Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 3-3: Người đi theo




Sáng ngày hôm sau, An Cách Nhĩ đã thức dậy từ rất sớm, mặc áo ngủ thật dày, lê đôi dép lết xuống lầu.

Trải qua một đêm giá lạnh, sương đọng dưới ngọn đèn hình lục lăng, cách song cửa nhìn ra ngoài, người tuyết David sắp sửa mất trọng tâm ngã xuống. Cánh tay không còn trọn vẹn, khuôn mặt cũng dần mơ hồ. Tuyết đã ngừng rơi, nhiệt độ hôm nay có xu hướng tăng dần, có thể thấy lát nữa tuyết sẽ tan, theo dốc chảy xuống cống thoát nước.

An Cách Nhĩ đẩy sô pha tới bên cửa sổ, chọn một góc độ thoải mái dựa vào, Ace vội vàng nhảy lên ghế sưởi ấm cho hắn, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

Mặt trời dần dần lên cao, màu vàng rực rỡ xuyên qua lớp tuyết lạnh lẽo, chiếu lên lớp sương trên cửa sổ tạo khúc xạ, cùng với cửa sổ ở phía trên mái nhà, đi qua lớp kính nhiều màu sắc, tất cả đều làm cả căn phòng ấm lên.

Tuy rằng cảnh tượng lúc này rất ngắn ngủi, lớp sương trên cửa sổ nhanh chóng tan thành nước, David cũng sụp xuống tạo thành một đống tuyết không rõ hình thù.

An Cách Nhĩ không chút thay đổi ngồi quan sát, thẳng đến khi Mạc Phi từ phía sau bước tới, vươn tay nắm lấy bờ vai hắn, ghé vào lỗ tai thấp giọng hỏi, “An Cách Nhĩ, mới sáng sớm sao lại đa cảm như vậy?”

An Cách Nhĩ nghe thấy, ngẩng mặt nhìn ra sau…

An Cách Nhĩ nhìn thấy màu sắc rực rỡ chiếu xuống tạo thành bóng người lật ngược của Mạc Phi, nhịn không được nở nụ cười.

Mạc Phi cúi đầu, nhẹ hôn lên trán An Cách Nhĩ, “Sao vậy?”

An Cách Nhĩ vươn tay chỉ chỉ ngoài cửa.

Mạc Phi xoay mặt nhìn qua, sửng sốt… Trên bậc thang bên ngoài lớp cửa thủy tinh trong suốt, có một người mặc áo lông màu đen đang ngồi, thân hình thấp bé.

“Nó là…” Mạc Phi kinh ngạc mở to mắt.

An Cách Nhĩ ôm Ace cọ cọ, “Giống như tôi, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vào sáng sớm.”

“Tác phẩm nghệ thuật?” Mạc Phi không thể lý giải, “An Cách Nhĩ, nó là Lâm Tư Viễn? Không phải phạm tội giết người sao, sao lại ở đây, anh đi gọi Oss!”

“Đừng, nó chỉ là một người theo đuổi nghệ thuật thôi.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ cánh cửa, “Bảo nó vào đây.”

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi khẩn trương, nhớ tới thi thể kia, lỡ nó cuồng bạo lên thì…

An Cách Nhĩ hơi nhếch khóe môi, “Mạc Phi, lúc anh lo âu, bộ dáng rất đặc biệt.”

Mạc Phi xấu hổ, nghĩ An Cách Nhĩ sẽ không phán đoán sai. Hơn nữa… vóc dáng của nó nhỏ, cho dù có điên lên hắn cũng ứng phó được, vì thế Mạc Phi bước tới, mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, gió lạnh từ bên ngoài lập tức ùa vào, ánh mặt trời cũng dần dần phá tan tầng mây, chiếu sáng khắp nơi.

Thiếu niên kia ngẩng mặt lên, giống như An Cách Nhĩ ngửa ra sau nhìn hắn, nhìn rất lâu.

Mạc Phi có chút không quen, thiếu niên này tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt trong suốt thoạt nhìn không giống như tội phạm gây chuyện tày trời.

“Em là, Lâm Tư Viễn?”

Đôi mắt Lâm Tư Viễn chớp một cái, lộ ra tươi cười, nhìn Mạc Phi, “A… Anh rất đẹp nha!”

Mạc Phi bắt đầu tin Lâm Tư Viễn trốn bệnh viện chạy tới đây, nói An Cách Nhĩ đẹp còn có thể lý giải, nói hắn sao… Hình như có chút không đáng tin.

“Ừm.” Thiếu niên lấy tay chống người, ngưởng mặt nhìn Mạc Phi, “Bên trong ảnh ngược của anh, có một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma, vậy anh nói thử, lúc em quay lại nhìn, anh sẽ biến thành cái gì?”

