Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 11-3: Căn nhà vô giá




Sau khi An Cách Nhĩ bọn họ dùng cơm xong, leo lên xe của Oss, tới hội trường biểu diễn ảo thuật cuối cùng của Claire.

Hội trường này cũng không phải rạp hát, mà là một khu bất động sản của gia tộc Claire, nằm khá xa, là một tòa biệt thự cổ, nghe nói do đời thứ nhất xây nên, quy mô tương đối lớn.

Xe của An Cách Nhĩ bọn họ dừng trước tòa biệt thự, có một quản gia tóc bạc trắng, cùng với một người đàn ông trung niên đeo kính, mập mạp, hơn bốn mươi tuổi đang đứng chờ.

Oss bước xuống xe.

Bên ngoài có mấy chiếc xe cảnh sát, cảnh viên đều đứng bên ngoài, không vào trong.

Cảnh viên thấy An Cách Nhĩ đến, ai cũng cười tủm tỉm, cảm thấy vụ này sẽ được phá nhanh thôi.

Quản gia tóc bạc kia tên là Kiều Tư, mà người mập mạp đeo kính kia là người đại diện của Claire, tên là William.

Quản gia mời mọi người vào trong.

An Cách Nhĩ vừa bước vào trong liền khẽ nhíu mày — Vườn hoa trước tòa biệt thự này lớn giống như một sân bóng, nhưng lại không trồng nhiều hoa, chỉ có từng bụi từng bụi cây xanh nhỏ, bụi cây được phân bố có hình thức, không có đường cong, chỉ có góc vuông, thẳng tắp và giao nhau, nhìn không theo quy luật gì nhưng có cảm giác rất nghệ thuật.

Chính giữa là hai con đường nhỏ, chỉ có thể đi hàng một, một đường vào trong, một đường ra ngoài.

An Cách Nhĩ bọn họ xếp hàng một đi theo quản gia Kiều Tư, băng qua khu vườn quỷ dị, hướng về phía tòa biệt thự.

Bởi vì khoảng cách xa, cho nên mọi người có thể thưởng thức kiến trúc của tòa nhà này, nhìn từ xa lại gần, từ bao quát đến chi tiết.

Nhìn từ xa, tòa biệt thự này cũng không biết có hình dạng gì, ban đầu mọi người cảm thấy, tòa biệt thự theo phong cách Gothic, nhưng giờ nhìn lại, theo năm mà tòa nhà này được xây, nó đúng là kiểu tiên phong!

Tới trước cửa, khi mọi người ngẩng mặt lên nhìn kiến trúc quái dị nhưng tinh xảo này, An Cách Nhĩ lại xoay đầu ra sau, liếc nhìn những lùm cây xếp theo hàng.

Quản gia bước tới cửa, mời mọi người vào trong.

Vào trong rồi, mọi người mới phát hiện cấu tạo trong phòng càng thêm thú vị, có một luồng gió Gothic xa hoa, nhưng đồng thời cũng không thoát khỏi bố cục của hình dạng.

Tòa nhà tương đối cao, quy mô cũng lớn, ít nhất có bốn năm tầng, lúc này mọi người đang đứng ở đại sảnh tầng trệt, từ gia cụ bàn ghế tới sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, rồi lại cầu thang, đèn treo trên trần nhà, khung ảnh trên tường… Cho dù là chỉnh thể hay chi tiết,  căn phòng vẫn sở hữu bố cục hình đa giác, không thấy có cái gì mang vòng cung! Ngay cả ấm và tách trà đều làm bằng bạc có hình vuông hoặc dạng lục giác, vô cùng thú vị!

An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn lên trần, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.

Mạc Phi liếc nhìn An Cách Nhĩ, khẽ cười, biểu tình của An Cách Nhĩ thuyết minh hắn có hứng thú, lúc này hắn đang hưởng thụ dần tiến vào câu đố, hoặc là đã nằm bên trong nó rồi, đang tận hưởng cảm giác giải đố vô cùng thích thú.

