Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 12-2: Cám dỗ của ác ma




Manh mối của vụ này rất ít, nhưng tựa hồ chỉ cần An Cách Nhĩ nói một câu là có tìm ra.

Sau khi xem xong hiện trường, An Cách Nhĩ nói với Oss, “Hiện trường giả, anh có điều tra cũng vô ích.”

Bên pháp chứng lập tức có người tới nói với Thân Nghị — Ở hiện trường không tìm thấy gì cả.

“Nghĩa là sao?” Thân Nghị không hiểu lắm.

“Vân tay, lông tóc, dấu chân… đều đã được xử lý tinh vi.” Nhân viên pháp chứng bất đắc dĩ nhún vai, “Đối phương giống như rất có kinh nghiệm, ngay cả máu bắn ra cũng được làm rất thật, có dấu tay nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết gì.”

“Chúng tôi chỉ tìm được đường nét mơ hồ, phải làm thêm một bước phân tích mới biết được, à còn thi thể nữa.” Nhân viên pháp chứng có chút bất đắc dĩ nhìn Thân Nghị, “Vừa rồi bên pháp y nói thi thể có thể coi là đã bị xử lý, có tra cũng không tra được gì.”

“Sao lại như vậy?” Oss nhíu mày.

“Hắn vẫn chưa muốn bị bắt.” An Cách Nhĩ đặt cành hoa lên bàn, “Nhưng hắn muốn nhắc nhở tôi.”

“Nhắc cậu điều gì?”

“Nhắc nhở về sự có mặt của hắn, và…” An Cách Nhĩ vẫy tay với Mạc Phi, ý bảo đi thôi, để lại một câu, “Đây là ân oán giữa tôi và hắn, giải quyết riêng là được rồi.”

Nói xong, An Cách Nhĩ mang Mạc Phi rồi khỏi biệt thự.

Lên xe, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Cứ đi vậy sao?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Hắn sẽ tới tìm chúng ta nếu hắn muốn tiếp tục chơi trò này.”

“Thật sự chỉ vì một câu kia của em mà hắn lại làm tất cả những chuyện này?” Mạc Phi không thể tượng tưởng được.

“Tôi cũng cảm thấy không hề đơn giản như vậy.” An Cách Nhĩ khoanh tay lầm bầm, “Nếu người cầm búa đó là hung thủ, vậy những vấn đề khác phải giải thích thế nào?”

“An Cách Nhĩ, chúng ta có tới trường đại học không?” Mạc Phi hỏi, “Đi gặp vị giáo sư kia.”

“Đại học…” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Không đi đâu hết.”

Mạc Phi buồn bực.

An Cách Nhĩ khẽ nhắm mắt lại, “Tôi cần thời gian để suy nghĩ chút chuyện.”

Mạc Phi gật đầu, không quấy rầy An Cách Nhĩ, lái xe về nhà.

Trên đường về, An Cách Nhĩ vẫn nhắm mắt không nói lời nào, Mạc Phi lái xe lên một cây cầu lớn, nhìn thấy trước mặt có một đoàn xe thật dài, giống như đoàn xe đưa tang, có một loạt xe màu đen chạy theo chiếc xe chở quan tài.

Mạc Phi chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, nhưng lại bị nó hấp dẫn hoàn toàn.

Trên mỗi cửa xe của đoàn xe đó đều có một huy hiệu hình tròn.

Huy hiệu này có hình vẽ phức tạp, Mạc Phi không nhìn kỹ lắm, kí hiệu làm Mạc Phi chú ý chính là hình vương miện ở giữa huy hiệu.

Mạc Phi không biết tại sao, hắn cảm thấy huy hiệu này rất quen, trong đầu suy nghĩ xem đã thấy ở đâu…

Đúng lúc này, chợt nghe thanh âm của An Cách Nhĩ vững vàng gọi, “Mạc Phi!”

“Hả?” Mạc Phi hồi phục tinh thần, theo bản năng nhìn hắn.

