng hát hút hồn!”

“Khoan nói tới nhân cách kia của cô.” Oss nhắc nhở, “Cô giết Lâm Lệ là phạm tội.”

Cheryl cười lạnh, “Vẫn là câu đó, chứng cớ đâu?”

Oss nhíu mày, đành phải nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cũng không sốt ruột, ngẩng đầu hỏi Mạc Phi, “Có gì muốn hỏi không?”

Mạc Phi gật đầu, “Làm sao để giết nhân cách còn lại trong thân thể mình?”

Cheryl mỉm cười.

“Là thông qua sợ hãi và cảm giác tội lỗi?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Làm cho Tạ Lí hiểu cô muốn giết hắn, làm hắn sợ, cộng thêm vì cô phạm tội, hắn cảm thấy tội lỗi, cũng sợ mình làm lộ dấu vết… cho nên hắn không dám nói gì cả.” Mạc Tần nhìn Cheryl, “Cô vì muốn hù dọa hắn cho nên đã tìm cách giết Lâm Lệ, còn giả tạo tình huống thần chết tập kích hắn, dù sao lúc hắn bị thương cô cũng không có ở đó, thừa nhận đau đớn và lo lắng sợ hãi chính là hắn.”

Phil thì nhìn Tiết Phi, “Cậu là đồng phạm của cô ta? Chẳng phải cậu đang quen Lâm Lệ sao! Cô ấy đâu làm gì có lỗi với cậu, sao cậu lại nhẫn tâm ra tay như vậy!”

Tiết Phi ngẩng đầu, vẻ mặt đã không còn nét nản lòng, hắn nhìn Cheryl với ánh mắt tràn ngập thành kính, “Tôi quen cô ấy chỉ vì tìm thấy hình bóng của Cheryl mà thôi, người tôi yêu chính là thần chết! Là người phụ nữ độc nhất vô nhị!”

Mọi người nhíu mày nhìn Tiết Phi, nếu nói Cheryl không bình thường thì Tiết Phi càng bất bình thường hơn.

Mạc Tần rốt cuộc cũng nhìn về phía An Cách Nhĩ, lúc này tất cả chỉ có một suy nghĩ — An Cách Nhĩ nhất định là có chứng cớ, tuyệt đối không thể để hai người này chạy đi gây họa!

An Cách Nhĩ không có biểu tình gì, chỉ chậm rãi… nở một nụ cười.

Mọi người nhận ra — Có chứng cớ!

An Cách Nhĩ bắt chéo chân, hai tay ôm đầu gối, “Cô có từng nghĩ…”

Cheryl nhìn về phía An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Cô ghét Tạ Lí, Tạ Lí cũng ghét cô, có từng nghĩ thế chưa?”

Tất cả đều sửng sốt.

Cheryl nhíu mày.

“Hắn và cô thật ra là ngang hàng!” An Cách Nhĩ nói, “Giống như một người có hai mặt ab, nếu cô là b thì hắn là a… Điều kiện tiên quyết để cô tính kế với hắn là khi cô sở hữu thân thể, hắn hoàn toàn không biết cô làm gì. Cũng giống như vậy… Khi hắn khống chế thân thể, cô cũng chẳng biết hắn làm cái gì.”

Cheryl nhíu mày, “Cái gì…”

“Nam và nữ rất khác nhau, từ sinh lý tới thói quen, quần áo, trang sức… Hoàn toàn không giống, ngay cả sử dụng nước hoa cũng khác mùi. Trên cơ bản, cô không dùng đồ của hắn, hắn cũng không dùng đồ của cô. Nhưng mà có một thứ hai người phải dùng chung, mà có thứ này, sẽ biết hai người khác nhau đã làm gì.” An Cách Nhĩ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, “Thông qua thứ này, Tạ Lí biết sau lưng hắn, cô đã làm gì.”

Cheryl sửng sốt, “Cái gì vậy?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi cũng cười, “Điện thoại?”

Cheryl mở to hai mắt.

Cao Minh lập tức chạy lên lầu, vào phòng Tạ Lí tìm kiếm, tìm được một chiếc di động. Chiếc di động này có kiểu dáng hoàn toàn kín, ngay cả pin cũng không tháo được.

Cao Minh cầm xuống nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nói, “May thay Tôn Kỳ cũng xài loại này, lúc nãy tôi có thấy.”

Tôn Kỳ gật đầu, lấy di động của mình ra.

“Di động của Tạ Lí, dày hơn của Tôn Kỳ một chút.” An Cách Nhĩ nói.

Mọi người há to miệng, hai chiếc di động nhìn y chang nhau, làm sao nhìn ra cái này dày hơn cái kia?!

“An Cách Nhĩ…” Oss nói, “Cậu chắc chứ?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ừ, không những dày hơn, mà ở bên cạnh còn có vết xước.”

Oss nhìn nửa ngày mới tìm được một vết xước mờ căm.

