Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 9-1: Vụ án thứ 9: Huyết sắc yêu thạch : Phù thủy




An Cách Nhĩ ở trên xe ăn hai miếng bánh ngọt lớn, hậu quả là đầu lưỡi có chút là lạ, Mạc Phi đưa nửa bịch bách bích quy lần trước cho hắn, bởi vì có nhiều soda, cho nên sau khi ăn hai miếng lớn, đầu lưỡi sẽ cảm thấy đỡ khó chịu. Oss ngồi ở đằng sau tựa vào lưng ghế lầm bầm nói, “Giỏi ghê… Vừa chịu khó, vừa có năng lực, làm tài xế còn có thể làm luôn vệ sĩ.”

An Cách Nhĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn Oss, “Oss, cái dây chuyền lúc nãy mà anh nói, nó tên là gì?”

“Hả?” Oss nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Dây chuyền mà cũng có tên sao?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Các loại châu báu quý giá có cấp bậc dùng để trưng bày thường đều được đặt tên, ruby tự nhiên thật ra rất ít gặp, hơn nữa phần lớn ruby đều có màu xanh, nhưng dây chuyền ruby này lại là huyết sắc, tục xưng là huyết thạch, là ruby thượng phẩm. Giống như viên ruby lớn nhất thế giới được chế tạo thành nhẫn có tên là Carmen Lucia, sợi dây chuyền này chắc là có tên?”

Oss chớp mắt vài cái, mở tư liệu ra xem, “Lúc báo án chỉ ghi là viên ruby.”

“Ân…” An Cách Nhĩ sờ cằm, tựa hồ có điều suy nghĩ, thật lâu sau mới thấp giọng nói, “Thú vị thật!”

“Bởi vì không có tên?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ cầm tấm ảnh nhìn thật lâu, sau đó mới nói, “Ruby là một loại bảo thạch rất dễ bị nứt, tục ngữ có câu, thập thạch cửu liệt, bởi vậy rất khó tìm ra một viên ruby không có vết rạn. Với ruby có hình thái tự nhiên, đại đa số các thợ gia công sau khi nhận được bảo thạch đều cắt thành hình trứng hoặc hình vuông.”

“Viên ruby này hình tròn.” Mạc Phi nói.

“Ruby rất dễ dàng cấu thành.” An Cách Nhĩ nói, “Trong công nghiệp sử dụng ruby, hầu hết đều là nhân tạo, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu… Ân, trừ phi bảo thạch này là nhân tạo…”

“Không thể nào!” Oss lắc đầu, “Viên ruby này đã được chuyên gia xem xét, tuyệt đối là đồ thật, nghe nói là vô giá.”

“Nếu không phải nhân tạo.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Tôi thật ra đã từng nghe nói, có một viên ruby đặc thù là hình tròn, tên là Bamina.”

“Bamina?” Oss tò mò, “Là tiếng nước nào?”

“Là ngôn ngữ địa phương.” An Cách Nhĩ nói, “Nghĩa là — phù thủy.”

“Hả…” Oss nhíu mày, “Một bảo thạch đẹp thế này sao lại đặt tên như thế?”

“Ruby phần lớn đều ở vùng Đông Nam Á, chiếm đa số là ở Myanmar.” An Cách Nhĩ điều chỉnh lại tư thế, gác chân lên, bắt đầu giảng giải cho Mạc Phi, “Năm đó có một ông triệu phú nổi tiếng tên là Donovan đi thám hiểm, để cầu hôn một người phụ nữ tên là Cassia, hắn đã tới Đông Nam Á, tìm kiếm một viên ruby đẹp nhất thế giới.”

Oss nghe xong cười cười, “An Cách Nhĩ, lần này không kể mấy chuyện kinh dị nữa hả, chuyển sang tình yêu lãng mạn rồi sao?”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói tiếp, “Sau khi Donovan tới Đông Nam Á, đi dạo thám thính thị trường xung quanh vài lần, thậm chí tới luôn khu khai thác mỏ, cũng không tìm được viên ruby vừa ý. Nghe nói Cassia là người Hà Lan, cực kỳ xinh đẹp, có một mái tóc màu đỏ tự nhiên, cực kỳ yêu thích ruby.”