An Cách Nhĩ không nhanh không chậm nói, “Ba giây nữa chúng ta sẽ rơi xuống biển.”

“A!” Mạc Phi kinh hãi, mới phát hiện ra mình thất thần, xe đã sắp đụng vào đường chắn bảo hộ.

Mạc Phi bẻ tay lái, rốt cuộc ở giây cuối cùng trước khi đụng phải, xe đã điều chỉnh lại phương hướng, hắn dùng sức đạp thắng. Mạc Phi đổ mồ hôi lạnh, nhìn An Cách Nhĩ.

Trên mặt An Cách Nhĩ không có gì biến hóa, hai mắt nhìn tay lái của Mạc Phi.

“Xin lỗi, anh không chú ý, em không sao chứ?” Mạc Phi thở hổn hển, hỏi An Cách Nhĩ, lúc nãy thắng rất gấp.

An Cách Nhĩ vươn tay, ngón tay sờ lên mu bàn tay Mạc Phi, vuốt tới đốt ngón tay, “Anh đã trưởng thành hơn một chút.”

Mạc Phi nghe không hiểu, nhìn An Cách Nhĩ.

“So với lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” An Cách Nhĩ cúi đầu nói, thanh âm mang theo chút mất mát.

“Sao vậy?” Mạc Phi rất ít khi nào thấy vẻ mặt này của An Cách Nhĩ. Bình thường người này không lộ tình cảm ra ngoài, có thể nói là thông minh quá mức, hoặc là do quá lười biếng, làm cho An Cách Nhĩ xem nhẹ những hành động biểu lộ cảm xúc của mình. Nhưng trong thời gian sống chung, Mạc Phi sẽ thấy nét biến hóa rất nhỏ trên gương mặt An Cách Nhĩ, nhận thức được tâm trạng của đối phương đang dao động. Đại đa số đều là bốc đồng, kì lạ… Nhưng lúc này, Mạc Phi lại nhìn thấy trên gương mặt An Cách Nhĩ có nét thương cảm.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi có chút hoảng hốt, “Em bị làm sao vậy?”

“Không có gì.” An Cách Nhĩ thu tay, “Anh lái tiếp đi.”

“Nga.” Mạc Phi lần thứ hai khởi động xe, nhưng trong lòng lại có cảm giác không tốt — Vẻ mặt của An Cách Nhĩ làm cho hắn bất an.

Quay về nhà, An Cách Nhĩ lập tức lên lầu vẽ tranh.

Mạc Phi đứng dưới lầu, nghiêm mặt khó hiểu nhìn lên trên.

“Hai đứa cãi nhau?” Emma bưng đồ ăn ra, “Lâu rồi An An mới có vẻ không vui như thế.”

Mạc Phi mờ mịt nhìn Emma, “Cháu không biết, lúc trở về cứ thấy An Cách Nhĩ mất mát sao đó.”

Emma hơi nhíu mày, có chút lo lắng nhìn lên lầu.

Mạc Phi lấy tạp dề muốn vào nhà bếp, Emma cản hắn lại, “Để bà, cháu lên với An Cách Nhĩ đi.”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, gật đầu, cùng Ace chạy lên trên.

Phòng vẽ tranh đóng cửa.

Mạc Phi tựa vào cạnh cửa, nghe động tĩnh bên trong.

Ở ban công có tiếng đánh đàn, Mạc Phi lắc đầu — Chỉ có lúc An Cách Nhĩ có tâm sự, hắn mới đi đánh đàn, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì?

Trở về phòng ngủ, mở cửa ban công, quả nhiên nhìn thấy An Cách Nhĩ đang ngồi trước cây đàn dương cầm.

Thời tiết bây giờ âm u, xung quanh An Cách Nhĩ có một đường màu vàng bao lấy. Bài hắn đang đàn chính là khúc chia tay.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, lúc này, Ace chạy tới bên chân An Cách Nhĩ, im lặng nằm xuống, nhẹ nhàng vẫy đuôi, tựa hồ cảm thấy An Cách Nhĩ có tâm trạng, nó muốn tới an ủi.