Mạc Phi không rõ thiếu niên nói cái gì, lẩm bà lẩm bẩm.

“Một, hai, ba!” Thiếu niên hét lên ba tiếng, “A” một cái nhảy dựng lên, chuyên chú nhìn chằm chằm Mạc Phi, sau đó trên mặt hiện lên một tia hưng phấn, cao hứng nói, “Quả nhiên! Quay lại vẫn là người! Là người thật rồi!”

Mạc Phi dở khóc dở cười, người gì chớ, vốn chỉ có người sống và người chết, có cái gì mà người thật với người giả đâu?

An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn vừa nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, chuẩn bị điểm tâm chưa? Tôi đói rồi, nó hẳn cũng đã đói bụng.”

“Ách…” Mạc Phi có chút lo lắng, nếu mình vào bếp, để An Cách Nhĩ với Lâm Tư Viễn một mình, có khi nào xảy ra chuyện không?

“Oa!” Lâm Tư Viễn chạy vào trong, nhìn mấy bức tranh trên tường, kinh ngạc nói, “Quả nhiên anh là thiên tài!”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Ai nói cho em biết?”

“Ân. Em nghe rất nhiều người nó. Ở quảng trường, em nghe mọi người nói có một phòng tranh ở trong hẻm, ngày hôm qua đắp một người tuyết rất lạ, cho nên em chọn thời điểm tốt nhất để đến xem, quả nhiên anh không làm em thất vọng!”

An Cách Nhĩ cười, “Nếu thích, anh tặng cho một bức?”

“Ân!” Lâm Tư Viễn dùng sức gật đầu, “Thích chứ!”

Mạc Phi ở trong bếp nghe thấy, lập tức bừng tỉnh đại ngộ — Chẳng lẽ An Cách Nhĩ đắp người tuyết hình David, chính là để dụ Lâm Tư Viễn tới? Nhưng tại sao… An Cách Nhĩ lại biết, sử dụng phương pháp này sẽ dụ được nó? Còn một điều nữa, Mạc Phi trước sau đều bất đắc dĩ, hắn không biết An Cách Nhĩ đã nghĩ tới điều này từ lúc nào, ở cạnh người này, vĩnh viễn đều phải chậm nửa nhịp.

An Cách Nhĩ đứng lên, bước tới bên cạnh Lâm Tư Viễn, hỏi, “Những người chết kia, rất bi thương, có đúng không?”

“Ân!” Lâm Tư Viễn gật đầu.

“Tuyết rất đẹp, đúng không?”

“Ân.” Lâm Tư Viễn tiếp tục gật đầu, “Máu đỏ tươi một nửa thấm vào, một nửa đóng băng, bộ dáng của bọn họ giống như nghiệp chướng nặng nề, nằm trên mặt tuyết trắng xóa, thành kính nhìn sao trời. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy bọn họ giống như có một chút tiếc nuối nhưng dường như lại không, có thể họ nhớ tới những việc lầm lỗi, người mình muốn xin lỗi, còn có người hoặc chuyện mà bản thân rất lưu luyến. Nhưng vẫn phải vứt bỏ sự cầu cứu cùng giãy dụa, bông tuyết còn lớn hơn táng đá rơi xuống. Khẳng định sẽ rất đau, rất lạnh, bầu trời tối đen, rất cô đơn. Cứ như vậy, một chút rồi một chút lại biến mất, bị tuyết trắng bao trùm, vĩnh viễn không còn tồn tại… Bất tri bất giác, không muốn để bọn họ ra đi một mình, cho nên em đã lẳng lặng đứng đó bồi họ đi đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.”

Mạc Phi nghe xong, sắc mặt lập tức chuyển sang trắng bệch, những người đó quả nhiên bị giết sao? Hắn chạy ra khỏi nhà bếp, nhìn chằm chằm Lâm Tư Viễn, sợ thiếu niên gây bất lợi cho An Cách Nhĩ.

Nhưng biểu tình của An Cách Nhĩ rất bình tĩnh, “Em nghe nói, ở đó có một thiên tài, cho nên mới đi sao?”

Lâm Tư Viễn gật đầu, “Mỗi ngày em đều đi đạo xung quanh các trường học, muốn xem cuộc sống của một người thuần trắng là thế nào, có biểu tình gì. Có một ngày, em nghe được một nữ sinh nói trong ngõ hẻm có người bị giết! Tuy rằng xác chết rất đáng sợ, nhưng màu đỏ của máu nhiễm lấy mặt tuyết trắng, cảm giác giống như một tác phẩm nghệ thuật.”