Oss nhíu nhíu khóe miệng, nói, “Này An Cách Nhĩ, chuyện này xảy ra ở thế kỷ bao nhiêu?”

An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn Oss, “Oss, không được ngắt lời tôi!”

Oss vươn tay che miệng lại, ý bảo hắn nói tiếp đi.

“Cuối cùng, Donovan nghe một người dẫn đường nói, ở sâu trong rừng, có một bộ lạc nguyên thủy, vật tổ của bộ lạc đó là một pho tượng bằng đá, trên đầu pho tượng có một viên ruby rất xinh đẹp.” An Cách Nhĩ nói tiếp, “Donovan nghe xong, lập tức đi tìm, bất quá trong rừng có rất nhiều bộ lạc nguyên thủy, là những bộ lạc nguy hiểm nhất thế giới, từng có nhiều nhà thám hiểm đã bị ăn thịt trong khu rừng này.”

“Cái này tôi đã từng nghe nói.” Mạc Phi nói, “Ở Đông Nam Á có rất nhiều tộc người, giường của bọn họ đều làm từ đầu lâu người.”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, cười nói, “Nếu có cơ hội tới thăm thì hay rồi.”

Oss nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nói, “An Cách Nhĩ, cậu phân biệt đối xử, sao Mạc Phi xen vào cậu không nói gì còn tôi xen thì cậu lại chửi?”

An Cách Nhĩ sửng sốt một chút, sau đó nhấc mi, “Tôi thích!”

Oss thở dài, dựa vào ghế tiếp tục nghe An Cách Nhĩ nói, cảm thấy mình như nha hoàn bị ức hiếp.

An Cách Nhĩ nói tiếp, “Donovan dùng nhân mạch và tiền tài, tổ chức một đội thám hiểm, mang theo vũ khí tiến vào rừng, theo chỉ dẫn tìm tới bộ lạc kia.”

“Mang theo vũ khí… Hắn muốn làm gì?” Mạc Phi nhíu mày.

“Ở thời kỳ đó, quốc gia vùng Đông Nam Á vẫn chưa áp dụng quân đội bảo vệ các bộ lạc nguyên thủy, bởi vậy có rất nhiều bộ lạc đã bị các nhà thám hiểm hoặc những kẻ buôn thuốc phiện giết chết.” An Cách Nhĩ có chút đáng tiếc nói, “Donovan đả thương tên thủ lĩnh, lúc bắt đầu hắn cũng không muốn giết người, chỉ yêu cầu những người trong bộ lạc dẫn hắn đi xem viên bảo thạch mà thôi.”

Oss cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, giờ có thể tưởng tượng ra cái tên Donovan đó muốn viên bảo thạch tới chừng nào.

“Những người trong bộ lạc không còn cách nào khác, đành phải dẫn Donovan vào thạch động nơi bọn họ thờ phụng vật tổ.” An Cách Nhĩ có chút xúc động nói, “Rất khó tưởng tượng ra tình huống lúc đó là thế nào, tóm lại, Donovan đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của viên ruby đó thuyết phục, hắn dùng dao cạy viên ruby xuống.”

“Trực tiếp cướp?” Oss nhíu mày, “Mấy người đó mặc kệ luôn sao?”

“Bọn họ tất nhiên là không muốn.” An Cách Nhĩ nói, “Lúc đầu bọn họ vẫn còn e ngại hỏa lực của Donovan, nhưng khi nhìn thấy Donovan vũ nhục vật tổ của bọn họ, tất cả lập tức trở nên phẫn nộ, không để ý tới sống chết cầm giáo lên, muốn giết chết đám người xâm lược.”

“Sau đó?” Mạc Phi và Oss đều lo lắng thay cho những người trong bộ lạc.

“Donovan hạ lệnh nổ súng.” An Cách Nhĩ nói, “Bộ lạc kia có khoảng 100 người, ai chống lại đều giết chết, không bao lâu sau tất cả đều chết sạch.”

“Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?” Oss nhíu mày, “Đánh thắng rồi mang đi không được hay sao? Vì cái gì lại giết nhiều người như thế?”