Quản gia mời mọi người ngồi, có cô người hầu tới bưng trà, quản gia nói, “Thiếu gia có rất nhiều di sản của gia tộc, trong đó có một thứ quý nhất.”

Tất cả mọi người quay sang nhìn quản gia, đang chờ nghe xem đó là trân bảo gì.

Nhưng không đợi quản gia lên tiếng, An Cách Nhĩ cầm tách trà lên, chậm rãi nói, “Chính là tòa biệt thự này đi?”

Quản gia mỉm cười, gật đầu với An Cách Nhĩ, “Đúng vậy.”

“Tòa biệt thự này đáng giá lắm sao?” Oss hỏi, trong lòng nghĩ, nhà mà đắt thì thường chẳng phải do địa điểm sao? Nếu xây nhà ở nơi đồng không mông quạnh thì có thể bán được bao nhiêu?

“Tòa biệt thự này có thể xem là vô giá.” Quản gia nói.

“Nhìn không ra nó có gì đáng giá hết.” Mạc Tiếu nhìn xung quanh.

An Cách Nhĩ đặt ly hồng trà xuống, hắn chỉ uống một hớp, có vẻ không thích vị này, vươn tay cầm gạt tàn thuốc đặt bên cạnh lên xem, chậm rãi nói, “Tòa biệt thự này là trụ cột cho gia tộc của Claire, khiến cho họ ai cũng có thể trở thành nhà ảo thuật vĩ đại, nói ví dụ như…”

Nói xong, An Cách Nhĩ để gạt tàn lên bàn, nhẹ nhàng xoay, sau đó lật cổ tay lên… trong gạt tàn xuất hiện một điếu xì gà.

“Á…” Oss và Mạc Tiếu kinh ngạc — An Cách Nhĩ học làm ảo thuật từ khi nào vậy?!

Mạc Phi hơi mỉm cười, nhìn chăm chú vào cổ tay An Cách Nhĩ, còn có ngón tay linh hoạt.

Người đại diện vẫn đứng bên cạnh quản gia nhẫn nại lắng nghe nãy giờ, chợt lên tiếng, “Tuyệt diệu!”

An Cách Nhĩ lại dịch chuyển gạt tàn, trên bàn xuất hiện một cái khe, bên trong có mấy điếu xì gà khác.

An Cách Nhĩ thả điếu xì gà lại, dựa vào ghế sô pha nhìn xung quanh, nói, “Tòa biệt thự này nơi nơi đều bố trí cơ quan để biểu diễn ảo thuật, cho nên Claire rất ít đi biểu diễn ở ngoài, phần lớn đều làm ở nhà, bởi vì rời khỏi đây hắn sẽ không còn là nhà ảo thuật nữa.”

“Khụ khụ…” Người đại diện ho khan một tiếng, vừa định phản bác thì…

Quản gia lại gật đầu, “Cậu nói rất đúng, nhà của tôi luôn làm quản gia cho gia tộc Claire, cha tôi đi theo đời một và đời hai, mà tôi thì đã từng chiếu cố cho thế hệ của lão gia, cùng với thế hệ của thiếu gia. Gia tộc Claire ngoại trừ đời thứ nhất ra, ba đời còn lại đều không phải nhà ảo thuật giỏi, bọn họ chỉ lợi dụng vào tòa nhà này, cùng với cơ quan do lão gia đời thứ nhất để lại mà kéo dài huyền thoại của gia tộc. Thiếu gia so với những thế hệ trước thì càng không hiểu rõ khả năng ảo thuật trời ban, cho nên những cơ quan ở đây cũng rất ít xài, nơi này thường chỉ để tiếp khách, những buổi biểu diễn thì diễn ở sân khấu nhỏ ở phía sau. Sân khấu đó đã được cải tạo đặc biệt, bên dưới gần như đều bố trí cơ quan, kết cấu vô cùng phức tạp, thiếu gia chỉ biết sử dụng mấy cái đó thôi, còn những cái khác thì vẫn đang nghiên cứu.”

