Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 3-2: Các mối quan hệ




An Cách Nhĩ làm nhục Trần Hi ở trước mặt mọi người, làm cho hình ảnh thần tượng của hắn trong mắt tất cả, một cước bị đá văng vào bùn đất, các đồng nghiệp cảm thấy ảo tưởng của mình bị tan vỡ, mà Trần Hi hiển nhiên cũng bị đả kích rất lớn.

Nhưng Trần Hi không giải thích được, thứ nhất, những điều An Cách Nhĩ nói đều chính xác, thứ hai, hình tượng của An Cách Nhĩ trong mắt mọi người đã sớm là thần côn, những gì hắn nói đều trải qua suy đoán chặt chẽ, kết quả chính là chân tướng, bởi vậy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Hi. Giao chiến hiệp một, có thể nói Trần Hi tự rước lấy nhục nhã.

Mặt khác, mọi người trong cảnh cục đều rất thích Mạc Phi, Trần Hi lại cố ý túm lấy không tha, khó tránh làm cho người ta phản cảm.

Tầm mắt của Trần Hi rơi xuống trên người Oss. Sau khi mình tới cảnh cục, mình đều đoạt lấy hết tất cả sự nổi trội của Oss. Oss thoạt nhìn có hơi ngốc, nhưng kì thật rất có tâm cơ, là chân nhân bất lộ tướng. Hắn rất có thể đã âm thầm điều tra mình, sau đó thông qua miệng của An Cách Nhĩ nói ra thông tin của mình!

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy chính là như vậy, Trần Hi không khỏi hận Oss, cảm thấy người này tâm cơ quá nặng, bản thân phải cẩn thận ứng phó, bằng không sẽ có một ngày bị hắn hại chết!

An Cách Nhĩ nói xong, cảm thấy trong lòng đã hơi cân bằng một chút, lập tức kéo Mạc Phi đi xem thi thể, xem xong rồi về nhà đắp người tuyết.

Sau khi kéo Mạc Phi tới chỗ gây án, nhìn vào bên trong, hai người đều nhíu mày… Nạn nhân thật sự bị dao chém loạn mà chết, tuyết trắng xung quanh đã sớm nhuộm đỏ, tình trạng của thi thể cực kì thê thảm.

Trong tâm Mạc Phi nghĩ, người kia có thâm cừu đại hận gì sao? Tại sao lại chém người ta thành cái dạng này?

Vụ án phát sinh vào thời điểm rạng sáng, khắp nơi tuyết rơi rất nhiều, cho nên bên ngoài không có người đi lại. Hung thủ phỏng chừng đã đeo bao tay, ăn mặc cũng nhiều, cho nên ở hiện trường không để lại dấu vết nào để phân biệt thân phận. Mà ngay cả dấu chân, cũng bị tuyết rơi che lấp, Oss vì để An Cách Nhĩ tới xem hiện trường, cho nên chưa cho ai tới gần thi thể.

Vì thế, giữa mảng tuyết trắng xóa, là thi thể đầm đìa máu đỏ, màu đỏ chói mắt cùng màu trắng tinh khôi, tạo thành một hình ảnh đánh vào thị giác rất có hiệu quả!

Oss xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Thế nào? Có ý kiến gì không?”

An Cách Nhĩ đứng trong chốc lát, bắt đầu ngẩng mặt nhìn xung quanh, phát hiện trong hẻm không có gắn đèn đường, chỉ có một chiếc camera gắn trên đầu hẻm, mục đích chỉ là thu hình đường đi.

“Nạn nhân là một kẻ nghiện thuốc.” Tôn Kỳ bước tới nói với An Cách Nhĩ, “Trong tay hắn vẫn còn cầm ống tiêm, trên cánh tay cột dây thun. Ở sâu trong ngõ hẻm có một cái lều, có thể tránh gió tuyết, cũng ấm áp, đại khái là hắn muốn ở đây qua đêm. Sau đó chọc giận người bên trong, vì thế bị giết.”

An Cách Nhĩ nghe xong, hỏi, “Tại sao lại kết luận hắn là một kẻ nghiện thuốc, mà không nói là hắn hít thuốc phiện, chỉ vì có ống tiêm ở cạnh hắn?”

“Chính là vì… trên tay hắn cột dây thun.” Tôn Kỳ nhỏ giọng nói.

An Cách Nhĩ nở nụ cười.

Tôn Kỳ mặt nhăn mày nhíu, “Sao… cậu lại cười?”