An Cách Nhĩ cười cười nhìn Oss, nói, “Oss, anh biết không, anh cơ hồ không hề có ưu điểm gì.”

Oss rút rút khóe miệng, “Cậu tính đổi đề tài?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Tâm địa thiện lương chính là ưu điểm duy nhất của anh.”

Oss cười gượng hai tiếng gật đầu, “Cậu đừng làm tôi tưởng cậu đang khen ngợi tôi.”

An Cách Nhĩ cười, “Tôi đúng là đang khen anh… Donovan không những đánh thắng, mà còn tự mình cầm súng, cơ hồ tiêu diệt cả bộ lạc, kể cả phụ nữ và trẻ con, nhóm cùng hắn đi thám hiểm nói, ánh mắt Donovan lúc ấy đỏ rực, bọn họ sợ hãi phải tuân theo.”

“Lạ thật!” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Nếu như hắn là người khát máu, tại sao lúc đầu lại không giết người, tới phút chót mới ra tay tàn sát?”

“Điều này đúng là rất đáng để nghiên cứu.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Cuối cùng, bộ lạc kia chỉ còn lại một tộc trưởng đang hấp hối, Donovan hỏi hắn, viên bảo thạch đó tên gì.”

Oss dùng tay chống cằm nói, “Sau đó tộc trưởng nói cho hắn biết, nó tên là phù thủy?”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, nói, “Tộc trưởng kia ngoài câu đó ra còn nói thêm một câu nữa.”

“Nói gì?” Oss và Mạc Phi đồng thanh nói.

“Aceyamila (*).” An Cách Nhĩ nói.

(*) Ta dựa vào QT chế lại, nghe cho nó thần bí ~

“Nghĩa là gì?” Oss khó hiểu nói.

“Câu này chỉ có người dẫn đường mới hiểu.” An Cách Nhĩ nói, “Nhóm thám hiểm đều nghĩ đây là tên của viên ruby, tên là Bamina Aceyamila, cảm thấy đây là cái tên vô cùng xinh đẹp.”

“Tôi lại cảm thấy chả hay gì hết.” Oss bĩu môi.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Câu này mỗi bộ lạc đều sử dụng, nhưng tất cả không hề tùy tiện nói ra.”

“An Cách Nhĩ, đừng thừa nước đục thả câu.” Oss giục hắn, “Nói đi, tôi ngứa ngáy hết rồi nè.”

“Câu đó đại khái có nghĩa là, lấy huyết của chúng ta nguyền rủa các ngươi.” An Cách Nhĩ gằn từng chữ, “Các bộ lạc đều nhớ rõ các câu nguyền rủa từ xưa, một khi bộ lạc của mình bị tiêu diệt, cuối cùng chỉ còn lại một người, sẽ dùng chú ngữ này nguyền rủa hung thủ, làm cho các thế hệ sau của bọn họ, mắc kẹt trong huyết chú, bọn họ sẽ có một kết cục thê thảm nhất.”

Oss rùng mình, nghĩ nghĩ, nói, “Giống như vua Pharaoh.”

“Ân, chính xác!” Oss tựa hồ nói trúng ý An Cách Nhĩ, chợt nghe hắn nói, “Chú ngữ cũng được mà thuật nguyền rủa cũng được, đều là mấy ngàn năm lưu truyền tới nay, trí tuệ nhân loại hiện giờ không thể giải thích. Cho nên tôi cảm thấy, trong vòng lịch sử nhân loại, chắc chắn xuất hiện một cái gì đó thần bí, chúng ta cũng không biết đế quốc từ xưa là thế nào… Hẳn chính là nền văn minh đầu tiên của thế giới, tiếp nhận rất nhiều tri thức mà người ngoài hành tinh truyền thụ, có được năng lực thần kỳ và văn hóa thần bí. Những người đó có thể sau này cùng người ngoài hành tinh rời khỏi trái đất, nhưng nền văn minh vẫn tiếp tục phát triển, chính là lại bị người không tốt kế thừa mà thôi…”

“Khụ khụ…” Oss cắt ngang, “An Cách Nhĩ, lạc đề xa quá rồi, chúng ta đang nói về kê huyết thạch.”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Oss, bỗng nhiên tính toán nở nụ cười, “Oss, anh có tin nếu bất kính với viên bảo thạch đó sẽ bị nguyền rủa hay không? Anh dám nói nó là kê huyết thạch? Có tin sáng mai thức dậy anh liền biến thành con gà mái hay không.”

