Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 5-4: Cực kỳ hắc ám




Bước trên cầu thang đã mục nát, lúc bước còn nghe thấy tiếng ‘kẽo kẹt’, An Cách Nhĩ không hề có ý tứ lén lút, vịn tay cầm bước đi rất nhanh, Mạc Phi ở phía sau đi theo, có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, lặng lẽ lấy ra di động, nhắn một tin khẩn cấp cho Oss, nhắn năm từ – giáo đường tầng cao nhất.

An Cách Nhĩ bước lên bậc thang cuối cùng, nhìn phía trước… Lọt vào mắt là một toà thiết đại chuông màu đen thật lớn.

Bên cạnh đại chuông, có một nam nhân mặc một thân áo gió màu đen, tóc dài thả sau lưng, dáng người cao gầy, hắn đứa lưng về phía Mạc Phi và An Cách Nhĩ, một tay dựa đại chuông, một tay cầm một đóa hoa hồng màu đen.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, cũng không biết hắn lấy đâu ra cành hoa hồng, còn là hoa hồng đen, hơn nữa thoạt nhìn, so với hoa hồng đỏ còn diễm lệ hơn.

Chờ An Cách Nhĩ bước lên sàn, người nọ chậm rãi quay đầu, nhìn An Cách Nhĩ và Mạc Phi, mang theo nụ cười thản nhiên.

An Cách Nhĩ cẩn thận đánh giá người nọ, đưa tay sờ sờ cằm, Mạc Phi thì nghi hoặc – người nọ không phải người Trung Quốc.

Ngũ quan cao ráo làm cho người ta không rõ hắn là người nước nào, đặc biệt là mái tóc đen dài, giống người Ý, nhưng đường nét lại có chút gầy yếu, đôi mắt màu xanh, thoạt nhìn như người Bắc Âu.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Rất ít khi gặp người có hai dòng máu Hungary và Russia.”

Nụ cười người nọ càng thêm tươi, chậm rãi quay người lại, cho Mạc Phi và An Cách Nhĩ thấy rõ ràng mặt hắn.

Mạc Phi nhíu mày… Người này đích thật có đầy đủ đặc thù của người Bắc Âu, trán và mũi cao vút khiến cho đôi mắt trở nên đặc biệt sâu, cằm nhọn gầy yếu, miệng giống như chim ưng… Còn có tròng mắt màu ngọc bích kỳ dị, làn da tái nhợt, tóc đen. Tuy rằng An Cách Nhĩ cũng có làn da nhợt nhạt mặc một thân hắc y, nhưng khí chất so với người trước mặt là hoàn toàn bất đồng.

Mạc Phi theo bản năng cảm thấy người này tương đối nguy hiểm.

Người nọ chậm rãi đánh giá Mạc Phi với An Cách Nhĩ, tựa hồ là thưởng thức, tựa hồ là tự hỏi…

“An Cách Nhĩ…” Người nọ nhẹ nhàng nói, chậm rãi kêu tên An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ gật gật đầu, hỏi, “Black JK?”

Black JK rất thân sĩ nhắm mắt cười, ôm ngực gật đầu một cái, hỏi, “Cậu có thích lễ vật tôi tặng không?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Lễ vật rất quý, đóng gói rất đặc sắc.”

“Ha hả… Hũ tro cốt kia, cậu biết của ai không?” Hắc JK nhẹ nhàng sửa lại vạt áo, ngẩng đầu vấn An Cách Nhĩ.

“Hứa Khoa Lạc sao?” An Cách Nhĩ hỏi.

“A…” Black JK vừa lòng gật gật đầu, “Bất quá bên trong còn có cát trân quý a.”

“Cát cũng quý sao?” An Cách Nhĩ hơi nghi hoặc.

“Tất nhiên.” Black JK gật đầu, xoay mặt nhìn về phía xa xa, cảm khái, “Tôi thật sự tương đối vừa lòng với cậu.”

An Cách Nhĩ hỏi, “Chúng ta đã từng gặp mặt sao?”

“Ân ~” Black JK vươn ngón tay thon dài vuốt xiêm y, nói, “Thật lâu trước kia tôi đã từng ở xa xa nhìn cậu, xác thực đã bị sắc đẹp của cậu hấp dẫn, bất quá bây giờ thì giống như bị ám ảnh… Bởi vì cậu đã hại tôi mất một con sủng vật.”

“Sủng vật?” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Nga… Con thằn lằn kia là anh mua sao?”

“Đúng vậy.” Black JK không phải không tiếc hận gật đầu, “Chờ nó đến tay tôi thì đã chết… Không còn cách nào khác đành phải lấy nó làm thức ăn cho con sủng vật khác.”

Mạc Phi nghe xong tâm nói người này còn nuôi sủng vật hung hãn, còn đem luôn cái con rồng Komodo kia làm đồ ăn.