Mạc Phi quay vào phòng, ngồi xuống giường nghe khúc nhạc. Rốt cuộc An Cách Nhĩ đã phát hiện ra điều gì? Tại sao lại bất an như thế.

Đang lúc khó hiểu, điện thoại của hắn vang lên.

Mạc Phi cầm lên nhìn, một dãy số lạ.

Có chút buồn bực bắt máy, “Alo?”

Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm của một người đàn ông xa lạ, “Mạc Phi?”

“Là tôi.” Mạc Phi gật đầu, hắn lại nhận không ra giọng của đối phương, liền hỏi, “Vị đây là?”

Người nọ nhẹ nhàng thở ra, nghe giống như thở bình thường cũng như thở dài, làm cho Mạc Phi không biết được cảm xúc của đối phương lúc này.

“Ta muốn tìm bảo bối đã mất.”

Mạc Phi chần chờ chốc lát, “Ngài muốn ủy thác công việc?”

“Đúng vậy.” Thanh âm người nọ âm trầm lạnh lẽo, tựa hồ mang theo một hương vị lãnh khốc không hiểu được, “Hai mươi năm trước, ta làm mất một bảo bối, ta muốn tìm nó.”

“Ân, bình thường chúng tôi không nhận việc tìm đồ, xin lỗi.” Mạc Phi cảm thấy lúc này không hợp để nhận mấy công việc khác, cho nên hắn liền thay An Cách Nhĩ từ chối.

“Thứ ta mất cũng không phải đồ vật.” Thanh âm người nọ cao lên một chút, “Mà là một người.”

“Ngài muốn tìm người?” Mạc Phi cảm thấy buồn cười, “Đã lạc mất hai mươi năm trước, bây giờ vẫn còn tìm?”

“Đúng vậy.”

“Mấy vụ mất tích này nọ, tôi thấy ngài nên đi báo cảnh sát thì tốt hơn…”

“No no, chỗ của ta không thuộc phạm vi quản lý của cảnh sát.” Thanh âm của người nọ trầm đi vài phần, “Nơi này cũng không có quy luật cũng không có người quản lý giống như ở đó.”

Mạc Phi vẫn luôn muốn từ chối, nhưng hắn lại phát hiện người kia cứ dây dưa không thôi, hắn liền hỏi, “Ngài rốt cuộc là ai?”

“Ta chỉ là một người ủy thác.” Người nọ tránh được vấn đề của Mạc Phi, tiếp tục lầm bầm nói, “Người ta làm mất, rất quan trọng đối với ta, nó bị nhốt ở một nơi không nên ở.”

Mạc Phi nhẫn nại nghe hắn nói, không chú ý tới tiếng đàn bên ngoài đã dừng.

“Ta hao tốn bao nhiêu công sức mới tìm ra nó, phát hiện ra nó sống ở một chỗ ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.”

“Vậy chẳng phải tốt lắm à?” Mạc Phi nghi ngờ có phải do ai đó kì cục gọi điện phá hay không, “Nếu tìm được rồi thì nhờ chúng tôi làm gì nữa?”

“Nó hình như không muốn đi, không muốn trở về nơi thuộc về mình.” Ngữ khí của người nọ mang theo chút khó xử, “Ta phải làm sao đây?”

“Ngài cũng nói là đã mất tích hai mươi năm.” Mạc Phi nói, “Cho dù là mới sinh ra đã đánh mất, bây giờ cũng đã hai mươi tuổi. Như vậy hắn đã trưởng thành, hắn có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ cần hắn tự nguyện, ngài chẳng cần ép buộc hắn cũng sẽ đi theo.”

“Khó mà làm được.” Người nọ rất kiên quyết, “Nơi đó không hợp với nó, cuộc sống giống như một con sói giữa đàn chó vậy.”