Mọi người lại nhìn An Cách Nhĩ, đây là sức quan sát quỷ dị cỡ nào?

“Cạy nó ra.” An Cách Nhĩ phân phó.

Mọi người cầm dụng cụ tới, mất một lúc lâu mới cạy ra được… Bên trong di động, có nhiều miếng mỏng, còn có một miếng màu đen hình vuông, bên dưới có những sợi dây nhỏ bắt vào mạch chính, chỉ cần mở nguồn, đèn trên đó sẽ chớp nháy.

Oss há miệng, “Máy nghe trộm?!”

“Tất cả những cuộc trò chuyện của cô, đều đã bị miếng nhỏ này ghi lại hết.” An Cách Nhĩ nâng cằm, mỉm cười nhìn Cheryl, “Trong tay Tạ Lí có bằng chứng phạm tội của cô!”

Sắc mặt Cheryl chuyển xanh.

Tiết Phi cũng không tin nổi, “Sao lại vậy, thằng ngu đó…”

“Hai người, một người tự xưng là thần chết, một người tự xưng là yêu thần chết, lấy Tạ Lí có tâm địa lương thiện ra xem là đồ ngốc, muốn làm hắn biến mất.” An Cách Nhĩ cười lạnh, “Ai ngờ được hai người tự cho mình là siêu phàm mới chính là đồ ngu, hung ác.”

Cheryl nghiến răng nghiến lợi, “Hắn là do tôi tạo ra mà lại muốn diệt trừ tôi…”

An Cách Nhĩ ngáp một cái, sau đó không thấy hứng thú nữa, đứng lên ngoắc Mạc Phi, “Xong rồi, lên ngủ đi.”

Mạc Phi gật đầu lên lầu với hắn, để mọi người ở lại xử lý vụ án.

Tiết Phi bị bắt, Cheryl cũng đã biến mất, Tạ Lí quay lại, Oss và Tôn Kỳ kể lại cho hắn nghe.

Tuy rằng không có tham gia giết người, nhưng Tạ Lí cũng không có kết cục thoải mái. Về phần vận mệnh cuối cùng của hắn thế nào, phải xem quyết định của tòa án và trị liệu của khoa học… Nếu hắn may mắn, có lẽ Cheryl sẽ bị trừ khử, hắn sẽ tự do. Nếu cả đời không thoát được Cheryl, vậy thì hắn chỉ có thể cùng cô chôn thân ở trong tù, chuộc tội vì mưu sát Lâm Lệ.



Sáng sớm hôm sau.

Mạc Phi dậy sớm cưỡi ngựa.

Mạc Tần mở cửa sổ, liền nhìn thấy trên băng ghế, An Cách Nhĩ mặc áo sơmi đen quần dài, ngồi đọc sách, bên cạnh là Ace nhu thuận.

Màu đen làm An Cách Nhĩ trở nên gầy yếu nhưng thon dài, làn da trắng tới mức tái nhợt, đặc biệt là nhờ vào mái tóc đen, có chút ốm yếu.

“Bề ngoài xinh đẹp gầy yếu như vậy, bên trong lại là thiên tài có trí tuệ và nhân cách mị lực.”

Bên cạnh Mạc Tần là quản gia Roy đang cầm tờ báo hôm nay, nhìn An Cách Nhĩ bên dưới, tán thưởng.

Mạc Tần nhìn trời, “Trí tuệ thì đúng, nhưng mà nhân cách mị lực… Tính cách dữ dằn thì có.”

Roy cười cười, phát biểu ý kiến bất đồng, “Thiếu gia, An Cách Nhĩ là người có linh hồn khá là cao thượng, ngài rõ ràng rất tán thưởng cậu ấy.”

Mạc Tần bất đắc dĩ, “Bỏ đi, mọi người rất thích hắn, tôi biết.”

Roy mỉm cười, nhìn xuống dưới, chỉ thấy có người bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ ngẩng đầu, là Tạ Lí.

Xa xa, xe cảnh sát đã tới, Tạ Lí đứng bên cạnh An Cách Nhĩ, có chút xấu hổ, “Tôi đến nói lời từ biệt.”

An Cách Nhĩ gật đầu.

Tạ Lí nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Cậu có cảm thấy… tôi sẽ chiến thắng cô ta chứ?”

An Cách Nhĩ lắc đầu.

“Không thể?” Tạ Lí cười khổ.

An Cách Nhĩ nói, “Nói chính xác là không biết, còn nữa, cô ta cũng là một phần của anh, cho dù cô ta không xuất hiện, anh vẫn không thể thoát khỏi rằng cô ta từng tồn tại, với lại dùng thân thể này giết người là có thật.”

Tạ Lí dở khóc dở cười, “Tôi tìm đến cậu để nhờ sự giúp đỡ, Oss nói cậu không giỏi an ủi người khác… quả nhiên… Nhưng bọn họ vẫn đề nghị tôi đến nói chuyện với cậu.”