Mạc Phi ở bên cạnh nhìn thấy, nói, “Hắn mặc rất dày, dây thun cột bên ngoài làm sao dùng được, đúng không? Hơn nữa, cột ở chỗ đó, không có khả năng kéo tay áo lên mà chích, làm thế nào cũng phải xắn tay áo lên trước, rồi mới dùng dây thun buộc chặt cánh tay.”

“… Đúng ha!” Tôn Kỳ vỗ đầu, cảm thấy Mạc Phi nói rất có lý.

Lúc này, Trần Hi ở phía sau đi tới, nghe được Mạc Phi nói, cười lạnh một tiếng, “Có kinh nghiệm có khác.”

Mạc Phi không thèm để ý tới hắn, Oss nhìn trời, tâm nói, còn dám nói nữa sao, Trần Hi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

An Cách Nhĩ đương nhiên nghe được, hắn đảo mắt nhìn Trần Hi, không nói gì, cái này có ngoài dự đoán của Oss. Trong lúc đang nghi hoặc An Cách Nhĩ sẽ làm gì, chợt nghe hắn lên tiếng nói, “Chụp lại vách tường hai bên, à, cho tôi mượn điện thoại của anh một lát.”

“Nga.” Oss đưa điện thoại cho An Cách Nhĩ, sau đó đi tìm nhân viên giám định đến chụp hình.

An Cách Nhĩ cầm điện thoại ấn ấn ấn, giống như là gửi tin nhắn, làm xong, trả điện thoại lại cho Oss.

Oss hồ nghi mở điện thoại ra xem, không thấy gì cả, hiển nhiên là An Cách Nhĩ đã xóa tin nhắn.

Sau đó, An Cách Nhĩ bắt đầu đi xung quanh hiện trường quan sát, pháp y cũng đã tới, tiến hành bước đầu khám nghiệm tử thi. Nhưng mà trong lòng mọi người đều suy nghĩ — Dựa theo tính cách của An Cách Nhĩ, người này sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ có hành động! Cảm giác tĩnh lặng giống như lát nữa sẽ có một cơn giông bão đổ ập tới, mọi người nín thở tập trung tư tưởng chờ đợi, xem lát nữa An Cách Nhĩ dùng chiêu nào để phản kích.

Nhưng sau tất cả chỉ có yên lặng mà thôi.

Thẳng đến khi pháp y khám nghiệm xong tử thi, điện thoại của Trần Hi đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn, là phó cục trưởng gọi, hắn lập tức bắt máy, “Thưa sếp…”

Nhưng mà, Trần Hi chỉ nói một tiếng như thế, sau đó liền ngây ngẩn cả người, đầu dây bên kia tựa hồ rất giận dữ, Trần Hi mặt mày xám xịt đứng nghe giáo huấn, cuối cùng lái xe chạy tới cảnh cục.

Tất cả mọi người đều nhìn Oss, Oss lấy can đảm hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu mới làm gì vậy?”

“Nga.” An Cách Nhĩ nhún vai, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Tôi nói với phó cục trưởng, Trần Hi ngủ với vợ ông ta.”

“Hơ…” Oss hít một hơi, những người xung quanh đều không nghe được, tò mò nhìn hai người.

“Cậu… cậu…”

Oss há miệng nhìn An Cách Nhĩ, không nói được lời nào.

“Xuỵt!” An Cách Nhĩ vỗ vỗ bả vai hắn, “Chỉ cần anh không nói cho ai biết là được, sếp của anh cũng sợ anh để lộ ra ngoài, cho nên… anh chỉ cần giả ngu là xong.” Nói xong, An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn Mạc Phi, “Chúng ta về thôi, lạnh muốn chết!”

Mạc Phi nắm tay An Cách Nhĩ kéo đi, mang theo Ace trở về nhà, lúc này… Giữa màn tuyết dày đặc, mặt trời dần dần hé lộ.

An Cách Nhĩ vẫn cứ xém trượt chân, tay thì cứ nắm Mạc Phi kéo đi, trở về nhà, Mạc Phi cầm xẻng đi xúc tuyết, cùng An Cách Nhĩ chơi đắp người tuyết.

Đêm xuống, Oss tan sở vội vàng chạy tới, chỉ thấy trước cửa phòng tranh có rất nhiều người đứng nhìn — Bởi vì trước cửa đột nhiên có một người tuyết, đắp rất giống David (*), cho nên mọi người bu lại chụp hình kỉ niệm.

(*) Tượng David do Michelangelo điêu khắc. Là một kiệt tác của điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo.