Oss há miệng thở dốc nửa ngày, một lúc sau mới mở miệng, “Tại… tại sao lại là gà mái?”

An Cách Nhĩ trả lời rất thản nhiên, “Để anh mỗi ngày đều đẻ trứng! Đau chết anh luôn!”

Oss run run môi, cắn răng nói, “Cậu thật độc ác!”

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu vẫn chưa nói xong, sau đó thì sao?”

“Sau đó Donovan về nước, trên đường bay về máy bay xảy ra rủi ro, trừ Donovan ra toàn bộ đội thám hiểm đều chết sạch.” An Cách Nhĩ nói, “Donovan không những còn sống mà không hề bị thương, cho nên hắn cảm thấy viên ruby kia bảo vệ hắn.”

“Chắc là không muốn để hắn chết quá dễ dàng?” Oss lành lạnh nói.

An Cách Nhĩ cười nói, “Donovan tìm một thợ thủ công giỏi nhất, đem viên bảo thạch tạo thành một dây chuyền, đưa cho Cassia. Cassia lập tức bị vẻ đẹp của viên ruby chinh phục, đáp ứng yêu cầu của hắn, sau đó hai người cử hành hôn lễ vô cùng long trọng.”

“Người phụ nữ kia cũng rất không bình thường.” Oss cảm thán, “Cô ta không hề quan tâm làm sao lấy được viên ruby đó sao?”

“Sau đó có chuyện gì xảy ra không? Chắc là rất kinh khủng đi?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ gật đầu, hỏi Oss, “Oss, anh chắc là thuộc lịch sử của các tội phạm, anh có biết trong lịch sử loài người, có một người đàn bà cuồng sát tên là Cassia Donovan không?”

“A…” Oss hút một hơi lãnh khí, mở to hai mắt, “Hèn chi tôi thấy cái tên Cassia quen quá, còn có mái tóc màu đỏ, đừng nói đó chính là phù thủy máu Cassia nha?”

Mạc Phi khó hiểu hỏi, “Cái gì là phù thủy máu?”

“Đó là một tên biến thái nổi tiếng nhất thế giới!” Oss nói, “Trong truyền thuyết về Porphyria (*), có một người đàn bà coi máu như mạng, rất sớm đã trở thành quá phụ, bởi vì có bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nên thường xuyên tham gia các vũ hội, bữa tiệc xã giao vân vân, mang nam nhân anh tuấn về nhà. Nhưng những người này một khi đã đi vào liền không hề bước ra, nghe nói sau khi bà ta ngủ với bọn họ, nửa đêm thức dậy cắt đầu bọn họ xuống, hút lấy tủy não, sau đó dùng máu bọn họ gội đầu… Đừng nói là, người bà ta giết đầu tiên chính là tên xui xẻo đó?”

(*) Porphyria là một căn bệnh có thật, tên tiếng việt là bệnh ma cà rồng.

“Chính là Donovan.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Sau đó bà ta bị dân bản xứ phát hiện, bị trói vào cây cột thiêu sống, trước khi chết còn mang theo sợi dây chuyền ruby xinh đẹp kia, trong biển lửa nói một câu.”

“Câu gì?” Oss và Mạc Phi đều khẩn trương.

“Bamina, Aceyamila.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói.

“Sau… sau đó?” Oss hỏi, “Thôn trang đó thì sao?”

“Nửa tháng sau, có một bệnh dịch ập tới, mọi người trong thôn trang đều chết hết.” An Cách Nhĩ buồn bã nói, “Trong câu chuyện này, chỉ có người dẫn đường cho bọn họ tới khu rừng là thoát nạn, hắn sau khi được nghe câu chuyện về Cassia, chỉ nói một câu, bà ta đã bị phù thủy chiếm thân, mà sợi dây chuyền kia cũng không cánh mà bay, mọi người đặt cho nó một cái tên, kêu là — Huyết sắc yêu thạch.”