An Cách Nhĩ sờ cằm. “Khai phá ra trò ảo thuật chắc hẳn không phải thiếu gia nhà ông rồi?”

“Là do đội ảo thuật của thiếu gia.” Quản gia nhìn nhìn người đại diện.

Người đại diện nói, “Đội ảo thuật của Claire có rất nhiều người, trong đó có ba trợ lý, đều là nhà ảo thuật không tệ.”

An Cách Nhĩ nhướn mày, hỏi quản gia, “Ông nghi ngờ một trong ba người kia chế tạo ra vụ án?”

“Không thể…” Người đại diện vẫn chưa nói xong thì quản gia đã cắt ngang, “Đúng vậy, tôi đúng là nghi ngờ ba người họ.”

“Không phải bọn họ đâu…” Người đại diện nhíu mày.

Quản gia liếc nhìn, “Muốn thực hiện vụ này, đầu tiên phải quen thuộc cơ quan của sân khấu, điều thứ hai chính là phải có ảo thuật gia giỏi!”

“Nhưng mà…” Người đại diện lắc đầu, “Claire biến mất không có lợi gì với bọn họ hết!”

Trước khi hai người to tiếng với nhau, An Cách Nhĩ lại phất tay nói, “Tôi thì lại đồng ý với ý kiến của quản gia.”

Mọi người đều nhìn An Cách Nhĩ.

Oss hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu cũng nghĩ hung thủ là một trong ba người trợ lý?”

An Cách Nhĩ nhún vai, “Tôi đồng ý để thực hiện vụ này phải có hai điều kiện, một là quen thuộc cơ quan trên sân khấu, hai là phải biết làm ảo thuật… Hoặc là có khả năng biểu diễn ảo thuật, nhưng mà kẻ tình nghi không chỉ có ba người.” Nói xong An Cách Nhĩ chỉ quản gia, “Nói ví dụ như ông cũng có thể.” Nói xong lại nhìn người đại diện, “Kể cả anh nữa.”

Cả hai đều nhìn An Cách Nhĩ.

Người đại diện dở khóc dở cười, “Đúng là vớ vẩn.”

An Cách Nhĩ nhìn quản gia, “Nhân viên làm ở đây hầu như cũng không còn trẻ, chắc hẳn là truyền từ nhiều thế hệ, giống như ông vậy.”

Quản gia gật đầu, “Đó là vì…”

“Bởi vì cần sự trung thành và bảo vệ bí mật.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Nếu người ngoài vào làm sẽ biết bí mật bên trong tòa biệt thự, chiêu trò của gia tộc Claire sẽ không xài được nữa, cho nên… Mỗi một người ở đây đều sống nhiều năm trong tòa biệt thự, nói cách khác, ai cũng có khả năng làm ảo thuật… Cho dù là người làm vườn hay đầu bếp, bưng trà rót nước hay thậm chí là người trông ngựa.”

“Sao… sao cậu biết nhà chúng tôi có nuôi ngựa?” Quản gia giật mình.

“Không chỉ nuôi ngựa.” An Cách Nhĩ nói xong, huýt sáo về hướng cầu thang.

Lúc này, ở dưới cầu thang có một cánh cửa nhỏ hình tam giác mở ra, một con chó lông vàng chạy tới bên cạnh An Cách Nhĩ, vẫy vẫy đuôi.

An Cách Nhĩ khẽ cười, vươn tay sờ đầu nó, gọi, “Hello, Billy.”

Quản gia cả kinh, “Sao cậu biết nó tên Billy?!”‘

Con chó có tên là Billy nghe thấy An Cách Nhĩ gọi, liền vẫy đuôi không ngừng.