“An Cách Nhĩ!” Oss đứng chiêm ngưỡng một lát, sau đó chạy vọt vào trong nhà, “Có ba chuyện!”

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, “Chuyện gì?”

“Chuyện thứ nhất, Trần Hi bị điều đi rồi!” Oss le lưỡi, “Điều đến một chỗ rất xa, đột nhiên lại điều đi, cục trưởng cũng nóng tính quá rồi! Nghe nói là một nơi giam giữ rất nhiều trọng phạm.”

Mạc Phi lắp bắp kinh hãi, lúc này những người trong cảnh cục đang đoán, là ai đã làm gì hắn? Nhưng mà mọi người đều biết, không được đắc tội với An Cách Nhĩ!

An Cách Nhĩ bưng tách trà, tựa hồ chuyện này đã dự đoán được, hỏi tiếp, “Còn gì nữa? Anh được thăng chức hay tăng tiền lương?”

“Tăng tiền lương.” Oss sờ đầu ngồi xuống, “Phó cục trưởng chiều nay đến tìm tôi, hỏi tôi gần đây sao lại đi điều tra Trần Hi.”

An Cách Nhĩ cười nhợt nhạt, bởi vì hắn dùng điện thoại của Oss gửi tin nhắn, cho nên phó cục trưởng tưởng Oss đi điều tra.

Oss trả lời, “Tôi giả ngu theo ý của cậu, bảo là không có.”

“Sau đó thì sao? Anh giải thích thế nào?” An Cách Nhĩ cảm thấy rất hứng thú.

Oss gãi gãi đầu, “Ông ta hỏi tôi chiều nay có gửi tin nhắn cho ông ta không, tôi nói là cho cậu mượn điện thoại.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Còn chuyện thứ ba?”

“Nga! Đội trưởng mới vẫn chưa được điều tới, nhân viên không đủ, cho nên tìm thần thám đến thay mặt.” Oss có chút hưng phấn nói.

“Anh có biết là ai chưa?”

An Cách Nhĩ hiển nhiên là không có hứng thú, tiếp tục uống trà.

“Nghe nói người ta được xưng là cảnh giới truyền kì đó nha!” Oss thừa nước đục thả câu.

“Có phải họ Thân không?” Mạc Phi đột nhiên hỏi, “Tên là Thân Nghị?”

“Hả, cậu quen hắn sao?” Oss nhào tới hỏi, “Đừng nói hồi đó lại xích mích gì nữa nha?”

Mạc Phi bất đắc dĩ, “Sao có thể? Thật ra hắn đã từng giúp tôi.”

An Cách Nhĩ nghe xong, hơi nheo mắt lại, đặt tách trà xuống, hỏi, “Hắn giúp anh cái gì?”

“Nga… Mấy năm trước, có một lần đánh nhau với một bang phái, bị cảnh sát bắt làm người thế thân, cho nên anh vượt ngục.”

“Cái gì?!” An Cách Nhĩ cùng Oss đều mở to mắt nhìn Mạc Phi. Có lẽ gần đây Mạc Phi quá mức ôn hòa, cho nên mọi người đã quên lúc trước hắn là phần tử bạo lực.

“Sau đó? Hắn làm cái gì để giúp anh?” Sắc mặt An Cách Nhĩ hơi đổi, tựa hồ bất mãn cái gì đó.

“Thân Nghị là cảnh sát được điều đến để tra án, hắn tìm anh, bảo muốn phối hợp với anh, phá án giúp anh rửa sạch tội danh, tính ra, anh thiếu hắn một ân huệ.”

Chân mày Au Cách Nhĩ chau lại, tựa hồ bất mãn với việc Mạc Phi nợ ân huệ với người khác.

“Nga?” Oss lần đầu tiên được nghe, hỏi, “Tôi cũng nghe nói hắn rất lợi hại! Không biết tính cách thế nào.”

“Ở chung rất tốt.” Mạc Phi cười sang sảng, “Tính cách tốt lắm.”

Vừa dứt lời, Mạc Phi liền xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ.

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi khó hiểu, “Có phải đói rồi không? Anh đi chuẩn bị cơm tối.”

An Cách Nhĩ vươn ngón tay, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc Mạc Phi, ý bảo hắn tới đây.

Mạc Phi bước tới ngồi xuống bên cạnh, chỉ nghe An Cách Nhĩ nói, “Mai mốt không được nhắc đến cái tên đó nữa.”

“Tên ai cơ?” Mạc Phi không hiểu.

An Cách Nhĩ hờn giận, “Tất cả!”