“Bất quá sau khi ăn xong hình như nó không tiêu hóa được.” Black JK bất đắc dĩ lắc đầu, “Vốn muốn mang nó đi tản bộ, lại trùng hợp gặp phải án kiện giết người, vì thế tôi nghĩ… Không bằng thừa dịp này gặp cậu.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ đồng thời hiểu rõ – Cái gọi là sủng vật phỏng chừng chính là con trăn cực đại kia.

“Vốn có thể cho nó ăn vài tên cảnh sát, bất quá lại bị cậu phá hư.” Black JK cười nói, “Tôi cho nó nhìn ảnh chụp của cậu, nó xem ra phi thường thích thú.”

“Anh dẫn tôi tới đây là có chuyện gì?” An Cách Nhĩ hỏi, cũng không quên nhắc nhở, “Tuy rằng tên kia là kẻ giết người, nhưng anh giết hắn vẫn là có tội!”

“Chậc chậc…” Black JK lắc đầu, nói, “An Cách Nhĩ, đừng đem bản tính của mình giấu đi, cậu không phải cảnh sát, cậu là một sinh vật cấp cao hơn hẳn bọn họ một bậc.”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Mạc Phi, Mạc Phi nhún nhún vai – Người này hình như không bình thường.

Hắc JK xoay mặt đánh giá Mạc Phi, Mạc Phi liếc mắt một cái, cười lạnh, “Kỵ sĩ… chú ý ánh mắt của cậu!”

Mạc Phi sửng sốt, nhìn Black JK, lúc này hắn đã nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, hình như là Oss đem người tới.

“Xem ra đã bị người phá hư.” Black JK có chút mất hứng liếc mắt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, liền hỏi Black JK, “Anh có mục đích gì?”

“Không có mục đích gì hết.” Hắc JK chậm rãi thả lòng thân thể, nói, “Tôi chỉ muốn biểu đạt một chút tình yêu, không hơn… An Cách Nhĩ, hẹn gặp lại, tôi chờ mong biểu hiện của cậu.”

Nói xong, đột nhiên đưa tay, vứt bông hoa trong tay, sau đó ngửa người ra sau, thẳng tắp ngã ra khỏi giáo đường… Nơi này là gác chuông ở tầng cao nhất, cách mặt đất ít nhất mười thước, té xuống như vầy đảm bảo ngã chết.

Đồng thời Oss cũng đem người lên, người nọ lúc ngã xuống nháy mắt cùng bọn Oss đối mặt.

“Là ngươi!” Oss hô to một tiếng, muốn rút súng ra bắn, nhưng Black JK lại cười bưng kín lỗ tai.

Tất cả mọi người thấy động tác của hắn sửng sốt, chỉ có An Cách Nhĩ cũng bịt kín lỗ tai, nói, “Chuông!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cái chuông thật lớn bắt đầu chuyển động, sau đó tiếng chuông liền vang lên, thẳng tắp đâm vào màng nhĩ, Mạc Phi một phen ôm lấy An Cách Nhĩ hướng dưới lầu chạy xuống.

“Chờ một chút…” An Cách Nhĩ muốn nói nhưng vì tiếng chuông quá lớn, át luôn tiếng của hắn.

Mạc Phi lấy tốc độ nhanh nhất mang An Cách Nhĩ xuống lầu, Mạc Phi tìm kiếm khắp nơi, chỗ nào cũng không thấy Black JK.

“Mạc Phi!” An Cách Nhĩ vươn tay kéo hắn.

Mạc Phi quay đầu lại, lỗ tai hắn vẫn còn ong ong, có chút nghe không rõ ràng, lớn tiếng nói, “Cái gì?”

An Cách Nhĩ bị hắn lớn tiếng hô mà đau tai, liền che lỗ tai lại nói, “Anh lên đó đi!”

“A?” Mạc Phi không rõ, “Tại sao?”

An Cách Nhĩ lao lực hét vào lỗ tai hắn, “Kiếm đóa hoa hồng đen cho tôi, tôi thích!”

“Nga.” Mạc Phi gật gật đầu, vừa định đi lên thì thấy Oss cầm nhánh hoa hồng đen bước xuống, mang theo cảnh viên, tất cả đều đang ngoáy lỗ tai, có chút không thông.

An Cách Nhĩ muốn lấy hoa hồng nhưng Oss không cho, nói, “Không được, đây là vật chứng.”

An Cách Nhĩ bất mãn, Oss sợ nhất là đắc tội hắn, lấy ra một đóa, nói, “Được rồi, những cái khác cho cậu, đóa này thì tôi đem về xét nghiệm.”