Mạc Phi sửng sốt. Nói như vậy Lâm Tư Viễn chỉ là một người theo đuổi nghệ thuật, nơi nơi thưởng thức cái đẹp mà thôi.

Nhưng mà ở vài hiện trường gây án, đều có thể nhìn thấy thân ảnh của nó, nếu lần đầu tiên là trùng hợp, vậy lần thứ hai căn bản không có khả năng!

“Tại sao?” Mạc Phi khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ không có khả năng xem nhẹ điểm này.

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Mỗi một họa sĩ đều có phong cách vẽ của riêng mình, mỗi một họa sĩ đều giỏi về quan sát, một họa sĩ giỏi nhất, cũng có thể là một nhà trinh thám rất lợi hại, ít nhất theo khía cạnh nghệ thuật, họ có một ngôn ngữ thuộc về riêng mình.”

Mạc Phi tựa hồ hiểu được, Lâm Tư Viễn lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường gây án, phát hiện một quy luật hoặc manh mối gì đó, vì thế lần thứ hai, thứ ba… Đều dựa vào điều đó mà lần mò ra được. Cũng giống như An Cách Nhĩ sao…

An Cách Nhĩ hỏi Lâm Tư Viễn, “Nghe nói, vết máu trên mặt tuyết loang ra rất giống một bức tranh, nhưng sau đó lại bị tuyết rơi che khuất, có phải nhìn rất đẹp không?”

“Đúng vậy!” Lâm Tư Viễn thành thật gật đầu, “Rất đẹp.”

“Còn muốn đi xem không?”

“Muốn!” Lâm Tư Viễn gật đầu, “Đêm nay chúng ta cùng đi, được không?”

“Đêm nay?” Mạc Phi sửng sốt.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Được, đêm nay chúng ta cùng đi. Đúng rồi, em đã thấy hắn chưa?”

Lâm Tư Viễn lắc đầu, “Chưa.”

“Vậy… Em cảm thấy những nạn nhân kia, rất đáng thương?” An Cách Nhĩ lại hỏi.

Lâm Tư Viễn hơi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, “Em không biết nữa, bộ dáng của bọn họ rất bình thản, giống như đã biết mình sẽ chết.”

Lời nói của Lâm Tư Viễn, làm Mạc Phi nhớ lại hình ảnh người chết ngày hôm qua, còn có ảnh chụp của những nạn nhân lúc trước, tuy rằng chết rất thê thảm, sự dữ tợn trên khuôn mặt phần lớn đều do vết thương tạo thành, nhưng đôi mắt nhìn sao trời, vẫn rất bình thản, an tĩnh, nếu nói là giải thoát cũng không thể miêu tả đủ. Mạc Phi đã từng thấy qua rất nhiều đôi mắt của người chết, một giây trước khi chết, vẻ mặt sẽ được cô lọc miêu tả vào trong đôi mắt. Giống như ấn ký mà thần chết để lại, nhất nhãn nhất thế, chứng minh người này đã từng tồn tại.

“An Cách Nhĩ!”

Từ bên ngoài, Oss kích động chạy tới, lúc chạy đôi khi sẽ giẫm lên mảng tuyết chưa tan, nhìn hắn rất sốt ruột, quần áo chưa thay, đầu tóc bù xù, hiển nhiên là cả đêm không ngủ.

“Oss rất cố gắng a.” An Cách Nhĩ cảm khái.

“Tôi điều tra được điểm giống nhau giữa bọn họ rồi!” Oss chưa vào trong đã hưng phấn hô lên, không cẩn thận va vào cửa, ngã nhào xuống mặt đất.

“Ngô?” Lâm Tư Viễn ngồi xổm xuống nhìn Oss đang xoa mũi lồm cồm bò dậy, nói với An Cách Nhĩ, “Người này ngốc thật nha.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười.

Mắt Oss còn hơi hoa hoa, không thấy rõ bộ dáng của Lâm Tư Viễn, chính là nghe được thiếu niên nói mình ngốc, hơn nữa ngữ điệu còn rất du dương, nhịn không được hỏi, “An Cách Nhĩ, là con riêng của cậu hay em ruột vậy?”

An Cách Nhĩ chỉ tay vào Oss, nói với Ace, “Cắn hắn!”

Ace nhào tới cắn lấy cái quần, nhưng lần này là nhắm ngay mông, Oss lập tức lấy tay giữ chặt lưng quần, tránh khỏi bị kéo tới rớt quần.

Cuối cùng, Oss phải xin tha, Ace mới nhả ra.

Khó khăn đứng lên, Oss cũng dần thanh tỉnh trở lại, nhìn thấy Lâm Tư Viễn ở trước mặt, sợ tới mức la lên, “Á!”