Mạc Phi thấy hắn đột nhiên nổi giận, lập tức hiểu ra, muốn giải thích, “An Cách Nhĩ… Thân Nghị hắn là…”

An Cách Nhĩ đứng lên, mặt mày bực bội bước lên lầu, vào phòng vẽ tranh.

Oss sờ sờ lỗ tai, đồng tình vỗ vai Mạc Phi, “Cậu chừng nào mới định nói cho hắn biết, Thân Nghị đã về hưu, lần này mới được mời về làm lại?”

Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, “Quên đi, lần sau gặp mặt hắn sẽ biết thôi.”

“Thằng nhóc này được lắm nha.” Oss hắc hắc cười, “Chỉ có An Cách Nhĩ đi trêu chọc người khác, không nghĩ tới lại có lúc bị người ta đùa lại, sức mạnh của tình yêu thiệt phi thường!”

Mạc Phi đương nhiên không muốn trêu chọc An Cách Nhĩ, nhưng mà, lúc hắn tức giận, trông rất thú vị.

Đêm đó, An Cách Nhĩ vẫn duy trì trạng thái không vui, không biết là đang thể nghiệm tâm tình của kẻ điên lúc hành hung hay là muốn phát tiết, hắn tự giam mình trong phòng làm việc dày vò, bên trong thường xuyên truyền ra thanh âm nổ “bùm bùm bùm”.

Chờ An Cách Nhĩ bước ra, thật sự đã dọa Mạc Phi sợ hãi, An Cách Nhĩ một thân dính thuốc màu, tuy rằng đã mặc tạp dề nhưng vẫn bị dính nhiều chỗ khác, Mạc Phi nhìn vào trong phòng — Hiện trường gây án!

Mạc Phi lập tức kéo An Cách Nhĩ vào phòng tắm, bất đắc dĩ nghĩ lát nữa phải thức đêm dọn phòng, cái này chắc là An Cách Nhĩ trả thù đi. Thấy hắn còn rầu rĩ không vui, Mạc Phi không đành lòng đùa tiếp, giải thích với hắn, “An Cách Nhĩ, lúc Thân Nghị giúp anh phá án, anh đã xem ông ấy là ông nội, cảnh giới truyền kì… Truyền kì đương nhiên là rất già rồi.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Tôi biết mà, chuyện này ai mà chẳng biết.”

Mạc Phi sửng sốt, “Em biết sao?”

Thấy biểu tình trên mặt An Cách Nhĩ thoải mái đi không ít, tâm tình cũng chuyển, Mạc Phi lắc đầu, “Vậy em còn giận dữ như vậy để làm gì?”

“Ai nói tôi giận chứ?” An Cách Nhĩ liếc nhìn sang một bên, “Người ta đang tra án.”

“Tra án?” Mạc Phi không rõ, trong lòng nói, nếu em nói em đang giết người, mức độ đáng tin sẽ cao hơn.

“Tôi thử biến thành một người khác, thể nghiệm một phen điên cuồng chém giết, hiệu quả cũng như anh đã thấy!” An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Tôi biến thành bộ dáng gì, trên vách tường cũng đã thể hiện.”

Mạc Phi nghe đến đó, tựa hồ cân nhắc rõ ràng, “Nói như vậy, ở ngõ hẻm, hai bên vách tường không có dính máu, cho nên nơi đó không phải nơi gây án đầu tiên?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Đúng vậy, nhưng mà hung thủ lần này, có chút đặc biệt.”

“Vậy, có phải là cậu bé thiên tài kia không?” Mạc Phi có chút lo lắng, cảm thấy một thiên tài mà bị hủy diệt như thế này thật sự rất đáng tiếc.

“Không phải… Chiếu theo tính cách này, nó không thể trở thành thiên tài.” An Cách Nhĩ nhìn nhìn tạp dề treo một bên.

“Thiên tài thì có tính cách thế nào?” Mạc Phi cảm thấy rất buồn cười.

“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Tính cách sẽ quyết định số mệnh, người không có tính cách sẽ không nắm được số mệnh của mình, tính cách quá mạnh mẽ sẽ khó kiểm soát số mệnh.”

“Cậu bé thiên tài đó thì sao?” Mạc Phi tò mò.

An Cách Nhĩ vươn ngón trỏ thon dài đẩy tóc ướt ra đằng sau, “Tính cách của thiên tài cho đến bây giờ đều không nắm được, số mệnh tự nhiên cũng sẽ không xác định… Kẻ điên cũng thế.”