“Nếu sống hòa bình thì có gì mà không thể?”

“Cậu quá ngây thơ rồi, sinh thái quan trọng nhất chính là cân bằng, ngoại tộc không thể nào kéo dài.” Người nọ thấp giọng cười, “Sói nên ở với bầy sói, đi ăn thịt, hành động vào ban đêm, nhe ra hàm răng hung ác.”

Mạc Phi cảm thấy mình đã dùng hết sự kiên nhẫn, “Vậy rốt cuộc là ngài muốn tìm người hay tìm sói?”

“Tôi nghĩ cậu sẽ tìm được nó.” Người nọ chuyển đề tài, “Sau đó thuyết phục nó trở về.”

“Ngài là người thân của hắn?”

“Có thể xem là vậy.”

“Nếu là người thân, không thể để hắn sống vui vẻ được à?”

“Đương nhiên không được, nó quá nhỏ bé, vẫn chưa được ai dạy bảo phải làm điều gì.”

“Vậy tự ngài đi không phải tốt hơn sao.”

“Nhưng mà, nó lại lưu luyến cái nơi không thuộc về mình, cho nên ta mới nói nó quá ngây thơ, thật ra không có gì đáng để lưu luyến, bởi vì kẻ yếu không được giữ lại bất cứ cái gì.”

Mạc Phi nghe xong, gật đầu, “Tôi hiểu.”

“Thật sao?”

“Ân.” Mạc Phi cười cười, “Nhưng tôi không có hứng thú, ngài đi nhờ ai cao tay hơn đi.”

“Cậu không muốn biết người kia đến từ đâu à?”

Mạc Phi rất muốn cúp điện thoại, nhưng trước khi cúp máy, người kia đột nhiên nói, “Là địa ngục!”

Mạc Phi hơi sửng sốt, “Cái gì?”

“Địa ngục.” Thanh âm của người nọ bỗng nhiên trở nên xa xôi, “Nó đến từ địa ngục, huy hiệu của gia tộc đại biểu cho huyết thống vương giả của nó, nó có được thiên phú không ai có được.”

Mạc Phi trầm mặc không nói gì.

“Sức mạnh! Quyền lực cao nhất.” Thanh âm của người nọ mờ ảo xa xăm, nhưng lại mang một lực hấp dẫn nào đó. Mạc Phi bị lời nói của hắn hấp dẫn, lại quên cúp điện thoại, tiếp tục nghe.

“Sói sống trong đàn chó cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là sư tử thì sao? Mạnh nhất không phải là sức mạnh, mà còn có trí tuệ, học thức, thái độ làm người… Tất cả mọi thứ! Là sư tử thì đừng sắm vai một con chó. Biến về làm sư tử, có thể bảo vệ tất cả những gì cậu quý trọng, chứ không phải được bảo vệ cả đời…”

Người nọ còn chưa dứt lời, Mạc Phi lại cảm thấy có ai đó lấy đi di động trong tay, ngẩng đầu nhìn, là An Cách Nhĩ.

Hai người nhìn nhau, Mạc Phi vươn tay tắt di động, không để ý tới lời người kia nữa.

Nháy mắt, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Hai người ở trong phòng yên lặng, ngồi nghe tiếng chuông không ngừng reo.

Không biết qua bao lâu, di động không reo nữa.

An Cách Nhĩ ngồi bên giường, vươn hai tay vuốt má Mạc Phi.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, tới gần, “Mai mốt anh sẽ không nghe nữa, em đừng giận, An Cách Nhĩ.”

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng lắc đầu.

Dưới lầu, Emma gọi hai người xuống ăn cơm.

An Cách Nhĩ bước ra, nhẹ nhàng ngoắc Mạc Phi.

Mạc Phi như trước đi theo hắn, nhưng trong đầu lại cứ lặp đi lặp lại câu nói kia — có thể bảo vệ tất cả những gì cậu quý trọng, chứ không phải được bảo vệ cả đời…