Lâm Tư Viễn nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên nói, “Ngốc đúng là có hơi, nhưng mà vẫn là một người thuần trắng.”

Khóe miệng Oss khẽ rút, thấy An Cách Nhĩ đứng ở phía sau Lâm Tư Viễn, bộ dáng còn hơi quỷ dị, hắn lập tức chạy tới bên cạnh Mạc Phi, người duy nhất được xem là bình thường trong căn nhà này, “Ê, tình huống này là sao?”

Mạc Phi đơn giản nói sơ lược cho Oss, “Đơn giản mà nói, An Cách Nhĩ đưa Lâm Tư Viễn tới, Lâm Tư Viễn là người đầu tiên biết được manh mối của hung thủ, hơn nữa còn có thể tìm được địa điểm gây án tiếp theo…” Nói xong, hắn cũng không xác định lắm, xoay mặt hỏi An Cách Nhĩ, “Có đúng không?”

An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, “Phi thường chuẩn xác.”

“Thật sao?” Oss kích động, bước tới trực tiếp hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu có thể bắt được hung thủ?” Hắn đi lại có chút không tiện, vì Ace vẫn còn đang cắn ống quần của hắn. Cắn quần Oss là thói quen của Ace, cho nên năm nào Oss cũng phải bỏ rất nhiều quần rách.

“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, Mạc Phi lấy sandwich vừa mới hâm nóng, còn có bánh pudding và sữa mang ra.

Đặt một phần điểm tâm lên bàn, Mạc Phi vẫy vẫy Lâm Tư Viễn.

Lâm Tư Viễn có chút ngại ngùng chạy tới, bắt đầu ăn sáng.

“Ách? Là một thiếu niên rất đáng yêu mà, không thể tin được, nó lại sống trong bệnh viện tâm thần.” Oss vuốt cằm.

“Đó cũng là vì quan sát nghệ thuật, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi Lâm Tư Viễn, “Cha mẹ em chết đã cho em biết điều gì?”

“Ân! Đúng vậy.” Lâm Tư Viễn vừa nhai vừa gật đầu với An Cách Nhĩ, “Sau khi đau lòng qua đi, em mới cảm nhận được cái gì là nghệ thuật có tình cảm, có sinh mệnh. Con người khi còn sống mới là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Ở trong bệnh viện tâm thần, em cảm thấy cho tới lúc này, bản thân cũng chưa từng trải qua nhiều cảm xúc như vậy, lo lắng, khó hiểu, phẫn nộ, tất cả những tính cách cực đoan vặn vẹo, mỗi bức tranh đều được vẽ ra từ những cảm xúc đó. Đó là một nơi rất xinh đẹp, cuộc sống của mỗi người đều hằn sâu những vết tích, có lẽ là tổn hại, bị phế, bị vứt bỏ, thế nhưng lại rất đặc biệt.”

“Thấy chưa?” An Cách Nhĩ vỗ vỗ Oss đang há mồm trợn mắt, “Tôi đã nói nó là một thiên tài mà! Có một không hai đó!”

“Tôi…”

Oss còn muốn nói, nhưng An Cách Nhĩ lại cắt ngang, “Anh không phải nói tìm được điểm chung của những nạn nhân sao?”

“Đúng vậy! Mấy người kia, mặc kệ là thành công hay thất bại, giàu có hay nghèo khổ, bọn họ đều đã từng gây ra tội ác không thể tha thứ!” Oss chậc chậc lắc đầu, “Tuy rằng đã đào thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật! Người hôm qua là một kẻ hút thuốc phiện, còn buôn lậu thuốc phiện, hại chết rất nhiều người… An Cách Nhĩ, cậu nói xem, có phải là do sát nhân biến thái, tự xưng là người bảo vệ chính nghĩa âm thầm ra tay?”

“Làm sao có chính nghĩa a.” An Cách Nhĩ bước tới bên bàn ăn, không nói phỏng đoán của Oss là đúng hay sai.

“Ê ê!” Oss ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “Tôi đã nói manh mối rồi, cậu cũng nên nói gì đi chứ?”

“Nói cái gì giờ?” An Cách Nhĩ ngậm thìa khó hiểu.

“Nói lại từ đầu đi a!” Oss chỉ chỉ Lâm Tư Viễn đang ngồi chồm hổm trao đổi cảm tình với Ace, hạ giọng hỏi An Cách Nhĩ, “Sao cậu lại đưa nó tới đây được? Còn nữa, hung thủ kia, cậu có nắm chắc không?”

An Cách Nhĩ đưa cho Oss một phần pudding, “Ăn đi, ăn xong rồi triệu tập cảnh viên, đêm nay chúng ta đi bắt hung thủ!”