Tội Ác

Chương 50: Tôi Là Ai ?!?!?!





"Lúc còn bé, mẹ thường dạy tôi phải có trách nhiệm với những việc mình đã làm.
Sự chần chừ của tôi đã để Ánh Tuyết phải chết vì cơn suyễn.
Lòng nghi ngờ nơi tôi khiến Eric bị tổn thương
Những thù hận sai lầm làm Văn Kỳ phải uống thuốc tự vẫn.
Còn Tú Nhi, cô gái tội nghiệp cũng vì những âm mưa đen tối của tôi mà tìm đến con đường chết.

Giả sử họ thật sự là kẻ thù của mình thì mùi vị chiến thắng cũng chẳng hề vui sướng.
Kẻ hại chết chị hai là Thế Anh trong khi người phải đền mạng lại là Văn Kỳ.
Tôi đã từng muốn giết hắn ta, nhưng bao nhiêu mạng người như thế phải chăng đã là quá đủ…
Trong khi tìm cách bắt họ phải trả giá, tôi đã vô tình làm hỏng thêm một cuộc đời khác, cuộc đời của chính tôi…
Những trang nhật ký tội lỗi đến đây cũng nên chấm dứt…”
Tôi cứ ngỡ đó đã là trang cuối cùng của câu chuyện nhưng không. Vẫn còn sót lại một lá thư, một lá thư thấm đẫm nước mắt:
“Eric thân yêu, em biết mình đã sai khi không đặt lòng tin nơi anh. Em cũng biết mình đã làm tổn thương anh quá nặng để có thể được tha thứ. Nhưng anh là người đã cho em những giây phút hạnh phúc dù rất ngắn ngủi…”
Tôi đưa tay gạt nước mắt vì những chữ trên trang giấy đang bắt đầu mờ đi. Một phần do nước mắt của tôi, một phần là của cô ấy:
“…Em đã muốn tha cho Thế Anh nhưng hắn lại tự tìm đến em, vui vẻ kể lại việc phải tìm kiếm vất vả để rồi vô tình gặp chị em trên phố như thế nào. Rồi hắn bắt đầu khoe khoang về cái thành tích đã khéo léo gợi ý cho Hải Yến đến đúng địa điểm ra sao…
…Khi hắn túm lấy cổ em, em đã nhớ ngay bài học mà anh dạy. Nhưng em lại không thể dừng đúng lúc. Hắn ngã nhào xuống năm tầng lầu bởi cú vật của em. Vậy là em lại giết thêm một người nữa anh à. Giết một cách trực tiếp chứ không phải như những lần trước đây. Anh có nghĩ là Diêm Vương sẽ xử lăng trì em không? Nếu khoan dung, biết đâu người sẽ chỉ chặt hai bàn tay tội lỗi của em thôi, phải không anh?...

…Bác sĩ nói vì não cô ấy bị thiếu ô xi quá lâu nên nếu có thể tỉnh dậy, cổ sẽ quên mất một số chuyện. Anh có thể thay em chăm sóc cho Tú Nhi được không? Hãy yêu thương cô ấy như anh đã từng yêu thương em. Em tin Tú Nhi sẽ không bao giờ khiến anh phải đau khổ…”
Tôi đã không thể nhớ được bất cứ điều gì xảy ra trước năm mình 23. Mọi thông tin về quá khứ của tôi đều do Eric cung cấp. Anh nói vụ tai nạn khủng khiếp đã làm tôi mất hết trí nhớ, mọi giấy tờ tùy thân cũng thất lạc.
- Mình chính là cô gái bất hạnh đó.
Vì không nhớ gì nên bấy lâu nay vẫn bị Eric lừa. Vì tình yêu với Hải Oanh nên anh ấy mới cưới tôi. Anh đã tạo cho tôi cả một lý lịch mới để con nhỏ ngu ngốc này cứ thế nghe theo hết năm này sang năm khác.
Hấp tấp lật nhật ký anh ấy ra xem, tôi bàng hoàng khi đọc được những dòng chưa bị nhòe ở trang cuối:
“…Hối hận vì có lỗi với tôi nhưng em vẫn đan tâm đẩy người yêu của mình ột cô gái khác, đan tâm tự kết liễu cuộc đời. Tôi hận em và sẽ không bao giờ tha thứ cho điều đó…
… Anh không chỉ chăm sóc mà còn sẽ sống hạnh phúc bên cô ta nếu như đó là tất cả những gì em muốn. Nhìn thấy người mình yêu vui vẻ như vậy, em đã vừa lòng chưa?”
- Thời gian qua, mình đã yêu một kẻ nói dối.
Hải Oanh, cô nghĩ mình làm như vậy là cao thượng lắm sao? Tại sao ngày ấy không để tôi chết đi mà sống để bị dối gạt cho đến bây giờ? Tại sao cứu sống tôi mà không cho anh ấy biết? Tại sao cô đành lòng để Văn Kỳ phải ra đi một cách tức tửi như vậy? Còn anh, Eric, anh mượn tôi để trả thù cô ấy. Bao nhiêu năm chung sống cùng nhau, trong lòng anh chưa có lúc nào quên được Hải Oanh. Anh nghĩ tự đày ải mình như vậy thì cô ấy sẽ xót xa sao?
RẮC RỐI CỦA HAI NGƯỜI VÌ SAO LẠI LÔI TÔI VÀO ĐÓ?!?!?!?

Nỗi uất ức trào lên lồng lộng khiến tôi không tài nào thở được.
- Các người có thể ngăn được tôi một lần nhưng sẽ không có lần thứ hai…
Chụp lấy cây kéo cắt vải để trên bàn, tôi đâm ngay vào bụng.
Chết đi là một sự giải thoát.
Lưỡi kéo xuyên qua nhưng chẳng để lại chút đau đớn. Tôi thấy máu mình bắt đầu phun ra khắp sàn nhà. Cảnh tượng chắc cũng giống với lúc Văn Kỳ vì tôi dùng dao cắt vào cổ tay.
Tất cả chúng tôi đều là nạn nhân trong một trò đùa của tạo hóa. Không ai có được hạnh phúc mà mình mong đợi. Nhưng chỉ vài giây nữa thôi, tôi sẽ được gặp lại anh, người đàn ông đã vì tôi hy sinh tất cả.
Ngã xuống bên xấp giấy bừa bộn, tôi có thể nhìn thấy gió từ ngoài cửa sổ đang thổi tung quyển nhật ký của Eric. Từng trang chữ yêu thương dành cho Hải Oanh bay phần phật cho tới khi tờ giấy cuối cùng lật hẳn sang một bên, để lộ tấm hình nhỏ của... TÔI cùng dòng chữ:
“Quên đi quá khứ để cùng anh bắt đầu một cuộc đời, em nhé!”