An Cách Nhĩ mới vừa lòng gật đầu với Mạc Phi, Mạc Phi vươn tay cầm cành hoa, nhìn chằm chằm bông hoa màu đen, thật là một đóa hoa tinh tế, nhưng cũng không phải đã khô héo, đây mà một cành hoa còn tươi, thật là rất ít gặp.

An Cách Nhĩ thấy Oss mang theo bộ mặt phẫn nộ, hỏi hắn, “Anh biết Black JK?”

Lỗ tai Oss xem ra đã hồi phục một chút, gật gật đầu, hỏi, “Cậu có quan hệ gì với hắn?”

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi thở dài, biết hắn lười giải thích, đem hũ tro hôm qua nhận được với bưu kiện sáng nay lấy ra đưa cho Oss nhìn cũng thuận tiện kể lại.

Oss nghe xong nhíu mày, “Tiểu tử này hình như theo dõi cậu, An Cách Nhĩ, hắn rất nguy hiểm.”

“Hắn rốt cuộc là ai?” Mạc Phi hỏi.

“Bối cảnh của hắn phi thường phức tạp.” Oss thu súng, nói, “Hắn có một tổ chức gọi là Ám dạ cuồng hoan hội, là một tổ chức ngầm cực kì hắc ám, dính líu đến nhiều vụ án mưu sát và các sự kiện tôn giáo… Dù sao cũng là một phần tử cực đoan phản xã hội nguy hiểm, là một nhân vật siêu cấp phiền toái, về sau làm ơn né hắn ra, đừng có bất kỳ quan hệ nào với hắn.”

An Cách Nhĩ nghe xong, gật gật đầu, “Ân, vậy anh gửi cho tôi một phần tư liệu về hắn đi.”

“A?” Oss tức giận hít một hơi, lắc đầu nhíu mày, “Đã bảo cậu đừng đụng vô, cậu còn quản? Án tử của người này đặc biệt nhiều, cấp trên bảo tôi không được đụng vào, cậu đừng có tiếp tay làm chuyện xấu.”

An Cách Nhĩ nhấc mi, nhìn Oss mỉm cười.

Oss vô lực gật đầu, “Được rồi, sợ cậu rồi, ngày mai tôi gọi người đem tư liệu đến cho cậu, tài liệu của hắn tôi không có nhiều.”

An Cách Nhĩ gật đầu, nói với Mạc Phi, “Về thôi.”

Oss sứt đầu mẻ trán cáo biệt dọn dẹp tàn cuộc, An Cách Nhĩ và Mạc Phi lái xe về nhà, sắc trời cũng dần chuyển tối.

“An Cách Nhĩ, phải tra cái ám dạ cuồng hoan hội đó sao?” Mạc Phi hỏi.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, nhìn đóa hoa hồng trong tay, “Tôi có chút tò mò.”

“Muốn tôi lên mạng tra một chút không?” Mạc Phi hỏi, “Có khi lại ra chút manh mối.”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói, “Tôi ghét máy móc.”

“A…” Mạc Phi lắc đầu, nói, “Vậy cậu có muốn hay không a? Nếu muốn thì tôi đi mua máy tính, tạo hòm mail vân vân, mấy thứ phương thức liên lạc.”

An Cách Nhĩ nhìn ra ngoài cửa kính, “Tùy anh.”

Mạc Phi mới phát hiện, An Cách Nhĩ thật ra là một người rất hiếu thắng, một khi gặp chuyện không rõ ràng, sẽ giận dỗi lảng tránh.

Ngày hôm sau, Mạc Phi thật sự mua laptop mang về, để trên bàn, bắt đầu lên mạng tra tư liệu.

“Thế nào?” An Cách Nhĩ vừa đọc báo vừa hỏi.

“Ân…” Mạc Phi cau mày lắc đầu, “Không có… Có thể Black JK giống cậu, không thích máy móc.”

“Ân.” An Cách Nhĩ đột nhiên buông báo đứng dậy, nói với Mạc Phi, “Đừng đùa cái laptop ngu ngốc đó nữa, giúp tôi đi lấy vài thứ.”

“Cái gì?” Mạc Phi đứng lên, thấy An Cách Nhĩ chỉ vào cái tủ cao sừng sững ở bên trái, nói, “Cái này.”

“Lấy cái gì?” Mạc Phi kéo cái ghế đặt ở phía dưới, bước lên.

“Lấy báo.” An Cách Nhĩ ngồi xuống ghế sô pha, “Báo rất nhiều năm về trước, tôi tích góp rất nhiều…”

Nói còn chưa xong, Mạc Phi mở cửa tủ ra, rầm một tiếng, báo rơi xuống đầy đất. Mạc Phi trở tay không kịp, bị báo đánh trúng, theo ghế lảo đảo ngã xuống, sau đó bị đống báo vùi lấp.

An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, thật lâu sau mới nói, “Tích góp rất nhiều… nên lúc lấy phải cẩn thận.”