An Cách Nhĩ khép sách lại, Tạ Lí nhìn bìa sách, là quyển sách phân tích tâm lý học về phương diện tâm thần phân liệt.

“Anh phải đấu tranh, không những là nhân cách kia trong cơ thể mà còn là thành kiến của con người.” An Cách Nhĩ nói, “Không phải ai cũng hiểu về nhân cách phân liệt, trong mắt bọn họ, anh là người giết Lâm Lệ.”

Tạ Lí gật đầu, tựa như cảm thấy buồn cười, “Có lẽ cả đời này tôi phải làm bạn với thành kiến.”

“Nhưng Cheryl có nói một câu không tệ.” An Cách Nhĩ nói, “Ban đầu bị cho là ngoại tộc, bây giờ đã được chấp nhận rồi… Thế giới này, tin tức được lưu truyền rất nhanh mà con người càng ngày càng bao dung hơn, tại sao mọi người lại bắt đầu bao dung ngoại tộc, có biết không?”

Tạ Lí nghĩ nghĩ, “Bởi vì… thời đại tân tiến?”

“Thời đại và thời gian giống nhau ở chỗ không có khái niệm trước sau, nó là vĩnh hằng, chỉ có khoa học kỹ thuật hoặc cách sống tiến bộ thôi.” An Cách Nhĩ nói, “Mọi người sở dĩ bắt đầu bao dung là vì nhận ra, ngoại tộc không ít, càng ngày càng có nhiều người xuất hiện, ngoại tộc thật ra cũng không phải là ngọai tộc.”

Tạ Lí gật đầu, có chút đăm chiêu, “Như vậy à.”

“Mỗi người đều không giống nhau, đều có một hành trình thuộc về riêng mình, thời kì khó khăn nhất thật ra là cô đơn và bất lực. Nhưng dần dần anh sẽ phát hiện, thật ra anh cũng không hề cô đơn.” An Cách Nhĩ nói, “Căn cứ theo nghiên cứu khoa học, trên thế giới này có không ít người như vậy. Tôi không rõ về tâm lý học nhưng suy nghĩ của con người phần lớn đều giống nhau, biết không chỉ có mình mình thì sẽ không đau khổ.”

Tạ Lí bất đắc dĩ cười cười, “Cái này cũng được xem là an ủi đi.”

“Tôi cũng không phải muốn an ủi anh.” An Cách Nhĩ đưa sách cho hắn, “Tôi chỉ trình bày một sự thật.”

“Sự thật?”

“Sự thật chính là, anh và Cheryl là hai người hoàn toàn khác nhau, cô ta là hung thủ, anh là người vô tội, với lại anh giúp cảnh sát bắt hung thủ, thay Lâm Lệ đòi lại công bằng.” An Cách Nhĩ nói, “Chỉ cần nhớ kỹ điều này, anh có thể tồn tại cùng cô ta mà không bị cô ta cắn nuốt.”

Tạ Lí cầm sách, gật đầu, Oss ở xa xa đang vẫy tay gọi hắn.

Tạ Lí đi về phía trước, đi được vài bước thì dừng lại, xoay đầu hỏi An Cách Nhĩ, “Không có giọng của cô ta, tôi cũng chỉ là người bình thường.”

An Cách Nhĩ có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao lại nói vậy?”

“Có thể là do cô ta, tôi không hát được…”

“Hệ thống phát âm của hai người là giống nhau, tại sao cô ta hát được nhưng anh lại không thể?” An Cách Nhĩ hỏi, “Giọng nói giống nhau, có thể dùng để hát âm chết, cũng có thể hát âm sống, không phải ai cũng hướng về thần chết, tôi không có hứng thú với nó.”

Tạ Lí mỉm cười, gật đầu, cầm sách làm động tác “hẹn gặp lại”, xoay người bước về phía xe cảnh sát.

Oss bọn họ từ xa nhìn lại, phát hiện vẻ mặt của Tạ Lí đã đổi từ mờ mịt sang thoải mái, cũng nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên vẫn chỉ có An Cách Nhĩ “lãnh khốc vô tình” luôn trần thuật sự thật, không thể nào phản bác là có sức mạnh nhất.

Xe cảnh sát chở Tạ Lí và Tiết Phi rời khỏi, sắc trời cũng ngày một sáng hơn.

An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn ra xa… Dưới nắng sớm, Mạc Phi mặc áo sơmi trắng, cưỡi ngựa chạy trên đồng cỏ.

An Cách Nhĩ chăm chú nhìn theo.

Trên lầu hai, Mạc Tần khép văn kiện lại, xoay mặt nhìn Phil đang ngẩn người, “Sao không về đi?”

Phil lấy lại tinh thần, nói với hắn, “Mạc Phi thật sự là một người hạnh phúc.”

“Hả?” Mạc Tần không hiểu.

Phil cười cười, thu hồi tầm mắt, phất tay với Mạc Tần, “Cái thứ đàn ông nhàm chán như cậu chẳng hiểu được đâu.”