Mạc Tiếu vẫy tay gọi nó, Billy chạy lại, Mạc Tiếu vỗ vỗ đầu nó, sờ sờ lớp lông ở cổ, Billy lại chạy tới trước mặt Mạc Phi, vẫy đuôi với hắn.

Mạc Phi vuốt lông nó, Billy tựa đầu vào đầu gối Mạc Phi, An Cách Nhĩ chọt chọt nó, “Đừng thân mật quá, coi chừng Ace ghen đó.”

“Chuyện này là sao…” Quản gia và người đại diện cùng nhìn Oss.

Oss cũng không biết, phỏng chừng đám người này lại biến An Cách Nhĩ thành thần côn rồi.

“Thói quen thôi, thói quen thôi!” Oss trấn an hai người kia, hỏi An Cách Nhĩ, “Có manh mối gì không?”

An Cách Nhĩ không trả lời, chỉ nói với quản gia, “Tôi muốn xem sân khấu biểu diễn.”

Lúc này quản gia cũng đã bình ổn lại cảm xúc, đứng lên cúi đầu với An Cách Nhĩ, “Xin lỗi, lúc nãy tôi có chút thất lễ.”

Nói xong liền mời mọi người ra phía sau.

An Cách Nhĩ bọn họ đứng lên, Billy vẫy đuôi, đi theo sau bọn họ.

Mạc Phi nhìn Billy, hỏi quản gia, “Có phải nó lớn tuổi lắm rồi phải không?”

“Ừ. Nó mười bốn tuổi rồi, đối với chó thì sắp tới cực hạn rồi.” Kiều Tư nói, “Cho nên bình thường nó chỉ ngủ, hôm nay nhà nhiều người, gọi tên nó nên mới chạy ra, nó rất thích sự náo nhiệt.”

“Nó với thiếu gia nhà ông tình cảm tốt không?” Mạc Phi hỏi.

“Tốt.” Quản gia gật đầu, “Lúc thiếu gia còn nhỏ, phu nhân mất sớm, lão gia thì chuyên tâm biểu diễn không chăm sóc thiếu gia, cũng may là có Billy làm bạn, sau khi lão gia qua đời, thiếu gia có một khoảng thời gian chỉ nói chuyện với Billy thôi, gần đây thể trạng của Billy không tốt, cho nên tâm trạng của thiếu gia cũng không mấy vui.”

Mạc Phi gật đầu rồi lại nhìn thoáng qua Billy.

Oss đi bên cạnh nói, “Giống này đáng yêu ghê! Ai cũng đối xử tốt, lại ôn hòa nữa, đâu giống Ace, lúc nào cũng cắn quần tôi!”

“Đó là biểu hiện yêu thương của Ace.” An Cách Nhĩ nghe thấy Oss nói xấu Ace, lập tức xoay đầu lại bắn tia lửa điện.

Mạc Tiếu đánh Oss một cái, “Đừng có nói xấu Ace!”

Oss thở dài, xoa xoa trán, trong lòng cảm nhận sâu sắc, vị trí của mình tuyệt đối không cao hơn Ace đâu!

Mạc Phi không để tâm mấy, vừa đi vừa nhìn Billy đang vẫy đuôi.

Người đại diện chợt nhỏ giọng hỏi Oss, “Thám tử mà cậu mời tới, sao biết con chó này tên Billy vậy?”

Oss cười ha hả, “Hắn cái gì mà không biết, anh cứ xem hắn là thần côn đi.”

Người đại diện há to miệng.

An Cách Nhĩ liếc Oss một cái, vừa thả chậm bước chân, tới bên cạnh Mạc Phi.

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, tựa như đang nghi hoặc.

An Cách Nhĩ hơi mỉm cười, hiển nhiên biết Mạc Phi đang nghi ngờ điều gì, vươn tay nhẹ nhàng sờ sau cổ hắn, ý bảo — Cứ yên tâm, đừng nóng.